Chương 24: Đua Xe Tử Vong (1)
Âm thanh hệ thống vang lên… Bùi Dật vội nốc nốt ngụm sữa đậu nành cuối cùng.
[Mời người chơi kiểm tra số nhóm của mình và tập trung tại địa điểm quy định.]
Bùi Dật cầm con xúc xắc của mình lên lắc một lượt, cậu nhắm mắt lại. Đỏ hay đen, xem vận may lần này vậy.
Ông chủ nhà trọ ghé đầu lại nhìn: “Được đấy, thứ này hay ho phết.”
Nhưng khi mở tay ra, Bùi Dật lặng lẽ nhét nó lại vào trong áo, ra trận bất lợi rồi. Mỗi lần vào phó bản đều là “hung”, vậy còn chơi đùa gì nữa đây? Dù biết rõ kết quả, Bùi Dật vẫn thích làm thế, chủ yếu là để tạo hiệu ứng tâm lý thôi.
“CG ra rồi.” Ông chủ nhà trọ nói.
Bùi Dật cũng mở giao diện phát sóng trực tiếp của mình, quả nhiên thấy tiêu đề phát sóng đã được đổi.
[Đua Xe Tử Vong] là một đoạn CG dài một phút.
Ống kính được quay theo phong cách phim tài liệu, địa điểm là tại trường đua, những chiếc xe lao vun vút qua, quá nhanh, gần như chỉ thấy trong mơ hồ, ống kính vốn không thể ghi lại được.
Phó bản này là gì đây? Tiếp tục chụp ảnh? Nhưng tốc độ nhanh như vậy thì chụp cái gì chứ?
Hay là lái xe? Theo Bùi Dật biết, đây không phải là xe hơi thông thường, mà là xe đua. Tốc độ của xe đua thực sự có thể đạt tới 250KM/H - Tốc độ mà người thường không thể đạt tới.
JC chắc không chơi lớn đến mức đó đâu. Bùi Dật tò mò đi về phía điểm tập trung.
Ông chủ nhà trọ lải nhải bên cạnh: “Tô Quang, bọn họ hay gọi tôi là chú Quang. Tiểu Bùi, chúng ta phải sát cánh chiến đấu. Hình như phó bản lần này rất khó.”
Bùi Dật nói: “Sát cánh thế nào? Cùng lái một chiếc xe à?”
Tô Quang này khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, đầu hói, mặt mâm, vóc người khỏe khoắn, ăn mặc như một người đàn ông trung niên bình thường, đôi mắt trông khá tinh ranh. Thời điểm ông ta mắt chó khinh thường người thật sự rất đáng ghét, giờ ông ta thay đổi thái độ, cũng không đến nỗi đáng ghét như vậy.
Tô Quang cười ha hả: “Cũng chưa chắc đã là lái xe. Có khi là trên một chiếc xe buýt thì sao? Không thể nào là đua xe thật đâu chứ? Tôi không biết lái xe.”
Bùi Dật quay đầu lại cười nhạt, sau đó kéo ông ta lại cho xem màn hình phát sóng trực tiếp của mình: “Nhìn cho kỹ đi. Chú Quang, đây là xe đua, xe Công thức 1 (F1), không thể nào là xe tư nhân bình thường được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-tro-choi-san-giet-than/chuong-24-dua-xe-tu-vong-1.html.]
“Trời ơi…”
Trong lúc nói chuyện, đám Bùi Dật đã đến điểm tập trung. Quả nhiên là ở đường đua, lại còn là vạch xuất phát của đường đua, được vẽ một vạch kẻ đỏ trắng, đã có một nhóm người đứng ở đó.
Một nhóm người mặc vest đen. Bùi Dật tiến lại gần nhìn, người dẫn đầu chính là Lục Tại Xuyên.
“…” Bùi Dật quay đầu sang hỏi Tô Quang: “Chiến đội Chiến Thành, chú biết lai lịch gì không?”
“Biết chứ! Hiện tại đang xếp thứ mười về tổng điểm tích lũy! Là đội tuyển thần thánh trong JC. Trước đây cũng từng đứng nhất, nghe nói có một thành viên bí ẩn mất tích.”
“Không phải. Ý tôi là lúc nào bọn họ cũng làm màu thế à?”
“Ờ… Ý cậu là bọn họ à?” Tô Quang chỉ về phía trước: “Bọn họ không đi cùng nhau. Chiến đội Chiến Thành chỉ có ba người, người còn lại ở khu khác. Nhưng đúng là Lục Thần và đồng đội của anh ta đều tốt nghiệp đại học danh tiếng, có đồng phục đội. Trước khi vào JC, Lục Thần là một công tử bột giàu có, tiếng tăm lừng lẫy vang khắp Thượng Châu, cụ thể giàu cỡ nào thì tôi cũng không rõ, anh ta còn mở cả Mật Thất Đào Tẩu, chủ yếu dựa vào thương hiệu JC. Chúng tôi đều nói Lục Thần chính là con ruột của JC. Dù có phải con ruột hay không thì cũng coi như con nuôi rồi. Lục Thần vốn không chơi nhiều lắm, lần này S1 khá quan trọng nên anh ta mới tham gia. Vì anh ta luôn bận rộn với công việc, lúc nào cũng veston cravat, vì thế đồng phục của chiến đội Chiến Thành cũng biến thành veston luôn.”
Nghe xong, Bùi Dật vẫn kết luận là làm màu.
“Chiến đội của họ thiếu người à?”
Tô Quang nói với vẻ mặt khó tin: “Sao có thể thiếu được! Muốn vào cũng không vào được. Tôi nằm mơ cũng muốn vào. Haiz… Điểm tích lũy trung bình của họ đều trên năm nghìn. Năm nghìn điểm tích lũy đấy! Người thường có làm cả đời cũng không làm được. Nhưng tiểu Bùi, cậu thì khác. Ngay từ đầu cậu đã phá kỷ lục của Lục Thần. Họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cậu đâu nhỉ?”
Nói đến đây, Tô Quang như chợt nghĩ ra điều gì, ông ta nhìn chằm chằm Lục Tại Xuyên ở đằng xa, chợt nói: “Không phải chứ, bọn họ đã tìm cậu rồi à!”
“Tôi từ chối rồi. Biết vậy thì nhường cơ hội cho chú rồi, chú Quang!” Nói xong, Bùi Dật xỏ dép lê lẹp xẹp đi tới điểm tập trung, để lại Tô Quang đứng đó với vẻ mặt sững sờ.
Đến nơi, Lục Tại Xuyên cũng nhìn thấy Bùi Dật, anh chủ động gật đầu chào. Bùi Dật ngẩn người, tính tình người này cũng được đấy chứ, cậu nói thế mà anh vẫn lịch sự như vậy. Thế cậu cũng không làm quá, gật đầu đáp lại.
Lúc này, đồng hồ thông minh trên tay rung lên, là tin nhắn của Trần Mặc. Bùi Dật báo cho cậu ta vị trí của mình. Một lát sau, Trần Mặc chạy tới.
“Anh Bùi! Em tập trung ở khu vực khác. Ở tổ B, chắc là có nhiều tổ lắm.”
“Ừ.” Trước khi đến Bùi Dật đã xem qua, cậu thuộc khu A, chia làm tổng cộng hai mươi khu. Lần này số người tham gia JC có hai vạn người, khu A sẽ được chia hơn một nghìn người.