Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 115: Lại là Lục Viễn Thu! Cậu ta làm mình phát điên lên được!
Cập nhật lúc: 2025-02-06 19:11:45
Lượt xem: 12
Tô Tiểu Nhã đang định về chỗ ngồi thì nghe thấy Lưu Vi nói: "Mẹ của Lục Viễn Thu đừng vội đi."
Tô Tiểu Nhã quay người lại, thấy Lưu Vi lấy ra một bông hoa đỏ nhỏ, giơ lên trước mặt mọi người.
Lưu Vi nói: "Người có tiến bộ vượt bậc nhất môn Ngữ văn, Lục Viễn Thu, 75 điểm."
Tô Tiểu Nhã sững sờ.
Số đầu tiên lại là 7?!
Quen với điểm số toàn bắt đầu bằng số 2, bà vô cùng kinh ngạc.
Lúc này, không chỉ mình bà kinh ngạc mà cả những học sinh khác bên ngoài lớp cũng vậy.
Ngay cả Lục Viễn Thu cũng hơi bất ngờ.
Lưu Vi kinh ngạc nói: "Thật không ngờ, bài thi Ngữ văn của Lục Viễn Thu chỉ được 20 điểm phần viết văn cổ và mấy câu trắc nghiệm, nhưng bài văn của cậu ấy lại chỉ bị trừ 5 điểm!"
Nói đến đây, Lưu Vi còn ngạc nhiên liếc nhìn Lục Viễn Thu ngoài cửa sổ.
Các bạn học cũng quay ra nhìn anh.
Lục Viễn Thu nhún vai: "Thôi không giả vờ nữa, lật bài ngửa đây! Tôi biết thừa văn chương của mình vô địch thiên hạ rồi."
Lưu Vi: "Tôi đã đọc bài văn của em ấy, văn phong rất tốt, nội dung lại sâu sắc, hoàn toàn khác với ấn tượng trước đây của tôi về em ấy. Tóm lại, em ấy đã tiến bộ rất nhiều, nhiều đến mức khiến tôi kinh ngạc."
Cô nói xong, cài bông hoa đỏ lên n.g.ự.c Tô Tiểu Nhã.
Tất cả các phụ huynh vỗ tay.
Dù sao cũng là con trai mình, được nhận vinh dự này, Tô Tiểu Nhã kích động đến mặt đỏ bừng.
"Cảm ơn, cảm ơn mọi người!"
Không đúng, lão Lục rõ ràng nói đi họp phụ huynh chỉ tổ mất mặt.
Mình thấy cũng đâu có mất mặt!
Ngoài cửa sổ, khóe miệng Lục Viễn Thu đã nhếch lên không kìm được.
Tô Tiểu Nhã đang định về chỗ ngồi thì cô giáo tiếng Anh Tô Diệu Diệu ở cửa bỗng lên tiếng: "Mẹ của Lục Viễn Thu vui lòng đợi một chút!"
Nữ thần chân dài lúc này dường như còn coi trọng Lục Viễn Thu hơn cả Lưu Vi.
Tô Tiểu Nhã vội rụt chân lại.
Tô Diệu Diệu mỉm cười bước lên bục giảng, nói: "Hạng nhất môn tiếng Anh lớp A8, Bạch Thanh Hạ, 142 điểm."
Nói xong, cô lập tức lấy một bông hoa đỏ nhỏ trong hộp giấy, tiến lên cài lên áo Tô Tiểu Nhã.
... Tiểu Hạ học giỏi thế sao?
Tô Tiểu Nhã nhìn hai bông hoa đỏ đại diện cho hai điểm số trên 140 mà kinh ngạc.
Bà mỉm cười đáp lại tiếng vỗ tay của các phụ huynh khác, tuy chưa là con dâu nhưng cũng thấy tự hào ghê gớm.
Đang định về chỗ thì Tô Diệu Diệu vội vàng giơ tay gọi to: "Mẹ của Lục Viễn Thu vui lòng dừng bước!"
Khoảnh khắc ấy, Tô Tiểu Nhã đứng sững lại.
Không phải chứ…
Không thể nào nhỉ…
Lục Viễn Thu, con…
Bà lặng lẽ quay đầu nhìn con trai ngoài cửa sổ, thấy khóe miệng con nhếch lên.
Hả?
Tô Tiểu Nhã thu hồi ánh mắt, quay lại nhìn Tô Diệu Diệu, thấy cô giáo tiếng Anh trẻ tuổi vẻ mặt kích động nói: "Học sinh tiến bộ nhất môn tiếng Anh, đồng thời cũng là hạng nhì của lớp! Lục Viễn Thu! 140 điểm tiếng Anh! Trời ơi!"
Nói xong, cô lập tức tiến lên, cầm lấy bông hoa đỏ nhỏ dán lên người Tô Tiểu Nhã.
Hình như vẫn chưa hiểu chuyện gì, Tô Tiểu Nhã lại hỏi lần nữa: "Được ít à?"
"140! Nghe toàn đúng, viết văn điểm tuyệt đối!"
Tô Diệu Diệu nói xong liền vỗ tay trước.
"Bốp, bốp, bốp~"
Bên ngoài lớp học, Trịnh Nhất Phong cũng mỉm cười, lười biếng vỗ tay, còn những người khác thì quay đầu lặng lẽ nhìn về phía Lục Viễn Thu.
Lục Viễn Thu: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-115-lai-la-luc-vien-thu-cau-ta-lam-minh-phat-dien-len-duoc.html.]
Ánh mắt Hồ Thải Vi tràn đầy kinh ngạc.
Nghe thật sự toàn đúng...
Vậy mà viết văn cũng được điểm tuyệt đối sao??
Kỳ nghỉ vừa rồi cậu ta làm cái gì vậy?!
Nuốt chửng mấy người Anh rồi à?
Không để ý đến vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của Chung Cẩm Trình bên cạnh, Lục Viễn Thu nhìn vào lớp học, thấy hai cô họ Tô bên trong đều đang giơ ngón tay cái về phía mình, vẻ mặt vô cùng phấn khích.
Tiếp theo, các giáo viên Toán, Lý, Hóa, Sinh lần lượt vào lớp, Bạch Thanh Hạ lại được thêm ba bông hoa đỏ nhỏ cho vị trí đứng đầu.
Còn Lục Viễn Thu, lại bất ngờ nhận được hai bông hoa đỏ nhỏ dành cho học sinh tiến bộ nhất.
Của môn Toán và Lý.
Tuy điểm hai môn này của anh không quá 60, nhưng lý do các thầy cô đưa ra là:
Một người vốn có thói quen nộp giấy trắng ở cả hai môn Toán và Lý, vậy mà lần này lại viết kín cả bài, phần bài tập lớn cũng có hướng giải, tuy rằng toàn bộ quá trình đều sai.
Xứng đáng được khích lệ!
Đáng khen!
Học sinh kém chính là như vậy, tiềm năng tiến bộ rất lớn, kém đến một mức độ nào đó, ắt sẽ bật dậy ngoạn mục.
Buổi họp phụ huynh kết thúc, mặt Tô Tiểu Nhã đỏ bừng bước ra khỏi lớp.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Lục Viễn Thu:...
“Tuyệt vời quá! Mẹ sướng muốn chết!”
Tô Tiểu Nhã đi đến trước mặt con trai, đ.ấ.m mạnh vào n.g.ự.c anh.
“Nếu bố con mà biết hôm nay mẹ nổi tiếng thế này, thể nào ông ấy cũng khóc thét.”
“Trước kia toàn ông ấy gánh chịu tủi nhục, giờ đến lúc nở mày nở mặt thì lại đến lượt mẹ.”
Lục Viễn Thu:...
Ann từ từ hạ khóe miệng đang nhếch lên, nói: “Haiz, bố được lời rồi. Con hình như chẳng có đôi giày nào bốc mùi cả, nhưng giày của con thì nhiều, đủ cho bố ăn buffet đấy.”
Tô Tiểu Nhã: “Ý gì vậy?”
Bàkhông biết hai cha con đã đánh cược với nhau.
“À đúng rồi, phiếu điểm của con đâu, mẹ vừa được phát mà chưa kịp xem.”
Lục Viễn Thu nhận tờ giấy mẹ đưa, nhìn vào: “Tổng điểm 365, hạng 32 của lớp, hạng 935 của khối.”
Anh mỉm cười, hạng 32 của lớp, coi như đã vượt qua giao kèo với bố.
Thành tích này cũng đủ để báo cáo với ba bác rồi.
Lục Viễn Thu nói: “Giờ con đưa mẹ đi tìm Bạch Thanh Hạ.”
“Ừ đúng rồi, tìm Tiểu Hạ, hoa trên người mẹ toàn là do con bé tặng cả.”
Tô Tiểu Nhã vội vàng nói.
Trên người bàcó tất cả chín bông hoa đỏ nhỏ, trông thật rực rỡ.
Lục Viễn Thu đại khái biết Bạch Thanh Hạ đang ở đâu, hình như là do tình cờ phát hiện ở kiếp trước.
Sân thượng.
Kiếp trước, hồi lớp 11, có lần anh cùng Chung Cẩm Trình chạy lên sân thượng đùa nghịch. Chung Cẩm Trình bỗng nhiên chỉ ra phía sau, Lục Viễn Thu quay đầu lại thì thấy Bạch Thanh Hạ, bạn cùng lớp, đang ngồi dựa tường dưới đất, lặng lẽ đọc sách.
Thấy hai nam sinh xuất hiện, Bạch Thanh Hạ bình thản đứng dậy, cầm sách đi xuống lầu.
Lục Viễn Thu và Chung Cẩm Trình chẳng để ý đến đoạn nhạc đệm nhỏ này, lại tiếp tục nô đùa.
Lúc này, anh xách một túi đồ ăn vặt to tướng cùng Tô Tiểu Nhã lên sân thượng. Dĩ nhiên, anh cũng không chắc Bạch Thanh Hạ có ở đây hay không.
Anh dẫn mẹ đi một vòng, đến một góc khuất khác của sân thượng, quả nhiên thấy một cô gái mặc đồng phục xanh trắng đang ngồi dựa tường. Dáng người nhỏ nhắn nép mình trong bóng râm, chăm chú chép gì đó.
Tô Tiểu Nhã lặng lẽ nhìn con trai.
“Bạch Thanh Hạ!”, Lục Viễn Thu gọi.
Cô gái lập tức ngẩng đầu. Thấy Lục Viễn Thu, cô hơi bất ngờ, mỉm cười. Nhưng khi thấy một người phụ nữ xa lạ đứng cạnh, nụ cười trên môi cô dần tắt, nét mặt trở nên dè dặt.
Bạch Thanh Hạ vội vàng khép vở lại, đứng dậy trong góc tối, lặng lẽ nhìn hai mẹ con đang đứng dưới ánh nắng.
Cô không dám lại gần.