Từ Đồng Ruộng Tới Vương Triều: Cô Bé Gây Chấn Động - Chương 109: Khởi Hành Lần Nữa!
Cập nhật lúc: 2025-10-02 22:21:59
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Lý Nhị Thúc đừng lo lắng chuyện ,” Quách Lĩnh cũng nghĩa khí, gần như vỗ n.g.ự.c cam đoan, “Sa Bắc là nơi do Thân vương Điện hạ chủ, là nơi Vương pháp, Đường Đại Dũng gì thì ! Vả , chuyện mà truyền , ai cũng sẽ phỉ nhổ Đường Đại Dũng là kẻ vô lương tâm. Ít nhất sẽ khoanh tay y ức h.i.ế.p Tẩu tử và các hài tử nữa!”
“Quách cao nghĩa, xin mặt cháu dâu khổ mệnh cảm ơn sự che chở của !”
\Lý Nhị Gia Gia nhanh chóng hành lễ, bảo Đường Xuyên rót rượu cho Quách Lĩnh, nhất thời trong hầm trú ẩn càng thêm náo nhiệt.
Nhân lúc rượu mặt nóng lên, Lý Nhị Gia Gia dò hỏi ít về tình hình Sa Bắc. Quách Lĩnh cũng gì nấy, giấu giếm điều gì, đưa nhiều đề nghị cho Đường Gia Bảo.
Chẳng hạn như khi đến Sa Bắc, nếu phân ruộng hoang thì nên chọn khu vực nào, nơi nào tiện lấy nước, đất đai màu mỡ.
Chẳng hạn như gần quân trấn mấy thế lực, nên giao hảo với bên nào, bên nào cần tránh xa...
Mọi chăm chú lắng , quả thật thu hoạch ít. Bàn tiệc rượu hề lãng phí chút nào!
Mãi cho đến canh ba, bàn rượu mới dọn dẹp.
Quách Lĩnh mang theo bốn phần men say, bèn ở hầm trú ẩn của Thôi đại phu để tá túc.
Lý Nhị Gia Gia sắp xếp dân làng phiên tuần tra canh gác, đốc thúc dọn dẹp hành lý, đừng để sót đồ, đến nửa đêm ông mới chợp mắt một lúc...
Ngày thứ hai, khi trời vẫn còn đen tối, các phụ nữ trong thôn bò dậy, nhóm lửa nấu cơm, cố gắng để cả nhà già trẻ lớn bé đều ăn một bữa cơm nóng mới lên đường.
Đàn ông thì bận rộn chất xe, bận rộn cho ngựa ăn, cũng như gió.
Quách Lĩnh và đám binh sĩ ăn sáng , cưỡi ngựa đến các thôn khác giám sát tập hợp.
Người đông, khó tránh khỏi việc kéo dài lê thê, mãi đến khi mặt trời nhô lên khỏi mặt đất, đội ngũ di cư Sa Bắc mới bắt đầu lên đường.
Hai chiếc xe trượt tuyết ngựa kéo của nhà họ Đường, đều bằng lều gỗ, phía còn kéo thêm xe trượt nhỏ chuyên chở hành lý.
Trong một chiếc xe Lý Thu Sương cùng các con, chiếc còn là Thôi đại phu cùng Cẩu Thặng và Xuyên Trụ, và cả Lý Nhị Gia Gia thường xuyên qua trò chuyện.
Người đ.á.n.h xe là hai em Lý Kim và Lý Thiết, vì nhận họ hàng nên cần lo khác bàn tán, đều ung dung tự nhiên.
Xe đẩy của các nhà trong thôn cũng bằng xe trượt lớn, dù kéo bằng sức cũng đỡ tốn sức hơn nhiều.
Ngược , các thôn khác vì chuẩn đầy đủ, đứa trẻ thì lóc vì lạnh, đàn ông thì gào thét, đàn bà thì oán trách!
Nhà Đường Lão Thái càng thêm thê thảm, chỉ một chiếc xe đẩy bằng ván cũng vì để cả mùa đông chăm sóc mà suýt tan tành. May mắn là lương thực ăn hết, hành lý cũng vứt gần hết, gánh nặng gì.
Hai em Đường Lão Nhị và Đường Lão Tam co ro rụt cổ, khoanh tay áo, run rẩy nền tuyết, gần như sắp c.h.ế.t cóng .
Bọn họ quen ỳ giường đất, ngay cả đốn củi cũng , giờ đột ngột gió Bắc thổi , quả thực mạng!
Đường Kiều Kiều cũng , còn tâm trí dáng điệu như , lúc chỉ hận thể quấn hết quần áo chăn màn lên , mặt mũi đông cứng đến tím bầm như quả cà!
Đường Lão Thái và Kim Bảo nhi xe ván, lầm bầm c.h.ử.i rủa ngừng.
Để c.h.ế.t đói đường, nàng vay năm mươi cân gạo lứt của quân thuộc. Người mang tiếng hại c.h.ế.t bọn họ, tuy cho vay nhưng sắc mặt vô cùng khó coi, vẻ mặt kinh tởm như dính cứt ch.ó gỡ .
Nàng chỉ cần nghĩ đến thấy bực , đợi đến Sa Bắc, gặp con trai, nàng nhất định xả cơn giận !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-dong-ruong-toi-vuong-trieu-co-be-gay-chan-dong/chuong-109-khoi-hanh-lan-nua.html.]
Đáng tiếc, nàng lảm nhảm nửa ngày, con cái đứa nào lên tiếng. Nàng chỉ đành trút giận lên vợ chồng họ Trần.
“Mau ! Các ngươi lề mề cái gì! Lừa còn khỏe hơn các ngươi đấy, uổng công các ngươi ăn bao nhiêu lương thực trong nhà!”
Vợ chồng họ Trần cúi đầu kéo xe ván lầm lũi tới, dám đáp , nhưng trong lòng mắng đến phát điên!
Bọn họ kiếp tạo nghiệp gì thế, kiếp nô bộc cho nhà họ Đường!
Lừa còn ăn cỏ tươi, còn bọn họ ăn cám đấy! Không những việc, còn mắng!
Trời cao giáng sấm sét, đ.á.n.h c.h.ế.t đám vô lương tâm nhà họ Đường , lúc đó bọn họ sẽ giải thoát!
dù nhịn đói bao nhiêu ngày, lão yêu bà vẫn mắng c.h.ử.i lanh lảnh, e rằng tạm thời c.h.ế.t .
Nói cách khác, khi đến Sa Bắc, bọn họ vẫn sẽ tiếp tục bắt nạt...
Hai vợ chồng càng càng thấy mắt tối sầm, đó thực sự ngất xỉu!
Chiếc xe ván vì còn kéo suýt nữa lật nhào, khiến nhà họ Đường kinh hô, Đường Lão Thái mắng xối xả. Cuối cùng phát hiện hai hầu duy nhất trong nhà ngã xuống, Đường Lão Nhị và Đường Lão Tam tức đến phát điên, bỏ mặc nhưng tiếc bạc bỏ mua .
Thế là, sự thúc giục của đội ngũ phía , bọn họ đành vứt vợ chồng họ Trần lên xe ván, tự trâu ngựa một phen...
Tất cả những chuyện náo nhiệt đều Quách Lĩnh và đám binh sĩ thấy. Đám binh sĩ thì thôi, nhưng Quách Lĩnh trong lòng càng khinh thường.
Đêm qua lúc dùng cơm, về chuyện hổ của nhà họ Đường, cũng tức giận. sáng nay tỉnh dậy, đầu óc tỉnh táo cảm thấy thể lời một phía, vẫn quan sát thêm.
Kết quả, thấy bộ dạng của nhà họ Đường... Quả nhiên là một đám bùn nhão, Đường Đại Dũng trưởng tử thể là thứ gì. Khi trở về, vẫn nên với cấp và các của , nếu cần thiết, cố gắng đừng tiếp xúc với Đường Đại Dũng nữa!
Người đối xử với vợ con còn tàn nhẫn như , thì thể với ngoài . Biết lúc nào đó, vì lợi ích chuyện đ.â.m lưng đồng đội!
Đường Đại Dũng, đang ở Sa Bắc xa xôi, hề rằng nhân cách mà y cố gắng tạo dựng bắt đầu rạn nứt.
Nghe tiểu đội tiếp ứng đoàn di cư xuất phát, y khỏi vui mừng. Người nhà chẳng bao lâu nữa sẽ đến, tính thì cả nhà cũng mấy tháng đoàn tụ .
nghĩ đến sự bất hòa giữa công chúa và nhà, y bắt đầu thấy đau đầu...
Gió Bắc vẫn thổi, tuyết rơi vẫn táp mặt rát buốt, hề nương tay. đoàn di cư vẫn kiên trì đường, mỗi ngày năm mươi dặm.
Có lẽ là một mùa đông nghỉ ngơi, tất cả dường như sức lực dồi dào hơn so với lúc xuất phát từ Thái An.
Đặc biệt là dân làng Đường Gia Bảo, họ thức khuya dậy sớm, ban ngày giúp kéo xe trượt, tối luân phiên tuần tra canh gác, quả thực vô cùng lời và đoàn kết, khiến Quách Lĩnh và đám binh sĩ khâm phục vui mừng.
Có đội tiên phong như thế, đoàn di cư bớt nhiều rắc rối!
Thế là, bọn họ bèn giao cả phần lương thực mang theo cho Đường Gia Bảo, ăn chung cùng . Như , bọn họ cần nhóm lửa nấu riêng, thể dành nhiều thời gian rảnh rỗi để nghỉ ngơi hơn!
Lý Nhị Gia Gia lập tức đồng ý, đó mỗi nhà phân hai ba , liền sắp xếp xong chuyện .
Quách Lĩnh đương nhiên cùng Thôi đại phu ăn cơm, thỉnh thoảng Lý Nhị Gia Gia cũng các cháu kiên quyết giữ . Thế nên, bàn ăn luôn náo nhiệt!
Thoáng cái sáu bảy ngày trôi qua, hôm nay đến gần Mặc Trì Phủ, thành trì lớn nhất của Sa Bắc. Nhìn từ xa, tòa thành khổng lồ sừng sững uy nghi khiến trong mười hai thôn làng kinh ngạc phấn khích, ngay cả Quách Lĩnh và đám binh sĩ cũng vô cùng vui mừng, kìm mà lấy vỏ đao gõ yên ngựa, cao giọng reo hò.