Tô Liên Sơ và Giang Di Văn chính là đệ tử đích truyền.
Hai người gật đầu đáp lễ các đệ tử đồng môn.
Sau khi bóng hai người khuất dạng, các đệ tử xúm lại xì xào bàn tán.
“Oa, kia chính là Tô Liên Sơ Tô sư tỷ, đệ tử duy nhất của Sở tiên tôn sao? Thật là lợi hại quá. Nghe nói nàng mới nhập môn ba năm mà đã đạt đến Trúc Cơ trung kỳ. Thiên phú thật đáng sợ. Tuy không bằng Sở tiên tôn năm xưa, nhưng trong số các đệ tử ở Trung Châu thì nàng tuyệt đối dẫn đầu.”
“Đó là đương nhiên rồi. Tô sư tỷ và Sở tiên tôn đều là Băng hệ Thiên linh căn. Có Sở tiên tôn đích thân dạy dỗ, Tô sư tỷ chắc chắn sẽ không kém.”
“Người bên cạnh Tô sư tỷ là Giang sư huynh phải không? Cũng là Trúc Cơ trung kỳ, lợi hại thật đó.”
“Giang sư huynh là Kim hệ Thiên linh căn, tốc độ tu luyện chắc chắn không chậm được.”
“Ai, đám đệ tử bình thường như chúng ta sao mà so được với những thiên chi kiêu tử này chứ.”
“Tư chất đặt ở đó rồi, có nghĩ nhiều cũng vô ích. Chi bằng dành thêm thời gian tu luyện, cố gắng thu hẹp khoảng cách. Trong số các đại năng tu tiên cũng có người xuất phát điểm tư chất bình thường, chúng ta cũng không thể vì thế mà nản lòng.”
“Ngươi nói có lý.”
Cố Thiên Hạm vừa mới đi đến gần quảng trường tông môn, liền nhìn thấy nữ chủ và nam phụ đang làm bộ làm tịch. Đừng trách nàng dùng từ này, biết trước những chuyện sẽ xảy ra sau này, nàng thật sự không thể có thiện cảm với hai người họ.
Hai người này hẳn vừa từ sau núi trở về. Có lẽ khối ngọc bội cũng đã được trao đi rồi.
Cố Thiên Hạm càng cảm thấy khó chịu. Đem ngọc bội của vị hôn thê đi tặng cho người khác, hắn ta làm được thật. Hơn nữa, trong tiểu thuyết, không chỉ có Giang Di Văn tặng ngọc bội, thậm chí còn có những nam phụ khác ăn trộm cả bảo vật truyền thừa của môn phái mình để tặng cho nữ chủ.
Cuối cùng, điều đó dẫn đến sức mạnh của môn phái họ bị suy yếu rất nhiều, và trở thành pháo hôi đầu tiên trong cuộc đại chiến.
Thật sự là chịu thua đám người này luôn.
Cố Thiên Hạm định làm bộ như không nhìn thấy hai người, vừa muốn xoay người thì bị Tô Liên Sơ gọi lại: “Cố sư tỷ, tỷ đã trở về rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-11028-vi-hon-the-cua-nam-phu-trong-chuyen-tinh-su-do-tu-tien-8.html.]
Bị mất mặt trước đám đông rất dễ bị ghi hận, đặc biệt là khi có một nam phụ đầu óc có vấn đề ở bên cạnh. Cố Thiên Hạm cảm thấy đau đầu, trên mặt vẫn nở nụ cười xã giao lịch sự: “Ừ, ta đang vội đi nộp nhiệm vụ.”
Ý tứ là không muốn trò chuyện nhiều.
Tô Liên Sơ hơi khựng lại, lập tức nói: “Vậy muội không làm lãng phí thời gian của sư tỷ nữa.”
Cố Thiên Hạm quyết đoán xoay người bỏ đi. Giữ lấy mạng sống là quan trọng nhất, tránh xa nữ chủ là điều cần làm.
Tô Liên Sơ nhìn bóng lưng nàng, lẩm bẩm nói: “Cố sư tỷ hình như không thích ta?”
Giang Di Văn hừ lạnh một tiếng: “Loại đại tiểu thư sống trong tông môn từ nhỏ, cha là trưởng lão Nguyên Anh, tính tình kiêu ngạo khinh thường người khác. Ai biết sau này có thể đi xa đến đâu. Chúng ta không cần để ý đến suy nghĩ của nàng ta.”
Tô Liên Sơ nhíu mày: “Giang sư huynh, sao huynh có thể nói về Cố sư tỷ như vậy?”
Giang Di Văn biết mình đã lỡ lời. Hắn chỉ là khó chịu với thái độ tránh né như sợ hãi của Cố Thiên Hạm vừa rồi: “Là ta không đúng.”
“Giang sư huynh sau này cần chú ý lời nói hơn.”
“À đúng rồi." Giang Di Văn đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Ta nghe nói Sở tiên tôn lần này phải thu thêm một đệ tử nữa đấy.”
Biểu cảm của Tô Liên Sơ cứng đờ: “Sư huynh, huynh nói gì cơ?”
Có lẽ vì sắc mặt nàng quá bất thường, giọng Giang Di Văn cũng trở nên ngập ngừng: “Ta... ta nghe sư phụ nói, lần này Sở tiên tôn muốn thu đệ tử.”
Lời của Chưởng môn thì không thể giả được.
Thần sắc Tô Liên Sơ trong nháy mắt trắng bệch. Nàng vội vàng cáo biệt Giang Di Văn, trực tiếp ngự kiếm trở về Đạo Phong.
Đạo Phong khác biệt với những ngọn núi khác. Nơi đây quanh năm tuyết phủ trắng xóa, cây tuyết tùng cành lá dày phủ đầy tuyết trắng. Cung điện rộng lớn trong thế giới bạc toát ra hàn khí dày đặc.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Tô Liên Sơ đẩy cửa điện, lập tức vọt vào trong: “Sư tôn, người định thu đệ tử mới sao!”
Người đang ngồi ở vị trí cao trong cung điện mặc một bộ bạch y, tay áo có hoa văn huyền bí, mái tóc đen như mực được búi bằng một chiếc ngọc trâm. Khí chất lạnh lẽo như ánh trăng nàng đơn.