Từng Muốn Quên Đi, Nhưng Cả Thanh Xuân Đều Là Em - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-10-04 19:09:37
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Dùng cái .”
Giọng nam trầm , mang theo chút từ tính len qua màng tai, khiến Nhan Yểu ngẩn một giây.
Ánh mắt cô liếc qua chiếc khăn tay kẻ sọc màu xanh đậm, ngón tay thon dài đặt hờ lên mép khăn, móng tay cắt tỉa gọn gàng, sạch sẽ, ánh lên lớp bóng nhè nhẹ, vô hình trung toát chút khí chất cấm dục.
Ánh theo cánh tay lên, cô bất ngờ đối diện với đôi mắt sâu thẳm của đàn ông , trong con ngươi , phản chiếu rõ ràng dáng hình của chính .
Cà phê là loại đá, đổ lên áo cũng đến mức bỏng, dù lớp áo hai dây bên trong vẫn còn khô, nhưng da thịt bên ngoài cũng dính ít nhiều.
“Cảm ơn, nhưng cần .” Nhan Yểu từ chối lời bụng của ‘ lạ’, nhận khăn giấy từ tay nhân viên phục vụ thong thả lau sạch vết cà phê .
Nói thật, gặp chuyện thì ai mà chẳng thấy xui xẻo, ít sẽ nổi nóng đòi bắt đền nhân viên. Nhan Yểu điềm nhiên đến kỳ lạ, hề tỏ chật vật mất kiểm soát một chút nào.
Ngay lúc đó, quản lý của quán cà phê cũng vội vàng chạy đến, kéo nhân viên gây họa nhận rối rít, thái độ cực kỳ chân thành, như thể chỉ cần cô gật đầu một cái là thể lập tức đuổi việc ngay.
Mặt nhân viên tái mét, hiển nhiên cũng đoán kết cục của .
Nhan Yểu liếc mắt xuống sàn nhà, xa một vũng nước giẫm lên văng tung toé, rõ ràng chính là hung thủ gây cú trượt chân nãy.
“Không , một ly , lấy mang về.” Nhan Yểu phẩy tay, giọng bình thản.
Cả quản lý và nhân viên đều ngờ cô dễ tính như thế, ngẩn mất vài giây, đó mới cuống quýt lui về phía , dặn đến dọn dẹp hiện trường.
Nhan Yểu chỉnh quần áo xong, thấy đàn ông ban nãy từ lúc nào rút tay về, nhưng vẫn nguyên tại chỗ, chẳng hề ý rời .
“Anh đây còn việc gì ?” Nhan Yểu nhướng mày, vô thức mím môi nhẹ.
Thời buổi còn mang theo khăn tay đường thì đúng là hiếm . Mấy ông già bảy tám chục tuổi thì thể, chứ như đàn ông mặt , ngoại hình bảnh bao, tuổi tác cũng lớn, mà thủ sẵn một chiếc khăn tay theo , cũng thú vị đấy chứ.
Ánh mắt cô lướt qua bàn cà phê phía lưng , từ bao giờ con gái cùng rời , xem chừng là cái tính cách cứng nhắc khô khan của đàn ông dọa cho bỏ chạy.
“ họ Giang.” Người bỗng cất lời, ánh mắt cô sâu thăm thẳm, dường như còn ẩn chứa cảm xúc đặc biệt nào đó.
Nhan Yểu khựng một nhịp, đầu tiên chứng kiến kiểu tự giới thiệu trực diện đến .
“Chào , họ Nhan.”
Thành thật mà , cô thiếu đến bắt chuyện, đường xin WeChat cũng ít , nhưng kiểu tiếp cận “chắc như bắp” thế đúng là đầu gặp.
“ .” Biểu cảm của đàn ông bỗng lạnh hơn một chút.
Anh cô, sắc mặt nghiêm túc, một lát chậm rãi mở miệng: “Lớp 6 trường Nhất Trung, chúng từng là bạn học.”
Nhan Yểu: “…”
Không khí bỗng trở nên chút ngượng ngập.
Cô nhanh chóng rà ký ức, lục tìm trong đầu những mảnh vụn ký ức phủ bụi.
Họ Giang, từng học chung lớp, hiện là giảng viên trường Đại học Q… chẳng chính là “học thần” mà Triệu Tiểu Du nhắc đến hôm ?
“Bạn học Giang , trùng hợp thật đấy.”
Nhan Yểu suy nghĩ hồi lâu vẫn nhớ nổi tên đầy đủ của đối diện, đành khách sáo gọi một tiếng “bạn học Giang”.
Hình như cũng đoán điều đó, trầm mặc mấy giây chủ động : “Giang Nghiên. tên là Giang Nghiên.”
Nụ mặt Nhan Yểu khựng . Lúc cô cũng thấy bản thiếu lễ độ.
Ký ức thời cấp ba đối với cô gì đáng để ghi nhớ, ngoài khổ sở thì chỉ còn tẻ nhạt và buồn chán.
Thật việc Giang học thần nhận cô khiến Nhan Yểu thấy bất ngờ. Trong ấn tượng của cô, hai gần như giao tình gì. Cùng học ba năm, khi còn chẳng với mấy câu.
Khi cô là kiểu học sinh nổi loạn, trong mắt thầy cô và bạn bè lẽ chẳng khác gì con ruồi phiền toái. Còn mặt đây là báu vật của giáo viên, học sinh gương mẫu bạn bè ngưỡng mộ, hai thuộc về hai thế giới khác .
“Xin , trí nhớ lắm.”
Hình như nhớ điều gì đó chẳng mấy vui vẻ, đáy mắt Nhan Yểu thoáng qua một tia u ám, mờ nhạt nhưng thật.
Khi cô đang tính cách kết thúc cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên mà gượng gạo thì đột nhiên thấy đàn ông mặt cởi cúc áo sơ mi của .
“Anh Giang…”
Cô mở miệng, lời còn kịp thốt , tháo xong áo và đưa mặt cô.
“Mặc .”
“…”
Hôm nay Giang Nghiên mặc sơ mi thường ngày, bên trong là một chiếc áo thun trắng. Mặc dù mặc áo thun tháng Tư sớm, nhưng so với chiếc áo hai dây mỏng manh cô thì vẫn đỡ hơn nhiều.
Nhan Yểu chôn chân tại chỗ, nên nhận .
Không khí giữa hai trở nên căng thẳng. Bàn tay nắm lấy chiếc áo, cứng nhắc đưa về phía , vẫn lơ lửng giữa trung.
Giang Nghiên từng nghĩ đến việc sẽ gặp Nhan Yểu trong cảnh như thế . Trước đây cũng từng tưởng tượng cảnh hai tái ngộ, đến tận hai hôm , còn tự thuyết phục bản rằng họ mãi mãi sẽ chỉ là hai xa lạ lướt qua đời . đến lúc cô thật sự xuất hiện mặt, thì cơ thể là thứ đầu tiên phản ứng.
Làn da của cô trắng, nắng như ngọc, chiếc áo hai dây ôm sát càng tôn lên những đường cong quyến rũ, vô tình toát một sức hút trí mạng.
Trong quán cà phê thiếu đàn ông, mà cái cảm giác nóng nực khó chịu ngùn ngụt trong lồng n.g.ự.c lúc khiến tâm trạng trở nên tồi tệ.
lúc Nhan Yểu định từ chối, Giang Nghiên mở miệng, phá vỡ sự im lặng: “Chỉ là việc nhỏ thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tung-muon-quen-di-nhung-ca-thanh-xuan-deu-la-em/chuong-6.html.]
Lời đến mức , Nhan Yểu cũng giả vờ khách sáo nữa, gật đầu cảm ơn đưa tay nhận lấy chiếc áo sơ mi, khoác lên .
Hương gỗ nhàn nhạt xen chút mùi cỏ đuôi chuột lướt qua mũi cô, đúng là mùi cô thích.
Nhan Yểu nhẹ giọng: “Làm phiền .”
Áo sơ mi khá rộng, khoác lên cô thành một kiểu oversize chính hiệu. nhờ dáng cao ráo mảnh mai, mặc lên vẫn hợp một cách kỳ lạ.
Giang Nghiên thu tay về, những ngón tay buông thõng bên vô thức cọ nhẹ, đó mặt cảm xúc nhắc nhở: “Trung bình hôm nay 18 độ, cẩn thận cảm lạnh.”
Nhan Yểu sững , một lúc như hiểu ý tứ trong lời , liền cúi đầu cài khuy áo, chỉ chừa hai cúc cổ.
“Áo bao nhiêu tiền thế, chuyển cho .” Vừa cô cầm lấy điện thoại đặt bàn, chuẩn chuyển khoản.
Ánh mắt Giang Nghiên rơi đúng phần xương quai xanh lộ nơi cổ áo, khoé môi siết chặt, đó nhanh chóng dời ánh , lạnh giọng từ chối: “Không cần.”
Nhan Yểu nghiêng đầu, thấy vẻ mặt đúng là chẳng hề chút khách sáo nào, trong lòng ngược cảm thấy khó xử.
Cô thích nợ ân tình, đặc biệt là của thiết.
Áo cho , cô mà đem trả thì cũng chẳng dùng nữa, hơn nữa cô nhận thương hiệu cổ áo, giá rẻ chút nào.
lúc , quản lý quán cà phê mang cà phê Americano đóng gói đến, còn thêm một hộp macaron như lời xin .
Nhan Yểu nhận lấy cà phê và đồ ngọt, thuận miệng luôn: “Gần đây trung tâm thương mại, để đền cho một chiếc áo khoác.”
Nói xong, như sợ Giang Nghiên từ chối, cô bổ sung thêm: “Trời lạnh thế , nhỡ cảm thì chẳng thành kẻ ?”
Giang Nghiên cụp mắt, thần sắc lãnh đạm, suy nghĩ gì trong đầu .
Dưới ánh mắt chờ đợi kiên nhẫn của Nhan Yểu, đàn ông cuối cùng cũng khẽ gật đầu, đồng ý.
.
Trên đường đến trung tâm thương mại, hai gần như chẳng gì, thỉnh thoảng trò chuyện đôi ba câu khách sáo.
Nhan Yểu vẫn còn nhớ như in biểu hiện “đơ như cây cơ” của Giang Nghiên trong buổi xem mắt, nên cũng chẳng hứng trò chuyện nhiều cho lắm.
điều bất ngờ là đối phương chủ động hỏi thăm tình hình hiện tại của cô, dù nội dung chỉ quanh mấy câu “chào hỏi xã giao”, nhưng cũng đủ để khí giữa hai trở nên quá gượng gạo.
Nhan Yểu nghĩ, nếu mà thể hiện một nửa sự chủ động trong buổi xem mắt, thì cô gái chắc chắn bỏ về sớm như thế.
Vào đến trung tâm thương mại, Nhan Yểu dắt thẳng tới cửa hàng nam thời trang đắt nhất, bảo nhân viên chọn đồ giúp.
thử đến cái thứ ba mà Giang Nghiên vẫn mặt đổi sắc đ.á.n.h giá mỗi câu “cũng ”, rõ ràng hài lòng chút nào.
Nhan Yểu đầu mới vị “Giang học thần” khó chiều như . mà nghĩ kỹ thì cũng đúng, là cô nợ , lúc chỉ đành nhẫn nại bên cạnh chọn cùng.
Cơn thèm t.h.u.ố.c bắt đầu ngứa ngáy, cô bèn với Giang Nghiên một tiếng khu vực hút t.h.u.ố.c của trung tâm thương mại, vội vàng rít một điếu. Đợi khi thì thấy mặc sẵn một chiếc áo khoác đen.
Ánh mắt cô sáng lên, khoé môi khẽ cong, thuận miệng khen một câu: “Cái đấy, trông ngầu ghê.”
Bàn tay Giang Nghiên đang chỉnh vạt áo khựng , vài giây như chuyện gì xảy , ngẩng đầu cô, thấy ý trong mắt cô, vội , chằm chằm bản trong gương.
Thật trong trí nhớ của Nhan Yểu, hồi cấp ba Giang Nghiên lúc nào cũng đeo cặp kính gọng đen nhàm chán, tóc thì cắt gọn nhưng kiểu dáng ngố tàu, chính là kiểu đầu “nồi úp” điển hình, phát là thấy dễ bắt nạt.
Ai ngờ mười năm , cái học sinh ngoan năm xưa hóa thành đàn ông phong độ đến thế.
Là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp trong giới, trai xinh gái cô gặp ít, gu thẩm mỹ cực kỳ khắt khe.
thừa nhận, vóc dáng đàn ông mặt gần như hảo, ngũ quan đường nét đấy, thậm chí đôi mắt cặp kính ngày xưa sâu thẳm đến khó rời mắt.
Nhan Yểu dựa nhẹ tường, trong mắt mang theo vài phần thưởng thức.
Chỉ là ánh mắt của cô vốn mang theo vài phần câu dẫn. Giờ phút chớp, khoé mắt cong cong như như mời, càng giống đang trêu chọc.
Ánh từ khuôn mặt tuấn tú lướt qua bờ vai rộng, tiếp tục dừng ở phần hông săn chắc, cùng khẽ dừng , nhướng mày lên đụng ánh mắt của đối phương.
Nhan Yểu: “…”
Vài giây , cô mở lời: “Hay là lấy luôn cái ?”
Khóe môi Giang Nghiên mím chặt, cả căng cứng yên như tượng, đến cử động cũng nổi.
Ánh mắt của cô ban nãy như một ngọn lửa lướt qua , ánh dịu dàng mà nóng bỏng, lướt đến là đốt đến đó, điềm nhiên thu , hệt như một gã công tử đào hoa thành tinh.
“Ừm.”
Anh đáp nhè nhẹ, giọng trầm và ngắn gọn, cảm xúc thật sự chôn kỹ trong đáy mắt, ai thể .
—
【Lời tác giả:】
Yên tâm, nữ phụ nào phá rối , nhưng thể sẽ nam phụ hhhhhh (một tới cướp với thầy Giang á~)