Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 155: MVP!

Cập nhật lúc: 2025-03-14 21:41:52
Lượt xem: 4

Lưu Dương quay đầu liếc cậu ta một cái, tâm trạng buồn bực mở miệng: "Không phải, đội bóng trường ngoài Trương Dật Phi ra, thì không ai biết úp rổ cả, có lẽ chỉ là khoác lác thôi, để tao đi xem thử."

Tuy rằng chưa xác thực là thật hay không, nhưng nghe Lưu Dương nói vậy, trong lòng Tào Sảng có chút hả hê.

Cậu ta cười nói: "Nếu Thất Trung có người thứ hai biết úp rổ, thì vị thế bóng rổ chân thần của đại ca Trương Dật Phi của mày chẳng phải lung lay à?"

Lưu Dương hừ lạnh một tiếng: "Chuyện nhỏ thôi, trận đấu lần này rất quan trọng với Trương Dật Phi, cậu ấy nhất định phải thắng."

Nghe vậy, ánh mắt Tào Sảng khẽ động. Trận đấu rất quan trọng ư?

Lẽ nào trận đấu này còn có ý nghĩa sâu xa nào khác với Trương Dật Phi sao?

"Trương Dật Phi đâu?" "Đánh xong trận là đi ăn cơm với bạn gái ở nhà ăn rồi."

"Vì sao Trương Dật Phi nhất định phải thắng trận đấu lần này?"

Nghe câu hỏi này, Lưu Dương khó chịu nhìn Tào Sảng: "Liên quan gì đến mày! Tao thân thiết lắm à? Lần trước ở nhà ăn nếu không có chủ nhiệm khối của bọn mày ở đó, tao sợ mày chắc!"

Tào Sảng cười nhạo một tiếng: "Cứ làm như tôi sợ cậu lắm ấy."

Lưu Dương không nói, Tào Sảng cũng không hỏi nữa.

Cậu ta biết bố của Trương Dật Phi có thù với Lục Viễn Thu, nên có chút để ý đến chuyện của Trương Dật Phi, vì Lục Viễn Thu chắc chắn sẽ để ý.

Hai người vừa nói vừa chạy, cuối cùng cũng đến sân bóng rổ số một ở sân bóng rổ phía bắc.

Nơi này không biết từ khi nào đã chật kín người, nói là nước chảy không lọt cũng không ngoa.

"Đệt, má, tránh ra, tránh ra!"

Lưu Dương đứng bên ngoài đám đông, hô lớn.

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

So với Tào Sảng, Lưu Dương vẫn còn quá hiền.

Tào Sảng trực tiếp túm một người ném sang bên cạnh, phần lớn học sinh lớp 12 đều nhận ra cậu ta, giận mà không dám nói gì.

Thấy Tào Sảng dùng vũ lực mở đường, Lưu Dương cũng khôn ra, theo sát phía sau chen vào đám đông.

Rất nhanh, hai người cuối cùng cũng nhìn rõ cảnh tượng bên trong sân bóng rổ.

Vẻ mặt Tào Sảng lộ rõ vẻ kinh ngạc: "Đệt! Lớp A8?!"

"Đây chẳng phải lớp của anh Thu sao?! Anh Thu đấu với lớp A9 à!"

Lưu Dương nhíu mày: "Lục Viễn Thu?"

Tào Sảng kích động cười lớn: "Má ơi, ai úp rổ thế? Anh Thu à?!"

Nghe thấy câu hỏi của cậu ta, Trương Bác Văn, ủy viên thể dục lớp A8 đứng bên cạnh, đắc ý nói: "Chính là Lục Viễn Thu lớp bọn tao! Đẹp trai vãi, má nó, mở màn đã úp một quả!"

"Thật á?! Anh Thu biết úp rổ á?!"

Tào Sảng túm lấy vai Trương Bác Văn, mừng rỡ đến mức nói năng lộn xộn.

"Lừa mày làm gì?! Từ đầu đến giờ, Lục Viễn Thu đã úp bốn quả rồi!"

Trương Bác Văn khó chịu chỉnh lại cổ áo bị Tào Sảng làm xộc xệch.

Vẻ mặt Lưu Dương có chút ngưng trọng.

Lục Viễn Thu, lại là Lục Viễn Thu, không hổ là người mà Trương Dật Phi ngay từ đầu đã dặn dò phải đặc biệt chú ý, hắn ta cũng biết úp rổ sao?

Lúc này, bên đang tấn công trên sân bóng rổ chính là lớp A8.

Bóng đang ở trong tay Trịnh Nhất Phong!

Ánh mắt Tô Diệu Diệu chăm chú nhìn cậu ta.

Trịnh Nhất Phong rê bóng cực nhanh trước mặt Mao Thánh, luồn háng, đánh sau lưng, kỹ thuật điêu luyện, mỗi nhịp bóng nảy đều khớp với nhạc nền.

"Hoắc hoắc hoắc hoắc hoắc!"

"Ầm ầm ầm ầm ầm!" Nhìn Mao Thánh hoa cả mắt trước những pha bóng rổ, khóe miệng trên khuôn mặt tuấn tú của Trịnh Nhất Phong hơi nhếch lên, cậu ta giả động tác đột phá bên phải, thấy Mao Thánh mắc lừa, nhanh chóng xoay người đột phá bên trái, ba bước lên rổ, nhưng bóng rổ không vào rổ mà cố ý đập vào bảng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-155-mvp.html.]

Bóng rổ bay ngược ra sau, một bóng đen tốc độ cực nhanh tiếp ứng ngay phía sau, Lục Viễn Thu bật cao, tay trái bắt lấy bóng bật ra, thậm chí còn đổi bóng từ tay trái sang tay phải ngay trên không trung, tay phải lại một lần nữa úp rổ.

Sau khi đáp đất, Lục Viễn Thu lại dùng hai ngón tay cái chỉ vào dòng chữ sau lưng áo đấu với vẻ mặt rất đểu, rồi ăn ý vỗ tay với Trịnh Nhất Phong.

"A!!!!!!"

Cả sân vang lên một tiếng thét chói tai, đặc biệt là tiếng thét của đám con gái the thé đến nhức óc.

"Trịnh Nhất Phong!! Trịnh Nhất Phong!!!"

"Lục Viễn Thu!! Lục Viễn Thu!!!"

"Ở bên nhau!! Ở bên nhau!!!"

Lục Viễn Thu nghe vậy nhíu mày, giơ tay lắc lắc ngón trỏ với đám nữ sinh đang vây xem: "Không không không, đừng gán ghép CP bừa bãi đấy nhé!"

Nói xong, anh liếc nhìn Bạch Thanh Hạ đang đứng sau hàng rào sắt, cô bé ôm cặp sách, ngượng ngùng mỉm cười với anh, Lục Viễn Thu cũng nở nụ cười, nhảy chân sáo chạy đi.

Lời đáp của Lục Viễn Thu ngay lập tức lại gây ra một tràng thét chói tai của đám nữ sinh: "Chúng tôi mặc kệ!!!"

Má ơi… Người vừa úp rổ là anh Thu của mình đó hả!

Tào Sảng với vẻ mặt khoa trương giơ hai tay lên gãi mạnh vào mái đầu đinh của mình, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ đứng ngoài sân.

"AnhThu, anh biết úp rổ sao lại giấu em!"

Tiếng kêu gào đầy tuyệt vọng của Tào Sảng bị tiếng thét chói tai và tiếng nhạc trên sân át đi hoàn toàn.

Hết hiệp một, tỷ số giữa lớp A8 và lớp A9 là 39 so với 7.

Lớp A8 được 39 điểm! Lớp A9 được 7 điểm!

Giữa giờ nghỉ, đội cổ vũ mặc váy ngắn và áo hở eo tiến ra sân bóng rổ, uyển chuyển lắc lư đôi chân trắng nõn và vòng eo mềm mại theo điệu nhạc.

Vương Hạo Nhiên ngẩn ngơ nhìn Hồ Thải Vi trong đội cổ vũ, còn Trần Phi trong đội cổ vũ thì đắm đuối nhìn Trịnh Nhất Phong đang ngửa cổ uống nước, suýt chút nữa thì lỡ nhịp.

Bên phía lớp A9, bầu không khí trở nên trầm thấp và nặng nề.

Đội của Mao Thánh liếc nhìn màn biểu diễn của đội cổ vũ, rồi quay sang nhìn lớp A8, đột nhiên cả năm người đều trợn tròn mắt.

Ba cái m.ô.n.g màu hồng to tướng đang lắc lư về phía họ.

Chung Cẩm Trình, Lục Viễn Thu và Cao Cường bắt chước điệu nhảy của đội cổ vũ, một tay đặt sau gáy, một tay chống nạnh, quay lưng về phía lớp A9, uốn éo cái m.ô.n.g theo điệu nhạc cổ vũ một cách lả lơi.

Bạch Thanh Hạ đứng bên ngoài hàng rào sắt vùi mặt vào cặp sách trước ngực, bật cười thành tiếng.

Trịnh Nhất Phong uống nước, nhịn cười nhìn cảnh tượng này, còn Vương Hạo Nhiên thì bĩu môi, vẻ mặt như thể đồng đội làm mình mất mặt.

Lưu Vi không ngăn cản học sinh của mình, ngược lại còn đắc ý nhướng mày với Tằng Diễm, Tằng Diễm tức giận quay đầu đi, không thèm để ý.

Trận đấu bóng rổ có hai hiệp, hiệp hai, lớp A8 lại một lần nữa dùng khí thế nghiền ép khiến cả đội lớp A9 câm nín.

Tỉ số chung cuộc: 70 - 15!

Lớp A8 được 70 điểm, lớp A9 được 15 điểm!

Trong 20 phút, Lục Viễn Thu đã úp rổ mười lần!

Nhiều gấp đôi so với Trương Dật Phi!

MVP không ai xứng đáng hơn!

Tào Sảng ở ngoài sân còn kích động hơn bất kỳ học sinh nào, trận đấu của cậu ta sắp bắt đầu rồi, nhưng vẫn không quên chỉ tay vào Lục Viễn Thu: "Anh Thu!!! Tối nay đợi em ở lầu một nhà ăn nhé!! Nhất định phải đợi em đấy!"

Lục Viễn Thu mỉm cười, từ xa ra hiệu ok.

Trận đấu hôm nay kết thúc, Lục Viễn Thu đứng trên sân bóng rổ quay đầu lại, thấy Trịnh Nhất Phong, Chung Cẩm Trình, Vương Hạo Nhiên, Cao Cường mỗi người mở một chai nước khoáng dội lên đầu mình.

Lục Viễn Thu vặn chai nước khoáng cuối cùng mà Bạch Thanh Hạ đưa cho anh, định học theo mấy người kia dội lên cái đầu đang bốc hơi nóng hầm hập của mình. Đúng lúc ngẩng đầu, anh thấy bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô bé đang nắm chặt lấy lưới sắt, ánh mắt u u nhìn sang.

Động tác của thiếu niên khựng lại, cười rồi dời chai nước khoáng khỏi đỉnh đầu, đưa lên miệng uống.

Hì hì, ngon!

Loading...