Trọng Sinh Thập Niên 70 Sống Cuộc Sống Tốt Đẹp - Chương 51

Cập nhật lúc: 2025-11-15 03:25:08
Lượt xem: 46

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không ít cô gái mặt đỏ tim đập , đều nảy sinh ý định sẽ tìm một lính đối tượng.

**

Cố Khê trong phòng, thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu thấy Thẩm Minh Tranh ở cửa phòng.

Anh cô, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt bóng dáng cô, với cô: “Cố Khê, đến đón em .”

Khi Cố Khê dậy, bước nhanh đến, đưa tay về phía cô.

Bàn tay đưa đến mặt cô, lòng bàn tay rộng lớn, đường vân rõ ràng.

Cố Khê đưa tay , đặt lòng bàn tay , thấy lòng bàn tay chút ẩm ướt, đó bàn tay lớn nắm chặt, dắt cô khỏi phòng.

Cô theo từng bước ngoài, cho đến khi xe, vẫn còn mơ màng.

Trong xe, ngoài lái xe, chỉ hai họ ở ghế .

Tay cô vẫn nắm chặt. Trời nóng, lòng bàn tay hai đều đổ mồ hôi, nhưng hề buông .

Cố Khê cúi mắt, bàn tay đang nắm chặt của hai . Lòng bàn tay lớn, thể bao trọn bàn tay cô, lực cũng nhỏ, tuy rằng nếu cô dùng sức cũng thể giằng

Xe chạy thẳng đến nhà hàng quốc doanh đặt tiệc.

Những đến tham dự hôn lễ hôm nay đều là bạn bè thích của hai nhà Thẩm – Cố, lượng nhiều, chỉ mời tám bàn. Vợ chồng ông cụ Thẩm ở vị trí chủ tọa, ít tiến lên cung kính chào hỏi họ.

Khi nhà họ Cố đến, thấy ông cụ Thẩm ở vị trí chủ tọa, Cố Mậu Văn vô cùng xúc động. Nếu bên ông cụ Thẩm quá nhiều , ông lập tức qua đó kính , chào hỏi ông cụ.

Gia đình Giang Thành Nghiệp cũng đến.

Nhìn thấy ông cụ Thẩm vây quanh, Giang Thành Nghiệp kinh ngạc : “Đây chính là ông cụ nhà họ Thẩm ? Quả nhiên là một lão cách mạng, tinh thần khác hẳn.”

Đường Phượng Trân gật đầu, quanh: “Sao thấy Khê Khê?”

“Khê Khê đang nghỉ ngơi trong phòng bên trong, lát nữa sẽ .” Người là Giang Huệ Quân. Là ruột, hôm nay bà giúp gì, chỉ thể ở đây, điều khiến bà chút thất vọng.

Mọi việc của hôn lễ đều do nhà họ Thẩm chuẩn , họ chỉ đến dự tiệc mà thôi.

Con trai và con gái của vợ chồng Giang Thành Nghiệp cũng đến.

Con trai cả Giang Thư Vọng kết hôn, hai đứa con với vợ. Hôm nay dẫn vợ con đến, lũ trẻ tìm những đứa trẻ xung quanh chơi, tiếng ngớt.

Con gái Giang Thư Âm năm nay hai mươi hai tuổi, việc ở tòa soạn báo, đối tượng, chuẩn kết hôn cuối năm.

Giang Thư Âm với Giang Huệ Quân: “Dì cả, con xem em Khê Khê.”

Nói cô chui đám đông, gọi cũng gọi . Đường Phượng Trân thấy chút tức giận.

Giang Huệ Quân : “Tức giận gì chứ, Thư Âm và Khê Khê tuổi xấp xỉ , cứ để nó chuyện với Khê Khê . Sau hôn lễ, Khê Khê sẽ sớm theo chồng, gặp cũng thời gian nữa.”

Nói đến đây, bà cũng chút buồn bã.

Ban đầu bà tưởng quan tâm đến đứa con gái , thậm chí còn ghét cô vì những chuyện cô gây gần đây. nghĩ đến việc cô gả , theo chồng đến quân đội, lẽ cả đời cũng thể gặp mấy , trong lòng bà vẫn chút nỡ, thậm chí hối hận vì đây trân trọng.

Giang Thư Âm đến, phát hiện trong phòng chỉ Cố Khê, mà còn một đàn ông cao lớn mặc quân phục, khí thế lạnh lùng, khiến rùng .

Không cần hỏi cũng , đây chính là chú rể hôm nay, cũng là em rể họ.

Hai nhà ở xa , thêm đó đều bận rộn công việc, ưu tiên công việc, nên dù nhà họ Thẩm đến cầu hôn, họ cũng thời gian đến, vì từng gặp Thẩm Minh Tranh, điều cũng là chuyện bình thường.

Giang Thư Âm chút ngại ngùng : “Em Khê Khê, em rể họ, phiền , đến tìm em Khê Khê vài câu.”

Thẩm Minh Tranh về phía Cố Khê, thấy cô gật đầu, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, dậy ngoài.

Giang Thư Âm rụt cổ một bên, cho đến khi rời , cô mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy em rể họ quả hổ danh là cán bộ cấp trung đoàn trẻ tuổi, khí thế quá đáng sợ.

Cô vỗ vỗ ngực, nhẹ nhàng đến chỗ Cố Khê, : “Em họ, hôm nay em thật xinh , là cô dâu xinh nhất mà chị từng thấy, chúc mừng em!”

Cố Khê ấn tượng khá về chị họ bên nhà , giữa hai cũng mâu thuẫn gì, là một thể chung sống bình thường.

: “Chị họ, cũng chúc mừng chị. Nghe cuối năm chị kết hôn, lúc đó em chắc ở đây, thể đến tham dự hôn lễ của chị .”

“Không , chúng thể thư liên lạc mà.” Giang Thư Âm xua tay, khuôn mặt Cố Khê, cảm thán: “Mỗi thấy em, cứ như thấy bà nội trong những bức ảnh cũ . Giá mà chị cũng thừa hưởng vẻ giống bà nội thì .”

Người giống bà nội, chắc chắn là đại mỹ nhân.

Cô cũng hâm mộ Cố Khê thừa hưởng nhan sắc của bà nội. Lần đầu thấy Cố Khê lột xác, cô kinh ngạc vô cùng, cuối cùng cũng bà nội hồi trẻ đến mức nào. Thảo nào ông nội năm đó dốc hết gia tài cũng cưới bà, chê bà là gái quê.

Cố Khê quen với việc khác khen ngợi nhan sắc của . Mặc dù cô xinh , nhưng tuổi trưởng thành, ấn tượng của về cô chỉ là một cô gái quê đen nhẻm, gầy gò, dính dáng gì đến chữ xinh .

Quan niệm hình thành hơn mười năm khó phá vỡ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thap-nien-70-song-cuoc-song-tot-dep/chuong-51.html.]

Ngay cả cô trở nên xinh , nhưng hồn ma mấy chục năm, càng quan tâm đến nhan sắc, khó để cô khái niệm gì về việc .

Hai chị em họ chỉ gặp dịp lễ Tết, ít khi tiếp xúc, nhưng huyết thống ở đó, gặp vẫn thể chuyện .

Hai trò chuyện một lúc, thì thấy Phùng Mẫn , sắp đến giờ mời rượu .

Giang Thư Âm vội vàng dậy, cô chân thành chúc mừng Cố Khê, : “Em họ Khê, em đến quân đội bên đó, nhớ thư cho chị nhé, chúng sẽ liên lạc .”

Ngoài nhà dì cả ở Kinh thành, những em họ khác đều ở những nơi khác, khiến em họ mà cô thể chuyện , chỉ Cố Khê. Trước đây Cố Viễn Hương cũng thể vài câu, nhưng Cố Viễn Hương hồi nhỏ nhà họ Cố nuôi dưỡng quá chiều chuộng, hai từng xảy xung đột, cô cũng là thù dai, nên chơi với Cố Viễn Hương nữa.

Cố Khê gật đầu: “Sẽ .”

Phùng Mẫn đến dặm son môi cho Cố Khê, hài lòng khuôn mặt xinh của cô, với con trai đến đón : “Được , Minh Tranh con đưa Khê Khê ngoài mời rượu .”

Thẩm Minh Tranh bước đến, khi Cố Khê dậy, đưa tay nhẹ nhàng đỡ eo cô.

Tuy chỉ tám bàn, nhưng hôm nay vẻ khá nhiều đến dự, phần lớn là bên nhà họ Thẩm, còn một trẻ tuổi bằng tuổi Thẩm Minh Tranh, đều mặc quân phục màu xanh lá cây, là đặc biệt xin nghỉ phép đến.

Khi Thẩm Minh Tranh đưa Cố Khê mời rượu, những càng thêm náo nhiệt, chuốc cho Thẩm Minh Tranh ít rượu.

Còn về phần Cố Khê, cô dùng rượu, nhưng uống nhiều quá, bụng căng cứng, chút vệ sinh.

Sau khi hôn lễ kết thúc, Thẩm Minh Tranh uống bao nhiêu rượu, khi trong xe, thể ngửi thấy mùi rượu từ phả .

Mùi rượu khiến Cố Khê cảm thấy nồng, đầu cũng choáng váng.

Lúc , một bàn tay khô ráo đưa đến, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, lực đạo mạnh, khiến cô thấy đau.

“Anh cả?” Cố Khê khẽ gọi một tiếng.

Người đàn ông tựa đó nhắm mắt, khẽ đáp một tiếng, thả lỏng lực tay, nhưng vẫn buông tay .

Thấy còn đáp lời cô, chắc là say quá nặng.

Khi về đến nhà, Thẩm Trọng Sơn đỡ , Thẩm Minh Tranh cho, : “Bố, con tự .”

“Thật ?” Thẩm Trọng Sơn sắc mặt con trai, đối diện với ánh mắt tỉnh táo của , lập tức toe toét. Xem rượu uống lúc nãy chắc chắn là pha nước .

Không cần nghĩ cũng , chắc chắn là do Phùng Mẫn , thể để con trai say mềm , chẳng là rước bực ?

Cố Khê về phòng quần áo, phòng vệ sinh rửa mặt, gột rửa sự mệt mỏi và mồ hôi của cả ngày.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền Blazh bằng vải khá ôm sát, thắt một bông hoa đỏ bên . Không thể nhăn váy, giữ dáng cả ngày, cũng mệt mỏi lắm.

Thêm đó thời tiết nóng, quả thực hành . May mà hôn lễ thời phức tạp như đời , nếu chắc chắn sẽ còn mệt hơn nữa.

Vừa quần áo xong, thì thấy Thẩm Minh Tranh mở cửa bước .

Cô ngây đó, chằm chằm , chớp chớp mắt, gì.

Cho đến khi Thẩm Minh Tranh bắt đầu cởi quần áo, cô mới nhớ điều gì đó, vội vàng : “Em uống nước, uống nước ?”

Thẩm Minh Tranh “ừ” một tiếng, bóng cô rời , tiếp tục quần áo.

Khi rửa mặt xong , thì thấy đang chuyện trong phòng khách. Cố Khê ở giữa, tay cầm cốc nước, Thẩm Minh Vinh đang dựa , miệng lải nhải ngừng.

Thấy Thẩm Minh Tranh đến, Phùng Mẫn đồng hồ, khẽ ho một tiếng, : “Thôi, còn sớm nữa, ngủ , Minh Vinh cũng ngủ sớm.”

Thẩm Minh Vinh phản đối: “Mẹ ơi, trời mới tối mà, muộn , con chuyện với chị Khê!”

Phùng Mẫn mặt nghiêm, cứng rắn đuổi bé về phòng.

Sau đó Thẩm Trọng Sơn, Phùng Mẫn và dì Vương cũng về phòng. Cuối cùng trong phòng khách chỉ còn Thẩm Minh Tranh và Cố Khê.

Thẩm Minh Tranh rót cho một cốc nước uống, với Cố Khê đang đó: “Cố Khê, về phòng thôi.”

Cố Khê “ồ” một tiếng, chậm rãi theo về phòng.

Về phòng, Cố Khê tìm bộ đồ ngủ, ôm đồ ngủ chuẩn phòng vệ sinh .

Thực quen quần áo trong phòng, nhưng bây giờ trong phòng thêm một đàn ông, cô tiện quần áo mặt , cô vẫn thể phóng khoáng đến mức đó.

“Đi ?”

Một bàn tay lớn dễ dàng nắm lấy cánh tay cô, ngăn cô .

Cố Khê ngẩng đầu . Có lẽ ánh đèn trong phòng sáng bằng ánh sáng ban ngày, đàn ông ánh đèn trông khác so với ban ngày, còn lạnh lùng, nghiêm khắc như , nhưng cảm giác nguy hiểm vẫn hề giảm bớt.

Cô thành thật : “Em đồ ngủ.”

Thẩm Minh Tranh buông tay , : “Đi .”

Loading...