Từ Đồng Ruộng Tới Vương Triều: Cô Bé Gây Chấn Động - Chương 296: Gia môn bất hạnh thay!

Cập nhật lúc: 2025-10-02 22:31:19
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chẳng mấy chốc, sự ồn ào trở về yên tĩnh, trong ruộng ngoài lính tuần tra, còn bóng dáng nào khác.

Dĩ nhiên, nhiều nhà gần đó đều thấy động tĩnh, nhưng ruộng ngô giờ binh lính trong doanh trại canh giữ, dù chuyện gì xảy , họ hiếu kỳ đến mấy cũng dám tới xem cho rõ.

Chính là , bọn họ lắm lời vài câu "công đạo", giờ gặp mặt vẫn Chu phu nhân châm chọc mấy câu.

Việc kinh doanh đậu giá của nhà họ Đường, vốn dĩ ai cũng thể mua sỉ giá thấp, bán kiếm chút tiền lẻ.

Sau đó, việc lấy đậu giá từ nhà họ Đường trở nên khó khăn, cơ bản chuyển hết đến cửa hàng của Chu phu nhân để bán lẻ thống nhất.

Bọn họ cũng kẻ ngốc, đương nhiên hối hận, hối hận lúc đó quỷ ám che mờ tâm trí, ức h.i.ế.p nhà họ Đường dễ tính, cầu xin cho hai tiểu tặc một chút nhân tình.

Đáng tiếc, đời t.h.u.ố.c hối hận!

Bởi , giờ đối với chuyện nhà họ Đường, bọn họ thận trọng hơn nhiều, kính trọng, giúp đỡ, dám chậm trễ nữa...

Người nhà họ Đường trải qua một phen náo động, trở về phòng mặc nguyên y phục xuống, chợp mắt một lát, trời sáng.

Phùng sư phụ cùng lượt khiêng đậu phụ nóng hổi ngoài, Lý Kim thắng ngựa xe, định bụng giúp Lưu Tổng Kỳ đưa ba chủ tớ Ô Lan công chúa đến doanh trại .

Còn Đường Đại Dũng cùng cả nhà sáng sớm thấy Ô Lan công chúa , cũng cảm thấy điều gì đó đúng. Đường Đại Dũng nhớ tối qua Ô Lan công chúa cãi với , câu nào cũng rời Lý Thu Sương, sợ hãi vội vàng khỏi cửa.

Đường Lão Thái bưng một chậu cháo loãng, lải nhải ngừng than vãn.

"Cái ngày tháng thật là sống nổi nữa , ngày nào cũng uống cháo, ruột gan cũng uống loãng ! Bọn vô dụng các ngươi, nuôi lớn các ngươi thật uổng phí..."

Ngẫu nhiên ngẩng đầu, bà thấy đại nhi tử sắp khỏi nhà, tức giận bỏ chậu cháo xuống đuổi theo.

"Đại Dũng, con gì đấy? Mau cho ! Ta mặc kệ con thế nào, con mau trở tướng quân , kiếm thêm chút bổng lộc, nhà sắp sống nổi nữa !"

Đáng tiếc, Đường Đại Dũng căn bản dừng bước, hai con cứ thế một mạch đến gần Đại viện nhà họ Đường.

Lúc , Ô Lan công chúa ném lên xe ngựa, Lưu Tổng Kỳ đang sắp xếp binh áp tải.

Những hàng xóm đêm qua hiếu kỳ đến tột độ giờ nhịn nữa, bưng bát cháo lén lút khỏi nhà, dựa chân tường trộm xem náo nhiệt.

Đã thạo tin hỏi chuyện đêm qua, lúc đang hưng phấn khoe khoang với hàng xóm.

"Mọi tối qua xảy chuyện gì ? Lại là phóng hỏa, chứ kẻ trộm bắp ngô!"

"Cái gì, phóng hỏa?" Quả nhiên, hàng xóm kinh ngạc đến mức nước cháo suýt chút nữa sộc mũi.

Người thạo tin thấy càng vui hơn, lớn tiếng : "Các ngươi đoán kẻ phóng hỏa là ai ! Chắc chắn sẽ khiến các ngươi rớt cả hàm răng!"

"Ôi chao, chúng đoán , ngươi mau !"

" , đúng , ngươi chúng sốt ruột c.h.ế.t mất thôi!"

"Mau , rốt cuộc là kẻ nào to gan đến ! Trộm vài bắp ngô thì còn tạm , đằng phóng hỏa đốt lương thực mới, đúng là kết tử thù với nhà họ Đường !"

Mọi nóng ruột đến mức hận thể dậm chân, như cào cấu ruột gan.

"Haha," Người thạo tin càng thêm đắc ý, "Kẻ phóng hỏa vốn dĩ tử thù với nhà họ Đường! Chính là Ô Lan công chúa, gả cho Đường Đại Dũng đó!"

"Ôi chao, hóa là nàng ! Hôm đó nàng chạy đến c.h.ử.i bới đủ điều, thấy !"

"Người thật kỳ lạ, Đường Đại Dũng , nàng cứ như ch.ó hoang giành xương, sống c.h.ế.t chịu buông tha."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-dong-ruong-toi-vuong-trieu-co-be-gay-chan-dong/chuong-296-gia-mon-bat-hanh-thay.html.]

"Ai mà , lẽ chỗ nào đó, chúng rõ, chỉ nàng thôi."

Đại Tề bàn về văn phong, vốn dĩ phía Bắc bằng phía Nam. Mà nơi biên quan , càng là sớm tối khó giữ, chừng lúc nào cũng mất mạng, việc sách càng quan trọng.

Bách tính hầu như ai sách, chuyện khó tránh khỏi phần thô tục.

Thế là, Đường Đại Dũng kịp đến, thấy nhiều tỏ hứng thú với chuyện vợ chồng của ...

Hắn lập tức nổi giận, kịp phát hỏa, xe ngựa tới gần. Ô Lan công chúa thấy , liền điên cuồng giãy giụa, miệng giẻ rách nhét , chỉ thể nức nở kêu gào...

Đường Đại Dũng giật , theo bản năng bước lên chặn xe ngựa .

"Chuyện gì thế ? Các ngươi dựa mà bắt Công chúa!"

"Dựa ư?" Binh áp tải xe lườm một cái, vô cùng khinh thường đáp: "Lúc đó là dựa tội ác tày trời của nàng ! Tối qua nàng dẫn chạy đến ruộng ngô định phóng hỏa, nếu chúng tuần tra siêng năng, phát hiện sớm, chỉ bắt một nàng , nếu ngô cháy hết, cả nhà ngươi cũng rụng đầu theo !"

Đường Lão Thái khó khăn lắm mới đuổi kịp, xong câu , hai chân mềm nhũn, suýt nữa c.ắ.n rụng răng cửa!

"Gia môn bất hạnh ! Nhà họ Đường chúng rốt cuộc gây nghiệt gì, cưới nàng dâu nào cũng là kẻ bại gia! Thật là sống nổi nữa!"

Đường Đại Dũng sắc mặt cũng khó coi, vài lời đỡ lời cho Ô Lan công chúa, nhưng bình dầu đèn và ống quẹt lửa quá rõ ràng, vả tính khí của Ô Lan công chúa cũng thật sự thể chuyện ngông cuồng như !

Những hàng xóm bên cạnh thấy chính chủ tới, càng thêm hưng phấn, đến mức nước bọt văng tung tóe.

"Đây chính là Đường Đại Dũng ư? Ta còn tưởng là một tiểu tử tuấn tú cỡ nào chứ, hóa là một lão quang côn ! Cái công chúa gì đó mắt , chạy đến Đại Tề chúng , tìm một kẻ như thế ..."

"Ai bảo ! Hai cái đồ chẳng ai là , đều là hạng mắt mù cả."

", chính là mắt mù! Hôm qua thấy vị Đường phu nhân trở về , xinh , nụ đoan trang, quả thật là một phụ nữ . Đường Đại Dũng năm xưa thể vứt bỏ phụ nữ như , tìm một con ngu xuẩn ngoại tộc chứ."

"Đương nhiên là vì thăng quan phát tài, tuy là công chúa của một bộ lạc chăn nuôi nhỏ, nhưng dù cũng là công chúa. Nào ngờ, vị công chúa giờ đây biến thành kẻ ngu xuẩn, đừng thơm lây, ngay cả việc lau dọn hậu quả cho nàng cũng kịp. Ngược , Đường phu nhân sống ngày càng phát đạt, gia tài bạc vạn!"

"Phong thủy luân phiên chuyển, quả thực ai tương lai."

"Đường Đại Dũng mà ngày hôm nay, e rằng khi xưa chẳng cần tới Ô Lan công chúa , giờ cuộc sống trở nên giàu sang . Nghe Đại công tử nhà họ Đường kinh thành thi cử, chừng trở về là Cử nhân lão gia chứ!"

"Chỉ tiếc nhà nghèo, thì tìm mai mối đến Đại viện nhà họ Đường cầu !" "Ngươi thôi , xí mà mơ mộng hão huyền!"

Mọi bàn tán , quả là cái miệng, còn Đường Đại Dũng mà mặt mày lúc xanh lúc trắng, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Đường Lão Thái sợ đến mức chân mềm nhũn lời nhắc nhở!

Nếu Ô Lan công chúa phạm lớn, nhi tử thể vứt bỏ cái đồ vô dụng ?

Sau dụ dỗ Lý Thu Sương đổi ý định, thì thứ đều trở quỹ đạo ! Bà tiếp tục Lão Thái Quân, hầu hạ, tiền tiêu xài...

càng nghĩ càng thấy , bước lên kéo cánh tay nhi tử: "Đại Dũng, con đừng quản cái đồ ngu xuẩn nữa, nàng phạm , cứ để nàng c.h.ế.t ! Con mau xem Thu Sương, xem nàng và các cháu kinh sợ ? Mau dụ Thu Sương trở về!"

Đường Đại Dũng cũng lắm chứ, nhưng Ô Lan công chúa hiện tại vẫn là thê tử của , lúc mà vứt bỏ thì chắc chắn .

Thế là, rốt cuộc vẫn theo xe ngựa, tính đến doanh trại một chuyến, xem Vương gia xử trí thế nào.

Đường Lão Thái tức giận dậm chân, suy nghĩ một lát về nhà.

Trước cổng lớn nhà họ Đường, Đường Điềm chuyện mắt, đầu liền bắt đầu sắp xếp...

Loading...