Một bãi đỗ xe khổng lồ với hơn trăm chiếc xe đua đủ loại, bất cứ ai yêu xe nhìn thấy cảnh này cũng phải rơi vào cảnh adrenaline tăng vọt.
Bùi Dật cũng vậy, phản ứng đầu tiên của cậu là đi bộ cũng chóng mặt. Sau khi tới nơi này, cậu cảm giác tất thảy mọi thứ không hề chân thật. Nhất là khi có người không thể chờ đợi được nữa, nhảy vào trong xe và khởi động, tiếng pô xe gầm rú vang lên, vroom, vroom, rất nhiều người đã cố ý độ lại xe của mình vì theo đuổi âm thanh này.
Giấc mơ của đàn ông vẫn là xe đua, đó là sự lãng mạn vĩnh cửu của đàn ông, nhưng khi thực sự phải ra trận, cảm giác hẳn là khác biệt. Mã số xe của Lục Tại Xuyên là số 1. Quả nhiên là con cưng của JC.
Một lát sau, một chiếc xe đua màu đỏ dừng bên cạnh Bùi Dật: "Lên thử xe đi."
Người đàn ông bên trong yên lặng, lạnh như băng, nghiêm túc cẩn trọng.
Bùi Dật: "..."
Anh nghĩ cậu sợ anh chắc? Bùi Dật cũng chọn một chiếc, sau đó ngồi vào, đã lâu rồi cậu không lái nhưng một khi đạp chân côn là ký ức ùa về. Nghe thấy tiếng động cơ, Bùi Dật hoàn hồn, cậu khởi động xe, từ từ chạy ra khỏi làn xe.
Đã có vài chiếc xe lần lượt xuất hiện trên đường đua, đèn lái sáng trưng. Thấy bọn họ chạy thử, không ít người cũng nối đuôi nhau lên xe, cứ như lái xe riêng của mình vậy. Có người chỉ biết lái xe số tự động, thế nên khi ngồi lên xe là bắt đầu ngơ ngác. Côn là cái gì, khởi động thế nào… Tất cả kiến thức trả hết cho thầy dạy lái rồi.
Tiếng than vãn bắt đầu vang lên… Xe của Bùi Dật và Lục Tại Xuyên chạy song song, anh phóng đi trước, Bùi Dật theo sau. Bùi Dật nghĩ cứ chơi thôi, ai ngờ anh chàng này lái nhanh thật.
Đường đua này ước chừng khoảng 5,8 km, chẳng mấy chốc, anh đã chạy hết một vòng trong bảy phút.
Bây giờ mới là vòng đầu tiên thôi. Bùi Dật chạy xong một vòng, thời gian cũng là bảy phút, bám sát nút. Thấy Lục Tại Xuyên có vẻ nghiêm túc, Bùi Dật cũng bắt đầu tăng tốc dần.
Những người phía sau cũng lần lượt tăng tốc, được tăng tốc nên ai cũng hào hứng. Ai mà chẳng thích chạy trên đường cao tốc với tốc độ trên 120 km/h chứ.
Bùi Dật đẩy cần số, ánh mắt lạnh lùng, tại khúc cua, cậu thực hiện một cú vượt trong đẹp mắt, thành công vượt qua xe của Lục Tại Xuyên. Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, cậu tăng tốc lên 180 km/h, lúc này, tốc độ nhanh đến mức không còn nhìn thấy bóng xe nữa mà chỉ còn lại tiếng gầm rú ầm ầm.
Người khác mới chỉ chạy được một vòng. Bùi Dật đã chạy ít nhất ba vòng rồi. Nhìn đồng hồ, 5 phút 30 giây. Với người bình thường thì cũng tạm được rồi, nhưng đối với dân đua xe chuyên nghiệp thì đây mới chỉ là khởi đầu thôi, chậm quá!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-tro-choi-san-giet-than/chuong-28-dua-xe-tu-vong-5.html.]
Nhưng so với bọn họ thì chắc chắn là dư sức, đang lúc Bùi Dật đắc ý, cậu thấy Lục Tại Xuyên đuổi theo, bám sát nút phía sau, phong thái vẫn vững vàng vô cùng. Điều này khiến cậu suýt nghĩ anh chàng này cũng từng đua xe chuyên nghiệp rồi.
Chạy được hai vòng, Bùi Dật không chạy nữa, từ từ giảm tốc độ, lái xe về bãi đỗ. Cuộc so tài làm nóng người lần này là đua xe, Bùi Dật cũng không ngờ. Bùi Dật đoán hệ thống định so tốc độ nhưng rốt cuộc cần tốc độ bao nhiêu? Bùi Dật cũng không chắc.
Đó là 5,8 km đấy, chạy bình thường mất mười phút. Nếu để tay đua chuyên nghiệp lái, nhanh nhất cũng chỉ cần 1 phút 40 giây, chưa đến hai phút. Bùi Dật bước ra, thấy Lục Tại Xuyên vẫn đang trên đường đua. Cậu đói rồi, đi ăn trước đã.
Trần Mặc và Tô Quang cũng đi tới. Tô Quang nói: "Tiểu Bùi, cậu nhanh thật đấy, cậu từng chơi rồi à?"
Bùi Dật nhìn đi hướng khác: "Cũng tạm."
Trần Mặc nói: "Em cũng vừa chạy thử, mất mười hai phút, nhiều khúc cua quá."
Bùi Dật gật đầu: "Đoán chừng khoảng mười một khúc."
Trần Mặc thở dài: "Ngày mai chắc là tính theo tốc độ, tốc độ chậm chắc chắn sẽ bị loại."
Tô Quang cười hề hề: "Chưa chắc. Nếu đây là cuộc đua bình thường thì đâu còn gọi là JC nữa. Hai chú em, các cậu là người mới, phải biết rằng JC không bao giờ ra bài theo lẽ thường. Đây đâu phải là F1."
Trần Mặc nói: "Nhưng thua cũng không sao mà? Lần đầu tôi bị ma g.i.ế.c c.h.ế.t cũng chẳng làm sao cả."
"Sao lại không sao được?" Tô Quang cười khẩy: "Cậu nói xem, con ma đó g.i.ế.c cậu thế nào? Tôi đoán là nó không ra tay mạnh đấy, hoặc đó vốn là người giả làm ma, nhưng loại NPC này rất ít. Sau khi c.h.ế.t đi sống lại, phản ứng của người chơi sẽ chậm đi. Lúc tôi mới vào trò chơi cũng oai phong lẫm liệt lắm, nhưng giờ già rồi, c.h.ế.t đi sống lại nhiều lần, thần kinh các thứ bị ảnh hưởng hết. Về nguyên lý thế nào thì tôi không biết, nhưng cậu nghe ông chú này khuyên một câu, cái c.h.ế.t chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng. Có thể bây giờ các cậu còn trẻ, chưa cảm nhận được, nhưng ở đây vài năm, cậu sẽ cảm nhận được."
Mặt Trần Mặc tái mét, vài năm? Tức là vĩnh viễn không thể quay về thế giới cũ nữa sao?
"Chú Quang, vậy là chúng ta không có cơ hội quay về nữa sao?"
"Quay về?" Tô Quang cười: "Tôi cũng muốn quay về lắm chứ, tôi ở đây cũng sắp bốn năm rồi. Trò chơi này, những người chơi giỏi như Lục Thần đó, điểm tích lũy kiếm được đầy tay, có điểm tích lũy thì có thể nâng cấp bản thân, bước vào vòng tuần hoàn tốt, có lẽ còn có thể quay về thế giới cũ. Nhưng những người không có điểm tích lũy thì cũng giống như tôi, năm mươi mấy tuổi sắp sáu mươi rồi vẫn chỉ có ba trăm điểm. Chết thì không c.h.ế.t được, nhưng sống cũng chẳng ra làm sao."