Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Vô Hạn Lưu: Trò Chơi Săn Giết Thần - Chương 39: Đua Xe Tử Vong (16)

Cập nhật lúc: 2025-05-17 15:21:53
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Video vòng hồi sinh này vừa được đăng tải, Bùi Dật lại nổi tiếng trên JC một lần nữa, video lùi xe như tia chớp nhanh chóng lan truyền nhưng cũng có người nói nhanh cũng vô dụng, vì không có điểm thưởng nào, tất cả chỉ là phô diễn kỹ thuật. Hơn nữa, ở JC, ai mà chẳng có chút tài lẻ.

Trò chơi JC muôn hình vạn trạng, một khi đổi hạng mục, quán quân cũng sẽ thay đổi. Đối mặt với những nghi ngờ này, Bùi Dật mặc kệ. Thứ Bùi Dật muốn chính là chức quán quân lúc này, cậu thiếu tiền, cậu muốn quay về hiện thực. Nhưng đồng thời cậu cũng là người có chút cá tính, không chịu tích lũy điểm một cách bài bản.

[Chúc mừng người chơi Bùi Dật, đạt hạng 1/25 ở vòng hồi sinh “Đỗ xe bên bờ vực”, xếp hạng nhóm A: 45/100, xếp hạng khu A 734/1000. Chúc mừng bạn đã thành công tiến vào trận đấu thứ ba ngày mai.]

Bùi Dật: “Hạng 700? Điều kiện tham gia Giải đấu S1 là top 50 nhóm A hay top 500 khu A.”

[Việc giành được suất tham gia S1 sẽ được tiến hành xếp hạng sau khi tất cả các trận đấu kết thúc.]

“...” Vậy là khu A rồi, hiện tại Bùi Dật vẫn còn rất nguy hiểm. Càng về sau, muốn lấy điểm càng khó vì đối thủ càng mạnh.

Bùi Dật trở về phòng, Lục Tại Xuyên lại đứng ở đó, anh khoanh tay dựa vào tường, hàng mi đen rủ xuống, dường như đang cố tình đợi cậu. Bùi Dật không nhìn anh mà đi lướt qua.

“Bùi Dật.” Lục Tại Xuyên gọi.

Bùi Dật quay đầu lại: “Muốn nhận thua à?”

“Nếu cậu thật sự rơi xuống vực, có lẽ sẽ nguy hiểm đến tính mạng, tế bào não bị hoại tử, ảnh hưởng đến việc cậu tỉnh lại. Cho dù liều mạng cũng không cần phải dồn mình vào chỗ c.h.ế.t chứ?”

Bùi Dật: “Biết đâu thực lực tôi mạnh thì sao. Anh vẫn nên lo cho bản thân mình đi, cẩn thận bị tôi vượt mặt đấy.”

Lục Tại Xuyên cười khẽ: “Không thể nào! Tôi thừa nhận kỹ thuật lái xe của cậu không tệ, nhưng cậu vẫn chưa biết chơi JC. Có thể do may mắn, đầu óc nhanh nhạy, sẽ có vài trận phá kỷ lục của tôi, nhưng quán quân cuối cùng chỉ có thể là tôi. Với trình độ hiện tại của cậu, đừng nói vượt qua tôi, cậu có thể lọt vào top mười là giỏi rồi. Mặc dù nhóm A chỉ có hơn 100 người, nhưng mọi người đều đang tranh giành điểm một cách điên cuồng. Trần Mặc cùng kỳ với cậu, còn có Lâm Mạch đạt hạng hai ở HL, tất cả bọn họ đều không thể xem thường… Chỉ có cậu coi họ là người mới.”

“Nói đi nói lại, chỉ có mình tôi ngu ngốc thôi đúng không?”

Lục Tại Xuyên nhìn Bùi Dật chằm chằm: “Gần như vậy, hơn nữa cậu lại thích cậy mạnh. Cậu đánh người vô cớ, khiến tất cả mọi người nhắm vào cậu. Cho dù là chọc giận J Hữu hay lấy lòng bọn họ, tất cả không có lợi gì cho cậu.”

Bùi Dật tức đến nổ phổi. Nói người này tốt bụng đến nhắc nhở thì đúng là tốt bụng thật đấy, nhưng mẹ nó chứ, chẳng có câu nào dễ nghe cả. Người này đến đây chỉ để chọc tức cậu thôi đúng không? Nghĩ vậy, Bùi Dật dùng một tay ấn anh vào tường, nghiêm túc nhìn thẳng vào anh: “Ai thích cậy mạnh? Tôi thân thiết với anh lắm à, cần anh chỉ trỏ như vậy?”

Lục Tại Xuyên bình tĩnh nhìn cậu, anh bỗng dùng lực hất cậu ra: “Tôi chỉ hy vọng cậu đừng c.h.ế.t quá khó coi. Bởi vì như tôi đã nói, tôi khá coi trọng cậu, tôi không muốn ánh mắt của mình sai lầm. Nhưng xem ra bây giờ không cần thiết nữa rồi. Đầu óc cậu chỉ nghĩ đến việc đối phó với đám J Hữu đó, lấy lại sĩ diện của mình chứ không phải lấy điểm. Cảm ơn cậu đã từ chối gia nhập chiến đội. Tạm biệt.”

Anh chỉnh lại cổ áo, định rời đi. Bùi Dật tiến lên muốn túm lấy cánh tay anh ta, nhưng Lục Tại Xuyên lách qua, còn đánh trả một cú đấm, Bùi Dật nào biết người này cũng là người luyện võ, bị đánh một cú trời giáng vào mặt, cậu đau đến mức nghiến răng.

“Mẹ kiếp.” Nắm đ.ấ.m của người này cứng thật. Được rồi, đúng là cậu đã coi thường anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-tro-choi-san-giet-than/chuong-39-dua-xe-tu-vong-16.html.]

Lục Tại Xuyên nói: “Chỉ có cậu biết đánh người thôi à? Chỉ có cậu học võ thôi à?”

Bùi Dật sờ khóe miệng, cảm nhận được mùi tanh nhàn nhạt, chảy m.á.u rồi. Rốt cuộc Bùi Dật đã đắc tội anh chuyện gì? Lần nào cũng là anh ta gây sự trước, vô cớ chọc tức cậu. Bùi Dật “a” lên một tiếng, xông lên.

Tiếc là Bùi Dật chưa kịp tiến lên, một cước đã đá tới. Bùi Dật bắt chéo hai tay đỡ trước ngực, cao thủ giao đấu, một cước là có thể phân biệt được mạnh yếu, cười khẩy: “Giỏi đấy.”

 

“Những gì tôi biết, cậu đều không biết.” Lục Tại Xuyên nói với vẻ thản nhiên, ánh mắt xa cách, lạnh lùng thờ ơ, toát lên vẻ tự tin ung dung.

Bùi Dật cởi áo khoác đen ra, chiếc áo ba lỗ màu đen bên trong làm nổi bật cơ bắp rắn chắc, từ n.g.ự.c đến eo, thon dài cân đối: “Chúng ta luyện tập một chút, tự do giao đấu. Ai bị đánh khóc không được phép khiếu nại với hệ thống.”

Lục Tại Xuyên nói: “Tôi sẽ không đánh với cậu, vì không cần thiết. Ngày mai tôi có trận đấu, cậu muốn đánh thì tự đánh.” Nói xong, anh xoay người định đi.

“Không cho đi!” Lúc cậu đang định túm lấy người ta, Lục Tại Xuyên bất ngờ móc một khẩu s.ú.n.g từ trong túi ra, chĩa vào đầu cậu.

Bùi Dật không dám động đậy, giơ hai tay lên, lạnh lùng nói: “Anh có giỏi thì b.ắ.n c.h.ế.t tôi đi.”

“Tôi đã nói không cần thiết, tôi sẽ không trẻ con như cậu, tôi cũng đã nói rồi, ngoài điểm ra, tôi không hứng thú với bất cứ điều gì.”

“Được rồi, được rồi, tôi biết rồi. Khẩu s.ú.n.g này anh lấy ở đâu ra vậy, hệ thống cho phép mang s.ú.n.g à?”

Lục Tại Xuyên không trả lời, anh di chuyển đến trước cửa phòng mình, dùng vòng tay mở khóa, chỉ nghe thấy tiếng “cạch” một cái, cửa mở ra.

“Không tiếp nữa.”

Lục Tại Xuyên vừa định cất súng, đóng cửa rời đi thì Bùi Dật bất chợt cúi đầu lao mạnh tới, đ.â.m thẳng vào người anh, khiến anh loạng choạng suýt ngã, đồng thời há miệng cắn vào cánh tay Lục Tại Xuyên, cắn thật mạnh, cho đến khi cắn ra m.á.u đỏ tươi.

Trong lúc đố, cậu cố giật lấy khẩu s.ú.n.g trong tay anh, đầu gối tấn công bộ phận dưới của Lục Tại Xuyên. Lục Tại Xuyên vốn đang nắm chặt không buông, nhưng bị đụng như vậy, anh đau đến mức xương cốt như muốn nứt ra, bị Bùi Dật đè rạp xuống đất, ghì chặt, đồng thời khẩu s.ú.n.g bị Bùi Dật mở chốt an toàn, chĩa vào trán anh.

Bùi Dật cười khẩy: “Giờ thì có rồi, tôi cướp không được à? Tôi tịch thu khẩu s.ú.n.g này trước. Sau này phải xem biểu hiện của anh rồi mới tính đường trả lại.”

Lục Tại Xuyên đau đến run cả người, người này đúng là tên cướp: “... Cậu sẽ hối hận vì đã chọc giận tôi.”

“Ai chọc giận ai trước? Mắng tôi một trận là anh vui rồi à? Mẹ nó chứ, im lặng đứng đó vẫy vẫy cái gì trước mặt tôi? Đúng là cần ăn đòn. Còn nữa, cậu cậu tôi tôi cái gì. Sau này gặp tôi, gọi anh Bùi.”

Lục Tại Xuyên không phục quay mặt đi. Bùi Dật dùng một tay bẻ khuôn mặt đẹp trai đó lại, thản nhiên nói: “Nghe thấy chưa?”

 

Loading...