"Toàn thấy anh khoác lác." Bùi Dật không phục.
Lục Tại Xuyên cười với dáng vẻ hờ hững: "Tuy cậu lớn hơn tôi vài tuổi, nhưng cậu vẫn nên nghe lời tôi khuyên. Vốn dĩ nếu cậu vào chiến đội của tôi, tôi còn có thể chỉ điểm cho cậu đôi chút, nhưng mà..."
Bùi Dật: "..."
Thấy sắc mặt Bùi Dật không tốt lắm, Lục Tại Xuyên nói: "Đừng có cảm thấy không phục, tôi nói thật lòng đấy. Vụ vấn đáp hôm nay, tôi giúp cậu, cậu cũng đừng để tâm, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cậu. Trong JC, không ai có thể giúp cậu, tốt nhất cậu cũng đừng cho người khác điểm tích lũy của mình một cách tùy tiện, một điểm tích lũy cũng có thể cứu mạng cậu. Và cũng đừng dễ dàng kết bạn với người khác, biết đâu ngày nào đó cậu sẽ bị người đó đ.â.m sau lưng. Đúng là mấy người mắng cậu trên diễn đàn hơi quá đáng, nhưng có một điểm họ nói đúng, đó là tính bền bỉ. Khi tham gia trò chơi, điều cần ở đây không phải là lòng dũng cảm nhất thời mà là kế hoạch toàn diện, tỉ mỉ. Điểm cuối cùng, tôi tặng thêm cho cậu, đừng bỏ lỡ bất kỳ điểm tích lũy nào."
Lục Tại Xuyên đứng dậy: "Vì cậu coi tôi là đối thủ, tôi nghĩ tiếp theo chúng ta ở chung một phòng sẽ khiến cậu không thoải mái, tôi sẽ xin chuyển sang phòng bên cạnh. Về vấn đề điểm tích lũy, cậu không cần lo lắng, tôi sẽ nói với hệ thống."
Nói xong, anh đi ra cửa. Bùi Dật tức muốn phát điên, đúng là họ Lục nào cũng đáng ghét.
"Anh quay lại đây!"
Bùi Dật bước ba bước gộp thành hai bước, túm cánh tay Lục Tại Xuyên, giật mạnh: "Tôi phá kỷ lục của anh rồi!"
Lục Tại Xuyên khẽ cười: "Kỷ lục? Tôi tham gia gần hai trăm trận, có một trăm năm mươi trận là người giữ kỷ lục cao nhất. Hắc Lâu là tôi mới vào JC đã thi đấu, năm đó tôi mới mười bảy tuổi nên không quen lắm. Xin hỏi cậu đây bao nhiêu tuổi? Hơn nữa cậu chỉ là may mắn thôi. Cậu đang nói hươu nói vượn, cậu cho là tôi không nhìn ra sao?"
Mặt Bùi Dật hơi đỏ, cậu nói với vẻ tức giận: "Ai nói hươu nói vượn? Khả năng suy luận của tôi rất lợi hại."
"Vậy sao?" Lục Tại Xuyên cười khẽ: "Cậu tham gia Hắc Lâu có ba sai lầm lớn, người khác đã phân tích cả rồi. Hoàn thành hai điểm tích lũy của cậu bé kia cũng chỉ là nhờ may mắn thôi, còn muốn khoe khoang với tôi, đúng không? Vậy tôi sẽ nói thêm vài điểm nữa, sai lầm lớn nhất là cậu không nên mất thời gian đôi co với J Hữu. Đó là việc vô nghĩa."
"Vô nghĩa?" Bùi Dật tức muốn phát điên: "Vậy xin hỏi anh cho rằng cái gì là có nghĩa? Hả? Ở đây với tôi, một mực chê bai tôi thì thấy có ý nghĩa rồi?"
"Tôi chỉ nhắc nhở cậu thôi. Cậu có chút thiên phú, tôi chỉ đang tiếc tài năng mà thôi. Còn nữa, ngoài điểm tích lũy, tôi không hứng thú với bất kỳ thứ gì khác."
Nhìn anh bỏ đi, mặt Bùi Dật nóng bừng. Tốt lắm, người này đã thành công khơi dậy lòng hiếu thắng của cậu. Trong cuộc đua tốc độ ngày mai, cậu nhất định phải cho anh hít khói.
Nhưng khi Bùi Dật mở bảng điều khiển ra, xem điểm tích lũy, tổng điểm lại chỉ có 18 điểm. Điểm tích lũy vòng loại hiện tại là một, xếp hạng hiện tại ngoài vạn người, xếp hạng tổng điểm thì khỏi cần nói.
Lục Tại Xuyên đang chỉ trích thái độ lơ là của Bùi Dật, mà cậu đã sống như vậy mười mấy năm rồi. Có người mắng cậu, cậu chắc chắn sẽ cãi lại. Vậy thì cậu sai ở đâu? Cứ như vậy, Bùi Dật hăm hở xuống tầng luyện tập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-tro-choi-san-giet-than/chuong-30-dua-xe-tu-vong-7.html.]
Vừa ra khỏi cửa, cậu lại gặp Lục Tại Xuyên, cậu ngẩng đầu, ưỡn thẳng lưng đi ngang qua mặt anh.
Lục Tại Xuyên nói: "Bây giờ cậu đi luyện tập chẳng phải là hành động theo cảm tính sao?"
Bùi Dật: "..." Ai hành động theo cảm tính?
"Ngày mai thi đấu, bây giờ cậu nên nghỉ ngơi."
Bùi Dật ngẩng đầu: "Thể lực của tôi tốt lắm."
Lục Tại Xuyên nhìn Bùi Dật với góc độ từ trên nhìn xuống: "Vậy à? Tôi không thấy rõ lắm." Nói xong, anh quay người vào phòng.
Bùi Dật tức đến đầu óc choáng váng, chỉ hận không thể ném chiếc cúp vô địch vào mặt anh ngay lập tức. Bùi Dật xuống tầng một, lái xe chạy vòng vòng trên đường đua. Cậu điên cuồng chạy mười mấy vòng, đến 11 giờ tối, không chịu nổi nữa mới về phòng ngủ.
Trong phòng Lục Tại Xuyên… Anh đang gọi video ngắn với một chàng trai tóc vàng.
"Chắc chắn bọn Đàm Vân cấu kết với nhau, họ nhất định sẽ ra tay."
"Nói vậy còn quá sớm. Khác khu, khác nhóm, không cần lo lắng."
"Vậy anh lo lắng cái gì? Anh còn sợ không tìm được người mới gia nhập chiến đội của chúng ta sao? Một nhóm lớn cấp S trở lên anh lại không cần, cứ nhất định phải thêm một người cấp F, tầng chót nhất, ngay chính Bùi Dật cũng không hiểu anh có ý gì!"
Lục Tại Xuyên nhìn người đang điên cuồng tăng tốc vòng vòng bên ngoài với nét mặt khó dò: "Tôi cũng không hiểu, có lẽ chúng tôi khá có duyên."
"Duyên ư? Duyên phận gì chứ? Nghiệt duyên thì có! Tôi nghe nói anh vì muốn lôi kéo cậu ta vào chiến đội của chúng ta mà còn cố ý xin tổng bộ cho ở chung phòng, tiêu tốn 10 điểm tích lũy? Cần gì chứ."
Lục Tại Xuyên khẽ cười, nói: "Tôi đi ngủ đây."