Vớt Thi Nhân - 738

Cập nhật lúc: 2025-03-30 11:32:56
Lượt xem: 2

Lý Truy Viễn không biết người này là ai. Ít nhất, hiện tại cậu không biết.

Nhưng từ bóng người mờ ảo đứng trước mặt, cậu bé cảm nhận được một sự quen thuộc kỳ lạ, như thể họ đã từng sống bên nhau suốt ngày đêm.

Cậu lục tung mọi ngóc ngách ký ức, nhưng chẳng tìm thấy dấu vết nào về hắn.

Hít một hơi thật sâu, Lý Truy Viễn nhắm mắt. Giờ cậu đã chắc chắn một điều:

Mình bị mất trí nhớ.

"Sương mù não" bao phủ ký ức chính là xiềng xích, khóa chặt tâm trí để dễ dàng tra tấn.

Thông thường, với trình độ của Quỷ Mộng cùng điều kiện hiện tại, giấc mơ nó tạo ra gần như không thể phá vỡ.

Nhưng Lý Truy Viễn có lợi thế: cậu không dễ dàng khuất phục. Thay vì chịu trận, cậu chủ động tìm cách thích nghi và vượt qua.

Đối thủ như vậy buộc Quỷ Mộng phải hao tổn nhiều tâm lực hơn.

Nhưng thực tế, mỗi lần trong mộng gặp bóng người mờ ảo này, những xung động ký ức đã đủ để nứt vỡ lớp sương mù.

Chỉ cần một khe hở nhỏ, với trí tuệ của cậu, có thể nhanh chóng suy luận, phân tích, từ đó phá tan xiềng xích.

Khi nhận ra mình mất trí nhớ, Lý Truy Viễn đứng yên, bắt đầu suy nghĩ.

Cậu xem xét lại thế giới xung quanh: người mẹ, ông lão trên tàu cướp biển, cô gái trong khu xe điện đụng, bốn cảnh tượng trong nhà ma ám khiến lòng cậu rung động... Tất cả tượng trưng cho điều gì?

Khi nhận thức về bản thân trỗi dậy, giấc mơ mất đi sự chân thật. Và khi nhận thức đủ mạnh, chính là lúc mộng ảo sụp đổ.

Nhiều lần trước, mỗi khi đến giai đoạn này, Quỷ Mộng lại kéo Lý Truy Viễn ra khỏi mộng, rồi ném cậu trở lại.

Đó là cách nó dùng để mài mòn ý chí của cậu. Dù cứng đầu đến đâu, chỉ cần trải qua đủ lần tra tấn, cũng sẽ gục ngã.

Đó cũng là lý do khi bước vào khu vui chơi, cậu cảm nhận rõ "sương mù não" dần hình thành, ký ức bị che phủ.

Xiềng xích trên người cậu liên tục được siết chặt rồi lại bị phá vỡ. Lặp lại nhiều lần... xiềng xích tự nhiên lỏng ra.

Bóng người ngồi trên ghế cúi xuống nhìn cậu bé, lên tiếng:

"Lại bắt đầu rồi à?"

Lý Truy Viễn cố mở mắt, vừa suy nghĩ căng thẳng vừa hỏi:

"Ngài có thể giúp tôi dừng lại không?"

"Chà."

Bóng người mờ ảo bật ra tiếng tặc lưỡi. Mỗi lần hắn chủ động nói chuyện, cậu bé đều có thể từ ngữ khí và nội dung trích xuất thông tin, đặt ra những câu hỏi khác nhau.

Lần đầu hỏi: "Ngài là ai?"

Lần thứ hai: "Đây là đâu?"

Lần thứ ba: "Tôi đang mơ sao?"

Đến lần này, cậu thẳng thắn yêu cầu hắn ra tay.

Bóng người biết rõ cậu bé đang ở giai đoạn nào. Mỗi lần vào mộng, ký ức đều bị xóa, gặp hắn đều như lần đầu, nhưng chỉ dựa vào lời nói của hắn để phân tích.

Cậu bé này mặc định những lần trước mình đã phản ứng như thế nào.

Tư duy thật lạnh lùng.

Nhưng rồi cậu cũng sẽ biến mất.

Như nhiều lần trước, mỗi khi gần giác ngộ, cậu bé đột nhiên biến mất, rồi lát sau lại xuất hiện trước mặt hắn.

Nhưng lần này, hành động của cậu khiến bóng người vô thức ngồi thẳng.

"Bốp!"

Cậu bé dùng lực vỗ trán, lắc đầu.

Người khác làm vậy để tỉnh táo, còn cậu làm để ngăn bản thân tỉnh táo.

Cậu ngắt dòng suy nghĩ, không phân tích hoàn cảnh hiện tại, cố giữ cảm giác hòa nhập vào nơi này.

"Khôn cũng chết, dại cũng chết, biết thì sống."

"Khà khà khà..."

Bóng người bật cười. Hắn thấy đứa trẻ này thật thú vị.

Lý Truy Viễn hít thở sâu, ép não bộ ngừng suy nghĩ, cố gắng hoạt động chậm lại, đừng phân tích nhiều.

Cậu quay sang bóng người mờ ảo:

"Tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

Cảm giác quen thuộc mãnh liệt khiến Lý Truy Viễn vô thức coi hắn như đồng đội.

Bóng người hỏi ngược: - "Tại sao là chúng ta?"

Lý Truy Viễn: - "Tôi không biết."

Bóng người: - "Ta không quen biết ngươi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vot-thi-nhan/738.html.]

Lý Truy Viễn: - "Tôi cũng không nhớ ngài."

Bóng người: - "Vậy chúng ta có quan hệ gì?"

Lý Truy Viễn: - "Chúng ta... hẳn là có liên quan."

Phiêu Vũ Miên Miên

Bóng người: - "Nhóc con, đừng tùy tiện nhận họ hàng."

Lý Truy Viễn: - "Ngài không định làm gì sao?"

Bóng người: - "Ngươi nghĩ ta cần làm gì?"

"Ví dụ như... rời khỏi đây."

"Ồ?"

"Dường như ngài không thích xuất hiện ở đây."

"Không phải."

Lý Truy Viễn hỏi tiếp: - "Vậy ngài không thích việc... bản thân có thể xuất hiện ở đây?"

"Chà."

Đây là lần thứ hai bóng người tặc lưỡi.

Một đứa trẻ bị che phủ ký ức, nhưng vẫn thông minh đến mức này.

Đa số người khi nhìn lại bản thân thuở nhỏ, đều thấy mình ngây ngô đáng yêu.

Bóng người: - "Ngươi bao nhiêu tuổi?"

Lý Truy Viễn giơ tay: - "Hiện tại tôi không thể suy nghĩ việc này."

Suy nghĩ, sẽ biến mất, rồi lại gặp bóng người này, mọi thứ bắt đầu lại từ đầu.

Bóng người đưa tay sờ mặt. Câu hỏi này thật vô nghĩa, bởi dù đứa trẻ ngoài đời già cỡ nào, thậm chí là lão già, cũng không thay đổi sự thật: từ nhỏ nó đã thông minh tuyệt đỉnh.

Lý Truy Viễn lại mở miệng: - "Tại sao ngài không muốn bản thân xuất hiện ở đây?"

Bóng người: - "Tại sao ngươi nghĩ ta sẽ nói?"

Lý Truy Viễn: - "Nếu không muốn trò chuyện, ngài đã không chủ động mở lời."

Bóng người: - "Ừm... ta tưởng mình đã chết, nhưng xuất hiện ở đây chứng tỏ ta còn sống."

"Ngài chưa chết?"

"Sao, ngươi nghĩ ta nên vui mừng?"

"Không..." Lý Truy Viễn đưa tay ôm ngực, "Tôi cảm thấy buồn."

"Ý ngươi là?"

"Tôi không biết, nhưng dường như... nếu ngài chết, sẽ là chuyện rất đáng vui."

"Đúng vậy, với ta."

Lý Truy Viễn: - "Không, là với tôi."

Bóng người im lặng.

Lý Truy Viễn tiếp tục: - "Tại sao ngài không chết?"

"Hả?"

"Ngài làm sao vậy? Sao không chết? Sao không c.h.ế.t cho tử tế? Ngài đáng lẽ phải chết!"

Bóng người cúi xuống, quan sát kỹ cậu bé.

Nỗi thất vọng và tiếc nuối của cậu không giả tạo.

Khó tưởng tượng một đứa trẻ mất trí nhớ lại chân thành buồn bã vì hắn còn sống.

Bóng người: - "Xin lỗi vì làm ngươi thất vọng."

Lý Truy Viễn: - "Người nên xin lỗi là tôi, vô cớ mong ngài chết, nguyền rủa ngài."

Bóng người lắc đầu: - "Không, đó là lời chúc phúc."

Rồi hai người, một lớn một nhỏ, một rõ một mờ, cùng chìm vào im lặng.

Lần này, bóng người phá vỡ im lặng:

"Ngươi họ gì?"

"Họ Lý, tôi là Lý Truy Viễn. Nhưng không chắc tên ở đây có chính xác không."

"Ồ, họ Lý à."

"Ngài đang lo lắng điều gì?"

Bóng người vẫy tay: - "Vì ta chắc chắn chưa từng có hậu duệ."

"Thật kỳ lạ?"

Loading...