Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 245
Cập nhật lúc: 2024-11-24 22:00:11
Lượt xem: 0
- Giới thiệu với lão Giang, đây là bạn gái của tôi, Đinh Tuyết, sinh viên năm ba Học viện Y học.
- Đinh Tuyết, đây là bạn cùng phòng của anh, Giang Cần.
Đinh Tuyết liếc Giang Cần một cái, ánh mắt thay đổi:
- Ồ, cậu là ngôi sao khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng trên báo đó hả?
Giang Cần bĩnh tĩnh xua tay:
- Không phải, tôi chỉ có vài nét giống người đó thôi.
Tào Quảng Vũ nhíu mày:
- Lão Giang à, chúng ta đều là người một nhà cả, có vài chuyện không cần giấu thế đâu!
- ?
Giang Cần nghe vậy thì nhếch mép đến tận mang tai, tự nhủ lão Tào thật biết cách trang bức đấy, nói cứ như kiểu mình là thuộc hạ của y, người không biết còn tưởng lão Tào mới là ông chủ đứng sau Zhihu.
- Tào ca nói không sai, tôi chính là Giang Cần. - Giang Cần miễn cưỡng nể mặt lão Tào.
Tào Quảng Vũ quăng tới một ánh mắt cảm kích, tỏ vẻ đủ tình nghĩa anh em.
Sau đó, lão Tào và Đinh Tuyết bắt đầu dính lấy nhau, nắm tay, dựa vào nhau, uống cùng một ly nước, hình ảnh chua không chịu được.
Giang Cần nhìn trực tiếp hô ngưu bức.
- Lão Giang, có phải cảm thấy da đầu tê dại không? Hắc hắc, tôi cũng vậy!
- Tôi nói cho cậu biết, tôi với lão Chu tới sớm nửa tiếng, thế là bị phun nửa tiếng, thiếu chút nữa tắc thở.
- Ba chúng ta đều là cẩu độc thân, không ai chạy thoát được, cậu chuẩn bị tâm lý bị phun một lúc đi.
Vẻ mặt Nhâm Tự Cường vui sướng khi thấy người gặp họa, ánh mắt chớp đến thiếu chút nữa kẹp chặt lông mày.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chỉ là một giây sau, cửa phòng bao bỗng nhiên bị đẩy ra, Phùng Nam Thư cất bước đi vào, ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Giang Cần.
Giang Cần học biểu tình cao lãnh của tiểu phú bà, quay đầu nhìn thoáng qua Nhâm Tự Cường, nụ cười của tên hàng này trong nháy mắt cứng lại, sau đó dần dần biến mất, yên lặng cúi đầu uống nước.
- Giang Cần, dây giày của cậu bị tuột rồi.
Phùng Nam Thư nói một câu giòn tan, tiếp theo biểu tình hơi sửng sốt, sau đó đẩy ghế ra và ngồi xổm xuống.
Giang Cần biết cô muốn làm gì, vì thế đưa tay kéo cánh tay tiểu phú bà, làn da kia sờ lên tinh tế như là bạch ngọc.
- Lão Giang, bình thường dây giày của cậu bị tuột đều là Phùng Nam Thư giúp cậu buộc lại?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-245.html.]
Nhâm Tự Cường sợ ngây người, thiếu nữ thiên tiên như Phùng Nam Thư, cao quý như ánh trăng, lại nguyện ý buộc dây giày cho Giang Cần, chuyện này cũng quá trừu tượng.
- Giang Cần không giỏi buộc, nhưng tôi thì giỏi.
Không đợi Giang Cần trả lời, giọng Phùng Nam Thư truyền đến, mang theo chút tự tin.
Ở bên cạnh, Tào Quảng Vũ nhìn mà nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ mình tốn ít hơn hai ngàn tệ bày ra ván cờ này, như thế nào mình còn chưa đi được mấy nước thì đã bị lão Giang hạ cờ cho nghiêng ngả rồi?
- Không cần buộc, để vậy cho thoải mái.
Giang Cần không cho tiểu phú bà thắt dây, cũng kéo cô từ dưới bàn lên, ánh đèn màu da cam trút xuống làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng thêm trắng nõn trơn bóng, làm cho người ta liếc mắt một cái là thất thần.
Có một cô gái đem tất cả câu nói của hắn ghi tạc trong lòng, quan trọng hơn là mẹ nó còn tin tưởng vô điều kiện, điều này cũng quá không thật.
Chờ tiểu phú bà ngồi xuống, ánh mắt Đinh Tuyết có chút đăm chiêu:
- Đệch, mẹ nó em gái này cũng quá xinh đẹp đi!
- Ặc… ý tôi là, học muội trông thật xinh đẹp.
- …
Giang Cần lập tức giơ ngón tay cái lên, không sai, con mẹ nó đây mới là trạng thái bình thường của đối tượng lão Tào, vừa rồi là cố ý giả giọng phải không?
Sau đó, bữa cơm này đặc biệt "sinh động".
Đinh Tuyết dùng giọng giả nói: Anh à, da cá ngâm ớt ngon lắm.
Tào Quảng Vũ lập tức vươn đũa ra, gắp da cá ngâm ớt, động tác nhẹ nhàng đút vào miệng đối phương, đút xong còn nhướng mày với Nhâm Tự Cường và Chu Siêu đối diện.
Phùng Nam Thư học rất nhanh, quay đầu nhìn hắn: Anh à, thịt hầm mơ ngon lắm.
Giang Cần run rẩy tay, thản nhiên gắp một miếng thịt hầm mơ đút vào miệng cô, nhưng cô ăn không hết, chỉ cắn một miếng nhỏ, còn lại vẫn là Giang Cần giải quyết.
Đinh Tuyết không phục, tiếp tục giả giọng nói: Ca ca, canh cá cay cũng ngon, gắp cho muội muội một miếng đi.
Phùng Nam Thư học theo, ánh mắt long lanh nhìn Giang Cần: Ca ca, bò mỡ hầm canh chua cũng ngon, gắp cho muội muội một miếng đi.
Nhâm Tự Cường bên cạnh cũng choáng váng, thầm nghĩ mình tới đây rốt cuộc để làm cái gì, con mẹ nó còn không bằng ngủ lại ký túc xá cho rồi!
Y buồn bực uống hết ly bia, sau đó quay đầu nhìn Chu Siêu, lại phát hiện biểu tình của đối phương không đau đớn như mình, ngược lại ăn rất ngon miệng.
- Lão Chu, cậu vẫn ổn chứ? - Nhâm Tự Cường cảm thấy kỳ quái.
- Bị phun cả mặt. Nhưng bình sinh tôi chỉ có hai đại sở thích, một là chiếm tiện nghi, hai là yêu đương. Chiếm tiện nghi xếp thứ nhất, cếu cậu có thể mời tôi ăn một bữa Tụ Tiên Lâu, thì cứ phun thỏa thích, phun thẳng vào miệng tôi cũng được.
Chu Siêu vẻ mặt bình tĩnh, ngúc ngắc ăn cơm.