Trưởng Công Chúa Hôm Nay Đã Thất Sủng Chưa - Chương 9: Nguy hiểm
Cập nhật lúc: 2025-11-21 12:39:44
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
_______________
Thẩm Huyền chậm rãi bước đến, con ch.ó đen luôn theo kế bên , rời nửa bước. Ánh nắng mặt trời xuyên qua lá cây rọi xuống một một thú toát lên sự nguy hiểm.
Tiêu Trường Ninh đưa tay , trong tay áo, nàng siết thật chặt lọ thuốc, gần như đem lọ sứ mỏng manh bóp nát. Vào tiết trời cuối thu mà nàng đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Thần Thẩm Huyền, bái kiến bệ hạ." Vì Thẩm Huyền lớn tuổi hơn Tiêu Hoàn, còn phụng chỉ giữ chức Đô đốc Đông Xưởng nên dùng đại lễ, chỉ cần quỳ một chân ôm quyền cúi đầu hành lễ. Sau khi Tiêu Hoàn cho phép, Thẩm Huyền dậy, ánh mắt sâu đáy rơi Tiêu Trường Ninh, nhẹ gật đầu: "Trưởng công chúa điện hạ."
Việc xem như chào hỏi, lễ độ nhưng lạnh nhạt.
Lòng bàn tay Tiêu Trường Ninh đổ đầy mồ hôi, lắp bắp : "Phò... phò mã... tại tiến cung thông báo một tiếng..."
Thẩm Huyền thẳng , hình cao lớn tạo nên cảm giác áp bức, dường như nuốt chửng Tiêu Trường Ninh. Hắn : "Có công việc ngang nơi , tiện đường đón Trưởng công chúa hồi phủ. Chuyện nhỏ như cần gì quấy nhiễu bệ hạ và điện hạ chứ?"
"Nhập cung , vì... vì còn dẫn theo con ch.ó hung dữ ? Nếu để Ngự Sử đài [*] khanh gia [*] thấy sẽ... sẽ buộc tội Đô đốc đấy." Từ nhỏ Tiêu Hoàn sợ chó, bây giờ nơm nớp lo sợ con ch.ó đen đang xổm bên cạnh Thẩm Huyền, đến lời cũng lưu loát.
Hai chữ trong sạch thần thiếp nói cũng chán rồi
[*] Ngự Sử đài: cơ quan giám sát quyền lực thời phong kiến.
[*] Khanh gia: Lời vua gọi quần thần.
Thẩm Huyền giương mắt, hàng chân mày rậm rạp mũ ô sa [*] càng tôn lên nét tuấn: "Bệ hạ , loài ch.ó khướu giác nhạy, thể phát hiện nguy cơ từ những bình thường.
[*] Mũ ô sa: là một dạng phục sức của quan viên khối đồng văn Đông Á.
Vừa dứt lời, con ch.ó đen chợt sủa một tiếng, ánh mắt u tối chằm chằm Tiêu Trường Ninh.
Tiêu Trường Ninh vốn đang chột , bất giác lùi về một bước. Con ch.ó đen cũng chậm rãi dậy, tới gần Tiêu Trường Ninh.
Nó vòng quanh Tiêu Trường Ninh, cái mũi nhanh nhạy ngửi ngửi ống tay áo của nàng, đó dường như phát hiện gì đó, nhe hàm răng sắc nhọn hướng về phía nàng sủa vài tiếng.
Tiêu Trường Ninh phát run.
Tiêu Hoàn cũng sợ sự việc giấu độc sẽ bại lộ, khỏi lo lắng, cố gắng phân tán sự chú ý của Thẩm Huyền: "Thẩm Huyền ái khanh, trẫm sợ chó, ngươi... ngươi mau đưa nó !"
Thẩm Huyền nhăn mày, nhưng nhanh chóng thả lỏng. Hắn nhướn mày, bình tĩnh : "Bệ hạ đừng sợ, ch.ó thần nuôi dưỡng hơn ba năm, cực kỳ thông minh, chuyện gì sẽ sủa bậy." Đang , khựng , ánh mắt trở nên sắc bén: "Trừ khi phát hiện khả nghi hoặc vật nguy hiểm... ví dụ như độc dược."
Tiêu Trường Ninh sợ đến hồn bay phách lạc! Nàng bỏ chạy thật nhanh, nhưng hai chân nặng như đeo chì, thể nhúc nhích.
Nàng qua Tiêu Hoàn, cũng đang hoảng hốt, điều vẫn cố giữ sắc mặt mạnh mẽ và bình thản.
Thẩm Huyền vỗ đầu ch.ó đen để trấn an, hiệu nó đừng vội. Hắn nhẹ nhếch môi, thích thú kiểu thê nhỏ của : "Trên Trưởng công chúa giấu thứ gì?"
Tiêu Trường Ninh c.ắ.n môi, lọ t.h.u.ố.c trong tay chỗ giấu, chỉ cần Thẩm Huyền túm tay nàng, thì bí mật của nàng và Thái hậu xem như bại lộ.
Mặc dù việc nàng nhận lời Thái hậu chỉ là kế sách, nàng ngốc tới mức Thái hậu dắt mũi, nhưng nếu nàng kịp xử lý lọ độc mà Thẩm Huyền phát hiện trong bộ dạng ... Người ở Đông Xưởng thà g.i.ế.c lầm còn hơn bỏ sót, chắc cho nàng cơ hội giải thích. Lần , nàng nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch!
Bây giờ, việc sống còn chỉ trong một cái chớp mắt, đầu óc Tiêu Trường Ninh trống rỗng.
Trong lúc nàng đang do dự nên tự thú nhận thì Thẩm Huyền chợt vươn tay, đưa tới tay đang giấu của Tiêu Trường Ninh...
Xong !
Tiêu Trường Ninh nhắm mắt , hấp tấp : "Không ! Bổn cung !"
"Tại Trưởng công chúa khẩn trương như thế?" Thẩm Huyền nhẹ.
Hắn tới gần nàng, bộ n.g.ự.c rộng lớn gần như chạm cơ thể nàng.
Tiêu Trường Ninh nín thở, Thẩm Huyền đưa tay nhẹ nhàng lấy một chiếc lá rụng dính ống tay áo nàng: "Thần chỉ lấy chiếc lá khô dính ở tay áo điện hạ thôi mà."
Thẩm Huyền lùi về phía , cầm lá hạnh vàng ở ngón trỏ và ngón cái, nhẹ dùng lực, lá khô lập tức hóa thành bột vụn bay theo gió.
Ánh mắt sắc bén và thâm thúy, đôi môi vẽ nụ vui vẻ, dường như tất cả thứ và cũng bất cứ điều gì.
Tiêu Trường Ninh đột nhiên , vì nhưng chỉ . Lúc , để thoát khỏi sự ràng buộc của Lương thái hậu nên nàng chọn Thẩm Huyền, ngờ gặp kỳ phùng địch thủ, tìm sự sống miệng hổ!
Sau khi kinh hãi cực điểm qua , Tiêu Trường Ninh vẫn hồn, cái cằm căng thẳng run nhè nhẹ.
Nhìn một cương một nhu chạm trán, khí chút kỳ quái, tiểu Hoàng đế mở miệng vài cố gắng phá vỡ cục diện bế tắc nhưng thành công. Một lát , Thẩm Huyền lạnh lùng nghiêng đầu, đưa mắt về phía con ch.ó đen oai phong lẫm liệt.
Chó đen yên lặng giương mắt Thẩm Huyền, cảm nhận sát khí, nó chạy trốn theo bản năng nhưng Thẩm Huyền giữ , nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đầu nó, bắt đầu "tố cáo kẻ ", : "Đều do con súc sinh khiến Trưởng công chúa điện hạ sợ hãi."
Con ch.ó đen vô cớ đổ tội uất ức "gâu" một tiếng rủ đầu rạp xuống đất.
Trong lòng Tiêu Trường Ninh nước mắt chảy thành sông: Mặc dù nghiệt súc đáng sợ, nhưng ngươi còn đáng sợ hơn nó đấy, Thẩm đô đốc!
Cũng vì , cảm giác bức bách, khó thở khi nãy lập tức biến mất.
Thấy sắc mặt Tiêu Trường Ninh dịu , Thẩm Huyền mới : "Muộn , mời Trưởng công chúa theo thần hồi phủ."
Tiêu Trường Ninh nào dám từ chối?!
Nàng sụt sịt mũi, ôm tiểu Hoàng đế, thấp giọng: "Bổn cung Hoàng thượng tự chăm sóc bản , chuyên tâm chính sự, bỏ bê việc học tập."
Tiêu Hoàn sững sờ, lập tức phản ứng nhanh nhạy, giữ c.h.ặ.t t.a.y tỷ tỷ: "Trẫm hiểu, tỷ tỷ yên tâm."
Tiêu Trường Ninh gật đầu, lúc mới lưu luyến buông tiểu Hoàng đế, nàng Thẩm Huyền mà liên tục đầu , con ch.ó đen buồn bã theo sát đôi phu thê. Hai một ch.ó ngược nắng chiều thu, một bên lạnh lùng, một bên xinh rực rỡ, nhưng bóng lưng vô cùng hòa hợp, xứng đôi.
Chờ khỏi cửa, lúc Tiêu Hoàn mới mở tay, sắc mặt phức tạp bình ngọc nhỏ nhắn tay. Khi nãy, nhân cơ hội ôm từ biệt, Tiêu Trường Ninh lẳng lặng đặt lọ t.h.u.ố.c tay tiểu Hoàng đế, chính là cái lọ Thái hậu đưa cho nàng.
Hành động đủ để chứng minh lập trường của Tiêu Trường Ninh.
Gió thu hiu quạnh, Tiêu Hoàn ném lọ độc hồ sen, ngắm mặt hồ lăn tăn gợn sóng thở dài: "Chỉ mong tỷ tỷ thể nhẫn nại thêm vài ngày."
Trên xe ngựa trở về Đông Xưởng, Tiêu Trường Ninh lặng yên lên tiếng, đầu cảnh vật ngoài cửa sổ.
Bên ngoài cửa cung thường yên tĩnh, đường, thỉnh thoảng lính gác cổng phiên trực và cung nữ qua .
Xe ngựa lắc lư, khiến những tâm sự của Tiêu Trường Ninh cũng d.a.o động. Thẩm Huyền chống đùi bên cạnh nàng, dù đang trong xe ngựa nhưng lưng luôn thẳng tắp, vững chãi như núi Thái Sơn.
Khi đến cổng Đông Hoa, xe ngựa ngang qua một đội Cẩm Y Vệ phiên trực. Tiêu Trường Ninh sống trong thâm cung lâu, sớm đồn Cẩm Y Vệ uy phong lẫm liệt, nam nhân trong đó đều là nhân tài xuất chúng, nàng khỏi ngoái họ vài , ai ngờ trong lúc lơ đãng ánh mắt quét đến vị thống lĩnh trẻ tuổi, chợt nhận quen.
Nam Trấn phủ tư [*] Phủ sử [*], Ngu Vân Thanh.
[*] Trấn phủ tư: Trấn phủ tư chính là tổ chức cốt lõi của triều đại nhà Minh. Có thể xem là nơi phán quyết các tội nhân các giám sát (cai ngục) trông giữ, xem như văn phòng luật quân sự hoặc tòa án quân sự của thời hiện đại.
[*] Phủ sử: Người chuyên canh giữ và sai khiến, quản thúc những tên tội phạm trong ngục của phủ.
"Trưởng công chúa đang gì ?" Thẩm Huyền lên tiếng phá vỡ sự yên lặng, theo tầm mắt của nàng ngoài xe ngựa, lập tức hiểu rõ "ồ" một tiếng: "Thì là Nam trấn phủ tư Ngu phủ sử."
Giọng mấy thiện.
Tiêu Trường Ninh hiểu chuyện buông màn xe xuống để ngăn cách tầm mắt, đoan chính ngay ngắn, nỗ lực giả dạng thành một thê t.ử đường hoàng.
Thẩm Huyền buông tha dễ dàng, bắt chéo hai chân, tay day day huyệt thái dương, như nàng: "Thần Ngu phủ sử từng đính ước với Trưởng công chúa điện hạ."
_______________
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-cong-chua-hom-nay-da-that-sung-chua/chuong-9-nguy-hiem.html.]
Hãy ghé thăm fanpage fb của nhóm để cập nhật lịch post và các đoạn preview sớm nhất nhé ^^
Mọi chỉ cần gõ Yến Vân Cung là sẽ nha.
Chương 10
___________
Tuy thời thiếu niên Tiêu Trường Ninh và Ngu Vân Thanh quen , nhưng cũng chỉ sơ qua. Chuyện đính hôn chẳng qua là do khi còn sống phụ mẫu đùa một câu.
Ngu Vân Thanh là con cháu thế gia. Mười tám tuổi Cẩm Y Vệ, văn võ song , tướng mạo tuấn, còn là đồng hương với Dư Quý phi nên Quý phi coi trọng. Năm đó Tiêu Trường Ninh mới mười hai tuổi, sức khỏe của Dư Quý phi . lúc , Ngu Vân Thanh hiến võ ngự tiền, Quý phi nóng lòng tìm chỗ dựa cho con gái, nửa đùa nửa thật với Hoàng thượng, “Thần thấy thiếu niên tồi, xuất là con cháu thế gia, trong sạch đáng tin cậy, còn là đồng hương với , thể Phò mã của Trường Ninh.”
Lúc Hoàng đế thấy luyến tiếc nữ nhi bảo bối, chỉ , ôn hòa , “Trường Ninh còn nhỏ, chờ mấy năm nữa, vội.”
Việc cứ thế bỏ qua. Không ai để lộ nên chuyện công chúa Trường Ninh lấy Nam Trấn phủ tư - Ngu phủ sử phò mã nhanh chóng truyền , mãi đến khi Dư Quý phi bệnh c.h.ế.t, Tẩy Bích Cung ngày càng lụi bại thì đề tài mới nhắc đến nữa.
Lúc nhỏ, Tiêu Trường Ninh còn ngây thơ, cũng từng sùng bái Ngu Vân Thanh bề ngoài tuấn, võ nghệ tiêu sái. Ngẫu nhiên gặp trong cung, nàng sẽ với , chuyện phiếm vài câu. đó cũng chỉ dừng ở mức sùng bái mà thôi, tâm tư gì khác. Sau khi tiên đế băng hà, bất đắc dĩ mà Tiêu Trường Ninh nhận hết lạnh nhạt, Ngu Vân Thanh cũng như mây khói, biến mất khỏi tầm mắt nàng.
Nếu Thẩm Huyền đột nhiên nhắc đến thì nàng sớm quên chuyện ‘đính hôn’ vừng thối thóc mọc [*] .
[*]: Vừng thối thóc mọc: ý quá cũ, quá thời, đáng nhắc đến, đó chỉ là chuyện nhỏ, chuyện vặt.
Không thái giám thường d.ụ.c vọng chiếm hữu mạnh ? Vì bản thể, nên tuyệt đối cho phép thê t.ử và nam nhân khác dây dưa rõ.
Vì giữ cái mạng nhỏ, Tiêu Trường Ninh nghiêm túc biện giải: “Không thể nào. Năm đó chẳng qua mẫu phi thuận miệng đùa cho vui thôi.”
“Năm đó Quý phi nương nương hổ là độc sủng hậu cung, chỉ ‘thuận miệng ’ cũng thể cả thành nổi lên sóng gió.” Ánh mắt Thẩm Huyền nàng vẫn nặng nề như cũ, “Khi đó Trưởng công chúa mới bao nhiêu tuổi? Mười một, mười hai?”
Tiêu Trường Ninh thành thật , “Mười hai tuổi…… Thật sự chỉ là một câu đùa của mẫu phi, nên nhắc .”
“Mười hai.” Thẩm Huyền gật đầu, “Lúc thần gặp điện hạ, ngài cũng mới mười hai. Xa cách sáu năm, thần vẫn nhớ như in phong thái của điện hạ thuở đó.”
Hôm nay Thẩm Huyền nhiều, tính còn nhiều hơn tổng câu của cả mấy hôm cộng . Tiêu Trường Ninh càng thêm thấp thỏm, đoán ý định gì. Chẳng lẽ đòi nợ vụ sáu năm nàng mắng ẻo lả?
Liên tục Thẩm Huyền lôi chuyện cũ , dù là Tiêu Trường Ninh thì cũng chút tức giận. Nàng bực : “Chuyện cũ năm xưa, ngươi nhắc gì?”
Thẩm Huyền hừ một tiếng.
Lúc xe ngựa qua một đám Cẩm Y Vệ, Ngu Vân Thanh dẫn thuộc hạ dẹp sang bên đường, ôm quyền hướng xe ngựa của Thẩm Huyền hành lễ.
Thế lực Đông Xưởng đang cực thịnh. Tuy là ngang bằng vớiCẩm Y Vệ, nhưng địa vị của Đề đốc quản lí Đông Xưởng so với Chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ còn cao hơn, vì khi gặp mặt, Chỉ huy sứ chủ động hành lễ với Đề đốc. Huống chi, Ngu Vân Thanh chỉ là Phủ sử nên càng hành lễ và nhường đường cho Thẩm Huyền.
Bên trong xe, Thẩm Huyền đột nhiên trầm giọng hạ lệnh: “Dừng xe.”
Xe ngựa tuân lệnh dừng . Tiêu Trường Ninh còn kịp phản ứng thì Thẩm Huyền vươn ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ vén màn xe, lộ nửa gương mặt trắng trẻo tuấn, nâng cằm về phía Ngu Vân Thanh, “Ngu Phủ sử.”
Đột nhiên điểm danh Ngu Vân Thanh chút khó hiểu, ngẩng đầu , vặn xuyên qua góc màn xe thấy bên cạnh là Tiêu Trường Ninh, khỏi ngẩn .
Ngu Vân Thanh ngũ quan đoan chính, đường nét cương nghị rõ ràng, bất đồng so với Thẩm Huyền tuấn sắc bén. Trong giây lát, hồn, nữa ôm quyền hành lễ, “Thẩm Đề đốc.”
Tục ngữ ‘một núi chứa hai hổ’, Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng tranh đấu gay gắt nhiều năm, Cẩm Y Vệ khinh thường Đông Xưởng là lũ dòi bọ, chuột cống; Đông Xưởng mắng Cẩm Y Vệ là tay sai của Thái Hậu, ch.ó săn. Hai bên đều xem thường lẫn .
Tiêu Trường Ninh buồn bực: Thẩm Huyền thâm phận cao quý tự nhiên chào hỏi với Ngu Vân Thanh, rốt cuộc gì?
Câu hỏi nhanh chóng sáng tỏ.
Thẩm Huyền biểu tình hờ hững, trầm lãnh hỏi: “Nghe Lương Thái hậu đem con gái duy nhất là công chúa Vạn An đính hôn với Ngu phủ sử?”
Tiêu Trường Ninh tin tức cho ngẩn . A? Bổn cung mới gả ngoài hai ngày, rốt cuộc trong cung xảy chuyện gì ?
Ngu Vân Thanh đề phòng, đột nhiên đề cập đến vấn đề , đặc biệt ngay mặt Tiêu Trường Ninh, khỏi chút hổ, miễn cưỡng , “Còn định ngày.”
Đây thể xem như uyển chuyển thừa nhận?
Ai, nam nhân. Tiêu Trường Ninh chán nản, từ khi Ngu Vân Thanh và Tẩy Bích Cung bắt đầu chặt đứt quan hệ, nàng đoán sẽ ngày .
“Ngược bổn cung nên chúc mừng Ngu Phủ sử tâm nguyện thành mới .” Tiêu Trường Ninh hề cảm thấy thương tâm, bởi vì thật nàng từng thực sự thích Ngu Vân Thanh, chăng chỉ là chút cảm khái thế sự vô thường mà thôi.
“Chúc mừng.” Ngu Vân Thanh còn mở miệng, Thẩm Huyền khẽ một tiếng, “Không đến việc Thái hậu nương nương và Hoắc Chỉ huy sứ - Hoắc đại nhân giao hảo, giờ con gái duy nhất cũng đính hôn với Ngu Phủ sử, thể thấy quan hệ của Thái hậu với Cẩm Y Vệ thật đơn giản.”
Bị Thẩm Huyền chạm đến chuyện cơ mật, sắc mặt Ngu Vân Thanh chút khó coi lên, trầm giọng : “Thẩm Đề Đốc chuyện gì, nếu ngại thì cứ thẳng.”
Thẩm Huyền thoáng qua biểu tình phức tạp mặt Tiêu Trường Ninh, buông màn xe, lãnh đạm : “Có vài lời trong lòng rõ là , thẳng chỉ sợ .”
Ngu Vân Thanh c.ắ.n răng, nhíu mày xe ngựa của Thẩm Huyền xa.
“Vừa ngươi kích động gì? Ngu Vân Thanh hề đắc tội với ngươi.” Tiêu Trường Ninh cẩn thận hỏi. nhớ bộ dạng cam chịu của Ngu Vân Thanh lúc nãy, nàng khỏi cảm thấy sảng khoái.
Thẩm Huyền mặt mày vô cảm trả lời, “Chẳng qua là bổn đốc quen đám ngụy quân tử, dựa váy nữ nhân bò lên thôi.”
Tiêu Trường Ninh vui vẻ, khống chế mà buột miệng thốt , “Bọn họ là ngụy quân tử, ngươi là tiểu nhân hàng thật……”
Thẩm Huyền lạnh lùng qua, Tiêu Trường Ninh ho khan một tiếng, chột mà di chuyển tầm mắt, dám .
Không khí trong xe rơi trầm mặc cổ quái, cho đến khi tiếng ch.ó sủa truyền tới.
“Uông! Gâu gâu!” Bên ngoài xe, hắc khuyển chạy theo sủa điên cuồng. Tiêu Trường Ninh buồn bực , “Không ngươi con ch.ó nhân tính, tùy tiện sủa …!”
Nàng còn xong bắt gặp ánh mắt sắc bén của Thẩm Huyền. Hắn nắm lấy cổ tay Tiêu Trường Ninh, quát: “Mau sấp xuống!”
Biến cố phát sinh trong nháy mắt!
“Cái……” Tiêu Trường Ninh còn kịp phản ứng, chợt thấy tiếng gió xé, thái dương chợt lạnh, khóe mắt liếc thấy một mũi tên sắc lạnh bay đến, sượt qua mặt nàng.
Con ngươi Thẩm Huyền co rụt , đem Tiêu Trường Ninh bảo vệ trong ngực, tay bắt tên, lấy sức mạnh đ.á.n.h chặn làn mưa tên.
Tiêu Trường Ninh gắt gao đè trong ngực, nỗi sợ hãi chợt nảy trong lòng. Nàng Thẩm Huyền ôm lấy, đè trong ngực, đây là hành động theo bản năng, kịp suy nghĩ.
Tiêu Trường Ninh thể ngờ tới, cái tên thái giám Đông Xưởng đáng ghét bảo vệ nàng.
Bên trong xe chật chội, da thịt chạm , lồng n.g.ự.c Thẩm Huyền dày rộng mà rắn chắc, Tiêu Trường Ninh ngửa đầu nhan sắc tuấn tú gần trong gang tấc, lắp bắp : “Ta… Chúng gặp ám sát?”
Yết hầu Thẩm Huyền lên xuống một phen, đó mới bình tình ‘ ừ ’ một tiếng, “Một trúng liền chạy. Thật , thông minh.”
Vừa , bàn tay dùng sức, rắc một tiếng, chỗ mũi tên còn trong tay gãy thành hai đoạn.
Tiêu Trường Ninh vẫn còn ngơ ngẩn, trong lòng sợ hãi, run rẩy hỏi: “Ngươi bình tĩnh như thế? Chúng … ám sát đấy!”
“Kẻ mạng của bổn đốc nhiều. Đây là chuyện thường ngày, đầu tiên, mà cũng cuối cùng.” Thẩm Huyền ném tên xuống đất, rũ mắt Tiêu Trường Ninh, “Vừa nguy hiểm, né?”
“Ta kịp phản ứng.” Tiêu Trường Ninh ủy khuất , “Ai mà ngờ sẽ phát sinh loại chuyện chứ.”
Thẩm Huyền như suy nghĩ gì đó, đó đưa kết luận, “Trưởng công chúa quá yếu.”
“……” Lòng cảm kích thật vất vả mới nổi lên còn sót chút gì.