Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 152: Anh Thu, Trương Dật Phi 20 phút úp rổ năm lần
Cập nhật lúc: 2025-03-09 19:45:00
Lượt xem: 12
Nên biết thuở thiếu thời mang chí lớn, nguyện làm người đứng đầu nhân gian.
……
Ngày 14 tháng 10, thứ hai.
Lễ chào cờ đầu tuần là một phần không thể thiếu của thời học sinh.
Dù Bạch Thanh Hạ được hưởng đặc quyền của cô Lưu Vy, không phải xuống sân tập thể dục giữa giờ, nhưng vẫn phải tham gia lễ chào cờ vào thứ hai.
Nhưng Bạch Thanh Hạ không thích đứng giữa đám đông.
Hay đúng hơn, cô không thích cảm giác có người ở khắp mọi phía, đặc biệt là phía sau lưng.
Tiếng nhạc vang lên, Trương Bác Văn, ủy viên thể dục mặc đồng phục xanh trắng, cầm tấm biển lớp, uể oải hô lớn ở cửa: "Xuống lầu—"
Trịnh Nhất Phong vẫn còn ngáy khò khò.
Trần Phi lại đẩy vai cậu ta: "Trịnh Nhất Phong dậy đi! Bái phục cậu luôn! Ngủ suốt ngày!"
Lục Viễn Thu cũng lắc lắc cái đầu còn ngái ngủ, đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Bạch Thanh Hạ thấy cậu bạn bên cạnh đứng lên, cô mới lẳng lặng đứng theo, như một cái đuôi nhỏ bám sát phía sau Lục Viễn Thu.
Ngay cả trên đoạn đường ngắn ngủi ra sân tập, các nhóm nhỏ trong lớp cũng đã phân chia rạch ròi.
Dù sao đi một mình cũng thấy không thoải mái, nên dù không thân thiết lắm, người ta cũng cố gắng đi cạnh nhau, tạo cảm giác mình không hề cô đơn.
Xuống đến lầu, Lục Viễn Thu còn ngái ngủ đi được vài bước thì dừng lại.
Quay đầu nhìn lại, một cô thiếu nữ đang cúi gằm mặt bỗng đ.â.m sầm vào n.g.ự.c anh.
Bạch Thanh Hạ lùi lại một bước, vành tai hơi ửng đỏ, ngước mắt nhìn Lục Viễn Thu, hai bàn tay nhỏ vẫn nắm chặt trước người.
"Ra là cậu đi theo, tớ còn đang ngoái lại tìm cậu nãy giờ."
Lục Viễn Thu dụi mắt nói.
Thấy dáng vẻ rụt rè của cô bé, anh bật cười đẩy nhẹ lưng Bạch Thanh Hạ, đẩy cô về phía trước mình.
"Lão hán đẩy xe!"
Lục Viễn Thu khẽ hô một tiếng, cúi người xuống đẩy Bạch Thanh Hạ đi.
Con bé này chỉ khi ở riêng, trong không gian chỉ có hai người bọn họ mới nói nhiều hơn một chút, biểu hiện tự nhiên hơn một chút.
Chứ cứ đến chỗ đông người là lại rụt rè ngay.
Không biết đến bao giờ mới có thể giúp cô bé tự tin hơn được, Lục Viễn Thu cảm thấy con đường này còn dài và gian nan lắm.
"Lục Viễn Thu, cậu làm gì thế..."
Bạch Thanh Hạ vừa sốt ruột vừa xấu hổ khi bị cậu đẩy đi như vậy.
Lục Viễn Thu đẩy được vài giây thì dừng lại, nói với cô: "Lần sau còn trốn sau lưng tớ, tớ sẽ dùng tuyệt chiêu 'lão hán đẩy xe' đấy, sợ không?"
Cô bé cúi gằm mặt xuống, hai bàn tay nhỏ vẫn nắm chặt trước người.
Lục Viễn Thu nghiêm mặt: "Binh sĩ Bạch Thanh Hạ, cho tôi nghe câu trả lời của em!"
Thấy tiếng của Lục Viễn Thu thu hút sự chú ý của những người khác, Bạch Thanh Hạ sốt sắng khẽ nhón hai chân: "...Tớ biết rồi mà, đi thôi."
Không nói thẳng là có sợ hay không, nhưng nhìn biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, chắc là sợ thật.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Lục Viễn Thu hài lòng, đưa tay búng nhẹ chiếc kẹp tóc màu hồng trên đầu cô: "Đi thôi!"
Trên sân tập, nam và nữ đứng thành hai hàng dọc riêng biệt.
Lục Viễn Thu và Bạch Thanh Hạ đều thuộc hàng cao nổi bật trong đội hình của mình, nên đứng ở hàng sau.
Cô bé quay đầu nhìn cậu thiếu niên bên cạnh, lặng lẽ chỉnh lại vị trí, đứng thẳng hàng với anh.
Sau lễ chào cờ, chủ nhiệm khối 12 Cát Nhật Thiên bụng phệ, cầm micro bước lên lễ đài, mở miệng: "Có hai chuyện muốn nói."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-152-anh-thu-truong-dat-phi-20-phut-up-ro-nam-lan.html.]
"Thứ nhất, Thất Trung chúng ta luôn coi trọng sự phát triển toàn diện đức, trí, thể, mỹ của học sinh. Gần đây trường đã hợp tác với rạp chiếu phim Tinh Mỹ gần đây để tổ chức một giải bóng rổ trong trường. Giải thưởng cho đội vô địch rất hậu hĩnh, và cả phần thưởng thêm cho người ghi nhiều điểm nhất, hay còn gọi là MVP. Chiều nay tan học sẽ diễn ra trận đấu đầu tiên, bạn nào rảnh thì đến xem ủng hộ nhé."
"Đến lúc đó rạp chiếu phim cũng sẽ cử nhân viên đến tặng vé giảm giá xem phim, bạn nào đến cổ vũ đều có phần." Cả sân tập lập tức xôn xao bàn tán.
Lục Viễn Thu quay đầu nhìn về phía hướng lớp 11, học sinh đông nghịt một mảng, toàn một màu đồng phục xanh trắng, nhưng không thấy người anh muốn thấy.
Cát Nhật Thiên: "Chuyện thứ hai là, từ ngày mai, giờ nghỉ giữa buổi sẽ bắt đầu chạy thể dục. Tất cả phải chạy đấy nhé, đừng có mà học hành quá sức rồi đổ bệnh, sức khỏe là vốn quý của cách mạng!"
Vừa dứt lời, cả sân lại ồn ào hơn, người thì phấn khích, kẻ lại than trời, có đứa còn chửi đổng.
Nhưng những học sinh chửi đổng nhanh chóng được "tâm sự" sâu sắc với chủ nhiệm lớp.
Cát Nhật Thiên đặt micro xuống, ôm m.ô.n.g đi xuống khán đài, miệng lẩm bẩm: "Cái thuốc bôi trĩ Mã Ngạnh Long này chả ăn thua gì cả..."
...
Sau tiết bốn buổi chiều, trong lớp A8 ban 12 chỉ còn lại lác đác vài người.
Bạch Thanh Hạ vừa tan học đã chạy biến đi đâu mất.
Lục Viễn Thu thay xong áo bóng rổ ở chỗ ngồi, nhìn bốn người đồng đội của mình, anh cười nói: "Mấy ông anh có căng thẳng không?"
Kiếp trước anh không tham gia giải bóng rổ, vị trí thứ năm trong đội chắc là Lưu Bất Năng trám vào, không biết kết quả lần đó thế nào, lớp A8 trụ được đến vòng mấy.
Trịnh Nhất Phong mặt không cảm xúc cởi quần, Vương Hạo Nhiên thì hừ một tiếng, hất mái tóc bổ luống: "Căng thẳng cái rắm, đánh có hai hiệp, tổng cộng 20 phút thôi, chỉ không ngờ trận đầu lại bốc thăm trúng lớp A9."
Giải bóng rổ bắt đầu với vòng loại trong từng khối lớp, chọn ra đội nhất của khối 12, khối 11 và khối 10. Sau đó, ba đội nhất bốc thăm để chọn ra một đội vào thẳng vòng bán kết, hai đội còn lại sẽ đấu với nhau.
Đội thắng ở bán kết sẽ gặp đội được miễn đấu để tranh chức vô địch.
Cao Cường cười hề hề: "Có gì mà căng thẳng chứ."
Nói rồi, cậu ta cầm chai nước khoáng lên tu ừng ực, nhưng tay lại run bần bật, miệng chai mãi không chạm được môi.
Chung Cẩm Trình mặc áo bóng rổ, vẻ mặt hoảng hốt ngẩng đầu lên: "Không ổn rồi anh em ơi, tự nhiên thấy mất sức quá, để em vào nhà vệ sinh b.ắ.n một phát lấy lại phong độ rồi ra ngay, đợi em!"
Lục Viễn Thu trợn mắt: "Mẹ kiếp, nhanh lên! Sắp bắt đầu rồi!"
"Yên tâm! Lần này em chơi tốc độ x2!"
Văn phòng.
Lưu Vi thu dọn đồ đạc xong, nói với Tô Diệu Diệu: "Diệu Diệu, xong chưa em?"
"Xong rồi ạ!"
Tô Diệu Diệu cười ngọt ngào, khoác chiếc túi da nhỏ màu đen lên rồi chạy lon ton đến khoác tay Lưu Vi.
Lưu Vi thở dài: "Haizz, chúng ta cũng xuống cổ vũ cho đám nhóc thối tha kia thôi, chị thấy Tăng Diễm bám theo lớp của cô ta xuống từ đời nào rồi."
Nghe Lưu Vi vẫn còn lải nhải về kẻ tử thù của mình, Tô Diệu Diệu che miệng cười khúc khích.
Hơn mười phút sau, bốn người Lục Viễn Thu xuống lầu, Vương Hạo Nhiên tức giận chửi đổng: "Thằng Chung Cẩm Trình kia còn chưa xong nữa hả?!"
Lục Viễn Thu đang định càu nhàu thì đột nhiên chạm mặt Tào Sảng, cậu ta cũng mặc áo bóng rổ, nhưng áo của cậu ta màu xanh lá.
"Ối chà! Anh Thu! Màu hường phấn dâm đãng kìa!"
Tào Sảng nhịn cười nói.
Lục Viễn Thu liếc "thủ phạm" chọn áo Vương Hạo Nhiên, cười khan hai tiếng, đáp: "Lớp cậu trận thứ mấy? Đấu ở sân nào?"
"Lớp em trận thứ ba, ở sân bóng rổ phía nam."
Vì hôm nay có nhiều lớp thi đấu, tổng cộng 90 lớp, sân bóng rổ nam bắc đều bị trưng dụng hết, vẫn không đủ nên phải chia lượt, Lục Viễn Thu bọn họ là trận thứ hai.
Lúc này, Tào Sảng đột nhiên nghiêm mặt tiến lên nói: " Anh Thu, Trương Dật Phi đấu trận đầu xong rồi, trong 20 phút nó úp rổ năm lần, thầy trọng tài nhìn mà đờ cả người."
Cao Cường "xì" một tiếng: "Thì sao chứ, Lục Viễn Thu..."
Chưa dứt lời, Trịnh Nhất Phong mắt híp lại, đưa tay kéo tay áo Cao Cường.
Cao Cường hắng giọng, ngậm miệng lại.