Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái - 380

Cập nhật lúc: 2025-05-18 13:42:33
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đào Đào — cô gái trẻ với nhan sắc rạng rỡ như ánh bình minh, làn da trắng hồng, môi đỏ như trái đào vừa chín, trên người phảng phất một mùi thơm dịu nhẹ — bất an nấp phía sau lưng Hàn Văn Lâm.

Ánh mắt của A Thái lúc này như dính chặt lên người cô, như thể một con thú hoang bắt được mùi m.á.u ngọt ngào.

"Ánh mắt của anh ta đáng sợ quá!" Giọng Đào Đào run lên, hai tay bấu lấy tay áo Hàn Văn Lâm, vẻ mặt đầy sợ hãi.

Hàn Văn Lâm bình tĩnh trấn an: "Không sao đâu, cứ đi theo đoàn, đừng tự ý tách ra. Có đông người, hắn sẽ không dám manh động."

Đào Đào khẽ gật đầu, giọng lí nhí: "Cảm ơn các anh chị."

Sau khi đi dạo quanh khu chợ thêm một vòng, mọi người bắt đầu quay về khách sạn để chuẩn bị ăn trưa. Hướng dẫn viên thông báo rằng buổi chiều sẽ có hai tiếng nghỉ ngơi, đến hai giờ thì tập trung lại ở cửa khách sạn để tiếp tục tham quan.

Nhưng ngay khi vừa đến gần khách sạn, một cảnh tượng hỗn loạn đập vào mắt họ.

Một cô gái trẻ đang cầm chổi quật vào một người đàn ông, vừa đuổi vừa chửi: "Cút! Cút đi! Lần sau mà còn dám bén mảng đến đây quấy rối bà chủ nữa là tôi lấy chổi đập c.h.ế.t đấy!"

Một số du khách đứng xem không khỏi lắc đầu: "Trại gì mà lắm chuyện, không khí đúng là chẳng tốt lành gì."

Lần này, người đàn ông bị đuổi ra đeo kính, tuổi còn khá trẻ. Lê Tri đứng từ xa cũng nhận ra rõ ràng gương mặt anh ta — trắng trẻo thư sinh, gương mặt tuấn tú nhưng vì tức giận mà đỏ bừng lên. Vừa tránh né đòn vừa hét lớn vào trong khách sạn:

"Ngân Phù! Anh biết em ở trong đó! Ra gặp anh một chút được không? Anh chỉ muốn nói chuyện thôi!"

Nhưng thứ đáp lại anh ta chỉ là tiếng quát và cây chổi vung tới tấp của cô gái nhân viên kia.

Đợi khi người kia bị đuổi khuất khỏi sảnh, Lê Tri mới tiến lại gần.

"Anh là bạn trai cũ của Ngân Phù à?"

Người đàn ông liếc cô một cái nhưng không trả lời, ánh mắt vẫn tha thiết dán vào khách sạn như muốn xuyên thấu cả bức tường để tìm lấy bóng dáng người kia.

Lê Tri thản nhiên nói tiếp: "Đừng nhìn nữa, cô ấy không ra đâu. Nếu anh có chuyện cần nói, nói với tôi đi, tôi chuyển lời giúp."

Người đàn ông vẫn cố chấp: "Tôi chỉ muốn gặp cô ấy, cô giúp tôi hẹn cô ấy ra đi."

Lê Tri nheo mắt: "Nếu anh hẹn cô ấy ra rồi làm hại cô ấy thì sao?"

Mộng Vân Thường

Câu nói ấy khiến người đàn ông gần như bật lên vì phẫn nộ: "Tôi làm sao có thể hại cô ấy được! Ngân Phù là người tôi yêu nhất trên đời!"

Lê Tri liếc nhìn anh ta từ đầu đến chân, nửa tin nửa ngờ: "Không chắc đâu. Có những người vì yêu quá mức mà sinh hận, không chiếm được thì muốn hủy hoại… Rốt cuộc anh là kiểu người nào?"

Người đàn ông gần như gào lên: "Tôi sẽ không bao giờ làm hại Ngân Phù!"

Sau câu hét, anh ta có lẽ cũng nhận ra Lê Tri không thực lòng giúp mình, ánh mắt trở nên lạnh đi, rồi quay đầu bước thẳng.

Hứa Yến từ phía sau bước tới: "Sao rồi?"

"Không ăn thua."

Nhiếp Miểu cũng xen vào: "Chị Tri Tri, tốt nhất là tránh xa hắn ra. Nhìn là biết kiểu người ám ảnh, chắc bệnh tâm thần. Đã chia tay bao năm rồi mà còn lẽo đẽo bám theo, ai mà chịu nổi."

Cả ba người quay lại khách sạn. Ngân Phù đang ngồi trên sofa ở góc sảnh, dáng vẻ tao nhã, tay cầm một quyển sách, đèn bàn hình bướm chiếu lên làn da trắng như tuyết của cô ta, để lộ một vết hằn mờ trên ngón áp út.

Lê Tri thoáng liếc qua, rồi bước đến ngồi cạnh.

Ngân Phù ngước lên, ánh mắt mềm mại như mặt hồ: "Cô có chuyện gì muốn nói với tôi à?"

Lê Tri nở một nụ cười nhẹ: "Tôi vừa thấy bạn trai cũ của chị đứng ngoài khách sạn, nên tò mò chút, chị không phiền chứ?"

Ngân Phù tựa đầu lên tay, buông một tiếng thở dài: "Tuổi trẻ nông nổi, chọn sai người, để lại nỗi nhục. Khiến cô chê cười rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-san-choi-quy-quai/380.html.]

Lê Tri nhìn ngón tay cô ta: "Chị từng đeo nhẫn suốt thời gian dài đúng không? Xin lỗi nếu hỏi hơi riêng tư, nhưng chị đã kết hôn rồi à?"

Ngân Phù thoáng khựng lại, như không ngờ cô lại nhận ra chi tiết ấy. Ánh mắt cô ta nhìn xuống ngón áp út, rồi cười nhạt: "Không đâu, chiếc nhẫn đó là tôi tự mua, đeo chơi thôi. Đeo lâu quá nên để lại vết, đã tháo ra từ vài năm trước, nhưng đến giờ vẫn còn hằn."

Lê Tri khẽ gật đầu: "Có những vết tích, một khi đã in lên thì cả đời cũng chẳng mờ đi được."

Sắc mặt Ngân Phù cứng lại trong chốc lát. Nhưng thấy vẻ mặt Lê Tri vẫn thản nhiên, như thể chỉ vô tình nói thế, cô ta cũng không tiện phản bác, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại.

Sau bữa trưa, mọi người về phòng nghỉ ngơi. Hứa Yến thì thầm với Lê Tri: "Tôi đưa cô đến phòng khám kiểm tra chút nhé. Nhỡ tối lại sốt thì có sẵn thuốc còn hơn."

Lê Tri gật đầu đồng ý. Cô cũng không muốn cơn sốt ảnh hưởng đến đồng đội thêm lần nữa.

Sau khi hỏi đường từ Ngân Phù, hai người đi đến cuối con đường, nơi có một phòng khám cổ xưa nằm nép mình giữa hai dãy nhà. Trước khi vào, mùi thảo dược đậm đặc đã xộc thẳng vào mũi.

Bên trong không giống phòng khám hiện đại mà giống một tiệm thuốc dân gian. Trên tường treo vài bộ da thú, ánh sáng lập lòe, không khí có gì đó như lẫn mùi phù chú, như một nơi từng hành nghề vu cổ.

Một người phụ nữ mặc trang phục truyền thống đang ngồi trong góc, mặt không có biểu cảm. Khi thấy hai người bước vào, bà ta cất tiếng: "Khám bệnh hay tìm người?"

Lê Tri bước lên: "Tôi hay bị sốt vào ban đêm, muốn xin ít thuốc hạ sốt để phòng."

Ánh mắt bà ta quét qua người cô một lượt. Trong khoảnh khắc, có gì đó lạ lùng và đầy thèm khát lóe lên trong mắt bà ta.

Nhưng chỉ một giây sau, bà ta quay đi, bắt đầu lục lọi trong tủ thuốc: "Sốt cao à, để xem nào."

Một lát sau, bà ta lấy ra một lọ sứ đen bé xíu, đưa cho họ: "Sốt thì uống một viên."

Hứa Yến mở nắp ra ngửi thử, lập tức cau mày: "Mùi gì kỳ vậy? Bà không có thuốc hiện đại như Ibuprofen à?"

Bà ta lạnh giọng: "Đây là thuốc gia truyền, công hiệu gấp mấy lần mấy thứ kia."

Hứa Yến lùi lại, cảnh giác: "Cảm ơn, nhưng thôi không cần."

Ra khỏi phòng khám, cô bực dọc: "Ai biết trong đó là cái gì? Sốt thì cùng lắm mệt một chút, uống bậy rồi trúng độc thì c.h.ế.t thật."

Lê Tri chậm rãi nói: "Cảm giác như người trong trại này đều biết chúng ta là ai."

Hứa Yến gật đầu: "Tôi cũng thấy vậy. Mình là du khách trúng thưởng, không đến mức nổi tiếng đến cả bà bác sĩ kia cũng biết mặt. Còn cô gái bán đồ bạc hồi sáng nữa, nhìn là nhận ra, còn tặng đồ miễn phí..."

Lê Tri điềm tĩnh: "Nếu tất cả chúng ta đều là người được trại chọn sẵn, thì việc họ biết cũng chẳng lạ."

Hứa Yến chán nản: "Nếu vậy thì nghĩa là con bướm đó đã đẻ trứng trong người cô thật rồi. Vậy mà cô còn chẳng sợ là sao?"

Lê Tri thản nhiên: "Thời hạn là bảy ngày, mới có ngày thứ hai, lo làm gì sớm. Biết đâu tiêu hóa được thì sao, bổ sung protein cũng không tệ."

Hứa Yến c.h.ế.t lặng vài giây rồi lẩm bẩm: "Có ai từng nói cô biến thái chưa?"

Lê Tri mỉm cười: "Chưa, cô là người đầu tiên đấy."

Hứa Yến giơ ngón cái lên: "Biến thái mà trâu bò."

Khi quay lại khách sạn, họ thấy Ngân Phù đang chỉ đạo dân trại rắc thứ bột màu xanh quanh khuôn viên. Mùi bột nồng nặc, khiến ai ngửi cũng phải nhăn mặt.

Lê Tri tiến lại hỏi, Ngân Phù đáp: "Thứ này có thể đuổi bướm, chỉ là biện pháp phòng ngừa thôi."

Hứa Yến thì thầm: "Chắc chắn họ biết rõ con quái vật là gì, nên mới có cách đối phó."

Rõ ràng, họ không muốn chuyện bướm g.i.ế.c người lặp lại. Nhưng che giấu được bao lâu?

 

Loading...