Trần Mặc thi ở lượt thứ hai, Bùi Dật hét lên một tiếng: “Cố lên!”.
“Anh Bùi, làm thế nào để cải thiện thành tích vậy?” Cậu ta hỏi.
“Dũng cảm lên. Đua xe luôn là trò chơi của những người can đảm, cậu cứ mạnh dạn mà làm thôi.” Bùi Dật đáp.
Điểm tích lũy của Trần Mặc để tham gia S1 này đều là đi vay, cậu ta không thể thua. Cậu ta gật đầu rồi lên đường đua.
Sau khi lượt thứ hai kết thúc, tốc độ của Trần Mặc cũng tạm được, hơn tám phút, vậy mà vẫn xếp thứ năm. Ở đây có ai từng đua xe chứ? Kể cả là tài xế lão luyện lái xe mười mấy năm cũng không thể nói mình biết đua xe, hai khái niệm này hoàn toàn khác nhau.
Vì vậy, thứ họ có thể so sánh chỉ là tốc độ, còn về kỹ thuật đua xe thật sự thì hoàn toàn dựa vào may rủi. Đến khúc cua, tất cả giảm tốc loạn xạ, đạp phanh lung tung, rồi lại tăng ga, tăng tốc loạn lên, lại còn có người vào số nhầm, kết quả xe c.h.ế.t máy ngay tại chỗ. Có thể hoàn thành trong 8 phút thật sự là phải thắp hương lạy phật rồi.
Phần lớn vẫn là những người không biết lái xe, đều bị loại. Mang bao nhiêu điểm tích lũy đến thì mang đi bấy nhiêu, còn phải đền thêm năm điểm phí tham gia. Tô Quang vừa lên sân đã bị loại ngay lập tức.
Mọi người cũng đã nhìn ra cái gọi là vòng khởi động vốn là vòng loại. Hai vạn người tham gia, dự tính sẽ loại ít nhất một nửa. Cho đến lượt thứ năm, bấy giờ Bùi Dật xem qua phòng phát sóng trực tiếp của mình, tất cả đều đang thảo luận về Lục Tại Xuyên. Trên địa bàn của Bùi Dật mà lại bàn tán về người khác.
Trên đường đua cũng đầy người, tất cả họ đến để xem trận đấu.
“Lục Thần từng đua xe chưa?”
“Sao mà anh ấy chưa từng đua xe được, tài sản của người ta không biết trị giá bao nhiêu tỷ, muốn chơi gì mà chẳng được, máy bay còn lái được nữa là.”
“Woa! Vậy thì đua xe chắc chắn không thành vấn đề, nhưng mà người mới lúc nãy tên Bùi Dật gì đó thật sự rất lợi hại! Bùi Dật chỉ mất ba phút, lúc cậu ta phóng xe trông rất đẹp trai.”
“Tôi thấy Lục Thần cũng không kém đâu.”
Bùi Dật cũng phải xem thử rốt cuộc người này lợi hại đến mức nào mà có thể khiến mọi người tâng bốc lên tận mây xanh.
Bùi Dật đứng bên đường, nhìn Lục Tại Xuyên xuất phát. Đèn tín hiệu chuyển từ đỏ sang xanh, chiếc xe đua màu đỏ lao vút đi như bay. Tốc độ không tính là quá nhanh, nhưng kỹ thuật lái xe thì rõ ràng là rất tốt, có thể thấy được trình độ của một người khi họ thể hiện qua khúc cua. Ban đầu, Bùi Dật còn tưởng người này chắc chắn là kiểu mọt sách, giờ xem ra cậu nghĩ sai rồi. Người này không những không ngốc mà còn rất thông minh.
Lục Tại Xuyên không vượt qua người thứ hai quá nhiều, cứ giữ vững vị trí thứ nhất theo cách ổn định như vậy. Tuy tình huống không phải là quá mạo hiểm, nhưng muốn vượt qua anh cũng không dễ dàng.
Tại sao không tăng tốc điên cuồng chứ? Bùi Dật chìm vào suy nghĩ. Chẳng lẽ tốc độ thật sự không phải là tiêu chuẩn đánh giá hàng đầu?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-tro-choi-san-giet-than/chuong-32-dua-xe-tu-vong-9.html.]
Lục Tại Xuyên chạy hết 5 phút 02 giây, chậm hơn Bùi Dật hẳn hai phút, nhưng Bùi Dật không hề cảm thấy vui vẻ.
Đợi đến khi tám nhóm người thi đấu xong, tiếng hệ thống thông báo vang lên: [Vòng đua tốc độ đơn đã kết thúc, trừ những người chơi bị loại, tất cả đều nhận được điểm tích lũy: 1 điểm.]
Bùi Dật kinh ngạc, tất cả mọi người kinh ngạc. Ban đầu họ tưởng rằng hệ thống sẽ xếp hạng theo tốc độ, nhưng có c.h.ế.t họ cũng không ngờ tất cả sẽ nhận được một điểm tích lũy.
[Vòng đua xếp hạng thứ hai khu A tổ A, chủ đề "Vượt Qua Chính Mình".]
[Luật chơi: Những người chơi sẽ dựa trên thành tích vòng đua tốc độ đơn vừa rồi và tiếp tục đột phá, tiếp tục đạt thành tích tốt hơn! Ví dụ: thành tích năm phút, tiến bộ một giây, thưởng 1 điểm tích lũy; nếu thụt lùi, trừ 5 điểm tích lũy; thụt lùi lần nữa, bị loại thẳng. Xin lưu ý: thành tích sau khi thụt lùi phải vượt qua thành tích trước đó, nếu không sẽ không được tính điểm. Trò chơi bắt đầu lúc 12 giờ trưa. Nhóm người chơi chuẩn bị sẵn sàng.]
Vừa dứt lời, tất cả mọi người xôn xao. Đúng là “Vượt Qua Chính Mình”.
Lúc nãy, mọi người liều mạng chạy vòng đầu tiên, nhưng bây giờ hệ thống lại bảo họ phải vượt qua chính mình. Làm sao mà vượt qua được? Họ đâu phải là tay đua chuyên nghiệp, họ vốn không thể tăng tốc về mặt chiến thuật, thứ có thể liều mạng chỉ có tốc độ và chính mạng sống của họ nữa, phòng phát sóng trực tiếp cũng bùng nổ.
“Lần này JC chơi lớn quá, hèn gì mọi người lại nói đây là trò chơi liều mạng, quá kích thích!”
“Chết chắc rồi. Cái cậu Bùi Dật kia, thành tích của cậu ta là ba phút, không thể nào nhanh hơn được nữa!”
“JC đang tìm cách thu hồi điểm tích lũy, sự tàn khốc nằm ở đây. Ai mà muốn chịu thiệt chứ?!”
Bùi Dật đứng ngây ra đó, cậu không bao giờ ngờ được rằng hệ thống lại chơi chiêu này với cậu, chẳng trách Lục Tại Xuyên nói tốc độ quá nhanh không phải chuyện tốt, chẳng lẽ hệ thống đang bao che cho anh? Báo trước cho anh bí mật của trò chơi, hay thật sự chỉ là Lục Tại Xuyên cẩn thận hơn?
Trần Mặc đi tới, nói: “Nhiều người muốn anh phản hồi lại.”
Bùi Dật nhìn vào bảng điều khiển của cậu ta, Trần Mặc chia sẻ cho cậu. Thì ra đây là phát sóng trực tiếp đồng loạt, vì đây là trận đấu tập thể, trên màn hình toàn là những bình luận nhắc đến tên Bùi Dật, đa phần là lời chế giễu…
[Tôi đã nói anh ta không được rồi, nổ banh xác, còn bày đặt quán quân nữa chứ, giờ có thể hoàn thành trò chơi hay không cũng là vấn đề.]
[Ngồi xem cậu ta thua sấp mặt (mặt gian xảo).]
[Cũng không dám đáp trả, có phải là sợ rồi không?]