Trên con đường nhỏ đối diện, một nhóm người túm tụm lại, thì thầm to nhỏ, lấm lét, liên tục cảnh giác nhìn quanh. Trên tay còn cầm đồ. Trông không giống người tốt. Vân Xu may mắn mình đã không gọi thành tiếng. Cô cẩn thận lùi lại phía sau bụi cây. Bây giờ rời đi quá dễ bị phát hiện, vẫn là chờ bọn họ đi rồi an toàn hơn.
Mười phút sau, nhóm người kia vẫn còn ở gần đó, chỉ là đổi sang chỗ kín đáo hơn. Vân Xu kiên nhẫn chờ đợi. Nhưng không lâu sau lại có một tiếng bước chân vang lên, như tiếng giày đế cứng dẫm trên mặt đất, tiếng khá to.
Vân Xu có dự cảm chẳng lành, lại một lần nữa ló đầu nhỏ ra nhìn. Người đi trên đường mặc đồ đen, dáng người gầy gò, không thấy rõ mặt. Chắc là một cô gái trạc tuổi cô. Trên tay còn cầm một chiếc ô đen.
Vân Xu đứng tại chỗ sốt ruột xoay vòng vòng. Nếu lên tiếng nhắc nhở, sẽ tương đương với việc bại lộ cả hai người. Đối diện ít nhất cũng có năm sáu người.
Hai cô gái đúng là dâng thịt đến miệng. Đối phương cũng sẽ biết cô đã ở đây từ nửa đêm, không khéo lại nghi ngờ cô cố tình nằm vùng. Nếu không nhắc nhở, không khéo đối phương sẽ cho người đi thẳng qua. Nhìn vẻ lén lút của bọn chúng, chắc chắn không muốn người khác phát hiện. Dưới đáy lòng thầm lặng cầu nguyện, hy vọng cô gái đó có thể nhìn thẳng về phía trước mà đi, tuyệt đối đừng quay đầu ở đầu hẻm, càng đừng dừng bước.
Thật không may, tiếng bước chân dừng lại. Tim Vân Xu đập thình thịch. Cô gái đó thật sự dừng lại ở đầu hẻm. Ánh đèn pin chiếu thẳng vào. Cả người cô ấy đã xoay lại, chuẩn bị bước vào.
Vài giây sau, tiếng chửi bới hung ác vang lên. “Chết tiệt! Chọn chỗ này mà vẫn có người đi qua! Vận may quỷ quái gì thế này!”
“Con nhỏ này có phải cố tình không! Không thể để nó đi! Bắt lại hỏi cung một chút!”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
“Hỏi cho rõ, rồi cho c.h.ế.t luôn! Bên cạnh có cái cảng, ném nó xuống biển!”
“Ngoan ngoãn đừng cử động, còn có thể bớt khổ hơn một chút!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-1165-xuyen-thanh-nguoi-qua-duong-giap-4.html.]
Vân Xu sững sờ. Hóa ra vẫn là một đám tội phạm g.i.ế.c người hung ác. Thấy cô gái kia bị dồn ép lùi lại không ngừng, Vân Xu “soạt” một cái đứng bật dậy. Vừa định chạy lại kéo cô gái kia cùng chạy trốn, chợt phát hiện có gì đó không đúng.
Nhóm người trước mắt này, không, không nên nói là người. Mặc quần áo con người, nhưng lại có cái đầu chuột. Màu xám, có râu, có miệng nhọn. Tròng mắt đen đầy hưng phấn và ác ý.
Công tâm mà nói, chuột trừ điểm dơ dáy, thật ra ngoại hình cũng được. Dù sao cũng có rất nhiều chuột cảnh. Nhưng một cái đầu chuột khổng lồ lại mọc trên cơ thể con người, thì hoàn toàn hoàn toàn là kinh dị.
Vân Xu lại không nói nên lời. Sự tồn tại trước mắt làm đảo lộn thế giới quan của cô. Bọn chúng là yêu quái sao?
Vân Xu cứng đờ nhìn về phía cô gái kia. Đối phương cũng đang ngẩn ngơ nhìn cô, trên tay cầm một chiếc ô đen. Cái cảm giác quen thuộc nhàn nhạt kia lại xuất hiện. Đêm khuya, con hẻm, giao dịch, đầu chuột, ô đen. Cô gái mặc đồ đen, sắc mặt tái nhợt như quỷ, đôi mắt ảm đạm không có sức sống, mái tóc đen dài tùy tiện buộc thành đuôi ngựa.
Vân Xu phát hiện mình dường như đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết bạn tốt thích, vẫn là ở màn mở đầu tiên. Nữ chính hàng ngày đi đường tắt về nhà, lại đụng phải một vụ giao dịch lén lút, sinh mệnh bị uy hiếp, cuối cùng được một cường giả đột nhiên xuất hiện cứu giúp.
Vị cường giả kia vô cùng bí ẩn. Sau khi cứu nữ chính, liền không quản cô ấy nữa, trực tiếp xử lý đám kẻ ác, lập tức rời đi, hoàn toàn không màng nữ chính truy hỏi, chỉ tùy ý bỏ lại một câu: “Muốn đáp án, thì tự mình đi tìm.”
Đám đầu chuột trước mắt này đúng là người, nhưng không phải người thường. Là con người sở hữu huyết mạch phi nhân. Thế giới trong tiểu thuyết chia làm hai phần: thế giới bên ngoài và thế giới bên trong (thế giới dị năng). Sau khi kích hoạt huyết mạch thì tương đương với việc tiến vào thế giới bên trong.
Vậy còn cô? Cô tại sao lại ở đây?
Vân Xu nghi hoặc. Cô cũng chưa đọc qua tiểu thuyết, chỉ nghe bạn tốt kể tóm tắt qua. Phần mở đầu nói khá kỹ lưỡng, cho nên mới có chút cảm giác quen thuộc với hoàn cảnh.