Trọng Sinh Thập Niên 70 Sống Cuộc Sống Tốt Đẹp - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-11-14 17:29:16
Lượt xem: 72
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuy rằng thiên vị mấy đứa con lớn lên bên cạnh , nhưng bà cũng thương yêu đứa con gái ruột. Bà rõ tính nết Cố Khê thế nào: yên tĩnh, ngoan ngoãn, hướng nội, từ chối ai, cũng chủ động gây sự. Bất kể bắt cô gì, cô đều lặng lẽ , hiếm khi cãi chần chừ, ngay cả khi các em bắt nạt, cô cũng âm thầm chịu đựng.
Ngược , Cố Viễn Huy là cái tính nết ương bướng, là con trai út trong nhà, cưng chiều đến mức coi trời bằng vung. Nó thấy Cố Khê mất mặt nhà họ Cố, nên từ khi Cố Khê về nhà, nó ngừng trêu chọc, bắt nạt cô. Đôi khi ngay cả ruột như bà cũng thể ngơ .
Cố Mậu Văn cũng tin Cố Khê sẽ đ.á.n.h .
Thấy cha đều tin chuyện , Cố Viễn Huy tức gần ngất, hận thôi. Nó chỉ tóm Cố Khê về để đối chất với họ.
Nó thật sự con nha đầu c.h.ế.t tiệt Cố Khê đánh, nửa mặt sưng vù, đau đến mức chuyện cũng khó khăn!
Cuối cùng, nhờ cả ba em cùng chứng, vợ chồng ông bà mới tin Cố Khê thật sự đ.á.n.h , chỉ đ.á.n.h con trai út, mà còn đ.á.n.h cả con trai thứ.
Bụng con trai thứ bầm tím một mảng lớn, trông thấy đau.
Vợ chồng ông bà khuôn mặt Cố Viễn Huy sưng như bánh bao, vết thâm hiện rõ, tức giận.
“Sao nó thể xuống tay mạnh như thế?” Giang Huệ Quân xót xa ôm mặt con trai út xem xét, “Khê Khê ? Nó ở ?”
Cố Mậu Văn sa sầm mặt, : “Viễn Tương, gọi Cố Khê đây.” Không thấy , ông nghĩ Cố Khê sợ hãi khi đ.á.n.h nên trốn .
Cố Viễn Tương giận dỗi : “Nó đ.á.n.h xong là chạy mất , về ạ.” Rồi cô tỏ vẻ uất ức, “Cha, , nó còn đẩy con, con va ghế sô pha, khuỷu tay tím, đau lắm.”
Vừa , cô xắn tay áo lên, để lộ một mảng bầm tím lớn ở khuỷu tay.
Bây giờ chỉ cần chạm cũng nhức nhối vô cùng. Cô lớn từng , từng ai cho uất ức đến thế.
Giang Huệ Quân xót con trai xót con gái nuôi, kéo tay cô xoa xoa, lấy t.h.u.ố.c rượu xoa bóp, đ.ấ.m bóp.
Cố Viễn Huy tố cáo một trận rầm rộ nữa, cuối cùng : “Cha, , cha cái con nha đầu c.h.ế.t tiệt Cố Khê nó quá đáng đến mức nào . Lần cha nhất định dạy dỗ nó một trận nên , nếu nó sẽ phản loạn, động tay chân với nhà, đ.á.n.h hề nương tay !” Rồi nó , “Nó chắc chắn chạy sang nhà họ Thẩm , nghĩ nhà họ Thẩm bao che nên cha dám dạy dỗ nó.”
Lời lọt tai vợ chồng ông bà, mặt Cố Mậu Văn kéo dài , sắc mặt Giang Huệ Quân cũng khó coi.
Dù nhà họ Cố là gia đình cán bộ, nhưng giữa các cán bộ cũng cấp bậc. So với nhà họ Thẩm thì chẳng là gì.
Cụ già nhà họ Thẩm là lão thủ trưởng của Quân khu Đại viện, lập vô quân công, cực kỳ kính trọng. Hơn nữa, con cháu nhà họ Thẩm đứa nào tồi, dám nghĩ dám . Đa nhà họ Thẩm đều phục vụ trong quân đội, gia phong trong sạch, nghiêm chỉnh, khiến nể phục.
Nhà họ Cố và nhà họ Thẩm vốn là hai bên chẳng liên quan gì đến , cho đến khi Cố Khê và Thẩm Minh Tranh – con trai cả nhà phòng thứ hai của nhà họ Thẩm – đính hôn.
Hôn sự do vợ chồng Thẩm Trọng Sơn và Phùng Mẫn định đoạt, sự đồng ý của nhà họ Thẩm, và cũng là do Phùng Mẫn – của Thẩm Minh Tranh – một lòng tác thành.
Năm năm , Phùng Mẫn về quê thăm gặp nạn, chính Cố Khê cứu bà.
Lúc đó, Cố Khê cõng Phùng Mẫn thương hai mươi cây , đưa bà đến bệnh viện ở thị trấn. Đến bệnh viện, cô mệt lả đến mức ngất xỉu, suýt mất nửa cái mạng.
Phùng Mẫn cũng nhờ đưa cấp cứu kịp thời mà thoát khỏi nguy hiểm.
Quê nhà của Phùng Mẫn chính là xã nơi cha nuôi của Cố Khê ở. Vì Cố Khê cứu bà, bà vô cùng cảm kích. Biết cha nuôi Cố Khê trọng nam khinh nữ, Cố Khê là con gái lớn trong nhà nên sống khổ cực, bà quyết định nhận nuôi cô, đưa cô về Bắc Kinh.
Thế nhưng, đến Bắc Kinh lâu thì gặp nhà đẻ của Giang Huệ Quân. Vì Cố Khê quá giống Bà lão Giang bên ngoại, cô nhà họ Giang nhận , phát hiện chuyện bế nhầm.
Sau một thời gian hỗn loạn, Cố Khê nhận về nhà họ Cố.
Cố Khê cha ruột, Phùng Mẫn đương nhiên tiện nhận nuôi cô nữa. trong lòng bà vẫn quan tâm Cố Khê. Bà nhận thấy nhà họ Cố quá thiên vị cô con gái nuôi bế nhầm, lo lắng Cố Khê chịu uất ức ở nhà họ Cố, nên đề nghị con trai cả Thẩm Minh Tranh đang phục vụ trong quân đội của đính hôn với Cố Khê.
Phùng Mẫn hết lòng lo lắng cho Cố Khê, mong rằng nhờ hôn sự , khi Cố Khê trưởng thành, nhà họ Cố thể yêu thương cô hơn, để cô chịu khổ nữa.
Đối với hôn sự , nhà họ Cố đương nhiên vô cùng vui vẻ. Có thể bám víu nhà họ Thẩm, đương nhiên lợi cho nhà họ Cố.
khổ nỗi mấy năm nay, Phùng Mẫn vì chống lưng cho Cố Khê, thường xuyên mất mặt nhà họ Cố.
Vợ chồng Cố Mậu Văn đều là những coi trọng thể diện. Năm xưa họ thể chê bai Cố Khê vì vẻ ngoài như cô gái quê của cô. Bị Phùng Mẫn nhắm như thế, trong lòng ít nhiều cũng khó chịu. Lâu dần, họ cũng chút bàn tán về hôn sự .
Thậm chí lúc họ nghĩ, giá như đính hôn với nhà họ Thẩm là Cố Viễn Tương thì mấy.
Cố Viễn Tương chu đáo, luôn hướng về cha và nhà họ Cố. Cô chắc chắn sẽ để chồng tương lai cha mất mặt như thế.
Cố Mậu Văn kìm nén sự khó chịu trong lòng, : “Đợi Cố Khê về, bảo nó xin các con.”
Giang Huệ Quân thở dài. Tuy con gái tại đ.á.n.h Cố Viễn Chinh và những khác, nhưng đ.á.n.h dù cũng là sai. Con gái thể động tay đ.á.n.h ? Chuyện mà truyền ngoài, sẽ cô và nhà họ Cố thế nào?
“Thôi , đợi Khê Khê về, sẽ chuyện với nó.” Bà sang con trai út, “ con cũng đừng lúc nào cũng trêu chọc Khê Khê nữa, nó là chị con đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thap-nien-70-song-cuoc-song-tot-dep/chuong-4.html.]
Biết con trai út ác cảm với Cố Khê, nhưng khuyên mãi sửa, bà cũng khuyên giải thế nào cho .
Chờ con cái lớn lên, hiểu chuyện , chắc sẽ đổi thôi. Anh chị em ruột thịt thì gì thù hằn qua đêm nào?
Cố Viễn Huy tức tối : “Lần con trêu chọc nó, là nó lên cơn đột nhiên đ.á.n.h !”
Nó thèm lời xin của Cố Khê. Con ranh dám đ.á.n.h nó, nó nhất định đ.á.n.h trả một trận thật đau, cho nó nếm mùi lợi hại, bắt nó lóc quỳ xuống xin , dập đầu một trăm cái mới .
Nghe bọn Quân Tử , phụ nữ là đ.á.n.h mạnh , đ.á.n.h cho lời , thì sẽ dám chống trả nữa.
An ủi xong ba đứa con, Giang Huệ Quân : “Thôi , ăn cơm .”
Làm việc cả ngày, ai cũng mệt mỏi, đói bụng. Có chuyện gì thì ăn cơm xong tính.
Nào ngờ, dứt lời, thấy ba em Cố Viễn Chinh , với họ là nấu cơm.
“Giờ , còn nấu cơm?” Cố Mậu Văn vui. Giờ đang nghỉ hè, ba đứa con học, Cố Viễn Tương và Cố Viễn Huy đều ở nhà, Cố Viễn Chinh cũng về, ai nấu cơm?
Bình thường về nhà là cơm nóng hổi để ăn, đột nhiên chịu đói, ai mà vui vẻ .
Cố Viễn Huy cứng: “Bình thường đều là Cố Khê nấu, nó đ.á.n.h tụi con chạy mất . Tụi con đang đau dữ dội thế , thời gian mà nấu cơm.”
Cố Viễn Tương gượng gạo.
Cố Viễn Chinh vẻ mặt mệt mỏi: “Con công tác Thượng Hải về.”
Vợ chồng Cố Mậu Văn đồng loạt nghẹn lời.
Bình thường, chỉ cần Cố Khê ở nhà, đều là cô nấu cơm. Họ quen thói , nhất là bây giờ nghỉ hè, cứ để Cố Khê nấu cơm sẵn, về là cơm ăn.
Giang Huệ Quân dù mệt, nhưng cũng thể nhịn đói. Mấy đàn ông trong nhà đều là ông lớn, bếp, chỉ chờ ăn. Cuối cùng, bà đành dẫn con gái nuôi nấu cơm.
Trong lòng bà oán trách Cố Khê chuyện bé xé to, còn chạy sang nhà họ Thẩm. Chưa gả mà cứ chạy sang nhà chồng tương lai gì? Chẳng khiến Phùng Mẫn nghĩ họ bắt nạt cô ?
Nghĩ đến cảnh Phùng Mẫn thể đến tận cửa với thái độ mỉa mai, bà thấy đau đầu.
Cố Viễn Tương thấy nuôi sắc mặt , chu đáo : “Mẹ, Khê Khê đ.á.n.h là sai . Chỉ cần nó xin tụi con là , tụi con chấp nhặt với nó . Nếu Dì Phùng đến, tụi con sẽ kể sự thật. Lần quả thực là Khê Khê sai, Dì Phùng dù thương nó cũng thể phân biệt đúng sai chứ ạ?”
Lời lòng Giang Huệ Quân, mặt bà cuối cùng cũng nở nụ : “Con .” Rồi bà thở dài, “Giá mà Khê Khê chu đáo như con thì mấy.”
Thật , đối với con gái ruột, bà cũng cảm giác tội , thấy cô chịu quá nhiều khổ sở trong mười lăm năm ở quê.
dù tội đến mấy, cũng thể vượt qua tình cảm dành cho những đứa con lớn lên bên cạnh. Tính cách Cố Khê yên tĩnh, tranh giành, quá yên khiến đôi khi bà vô tình lãng quên cô.
Hơn nữa, Phùng Mẫn bao bọc cô, luôn nể mặt họ, trong lòng bà dần dần vướng mắc.
Sáng hôm tỉnh dậy, Cố Khê cảm thấy cơ thể khỏe hơn nhiều.
Cô vội vàng thức dậy mà yên lặng đó, vùi mặt gối, thể ngửi thấy hương nắng gối.
Chiếc chăn ấm áp, mềm mại phơi nắng, khiến cô vô cùng quyến luyến. Cảm giác sống thật tuyệt vời.
Dì Vương là họ hàng bên nhà họ Thẩm, dù xa, nhưng vẫn là nhà.
Thời đại , hầu hết các gia đình điều kiện ở thành phố đều thích tìm họ hàng đến nhà giúp việc nhà, chăm sóc già. Dì Vương chính là một trường hợp như . Bà là chăm chỉ. Khi trời nắng , bà sẽ mang đệm, chăn trong nhà phơi ngoài sân. Dù Cố Khê chỉ ở nhà họ Thẩm vài ngày trong tháng, bà vẫn dọn dẹp phòng cô hằng ngày, thỉnh thoảng phơi phóng chăn màn, quần áo.
Nằm một lúc, Cố Khê dậy.
Rèm cửa kéo kín, ánh sáng lọt , căn phòng nửa tối nửa sáng, thể rõ thứ trong phòng.
So với căn phòng cô ở nhà họ Cố, căn phòng chỉ rộng hơn mà còn nhiều đồ đạc hơn. Từ những chi tiết nhỏ, thể thấy đây là một phòng con gái, bố trí cẩn thận.
Nhà họ Cố đông . Khi Cố Khê trở về nhà họ Cố, các phòng đều ở. Dù chuyển phòng của ai đó cho cô thì cũng . Vì , họ dọn dẹp căn phòng sách nhỏ ở góc hành lang tầng hai cho cô ở.
Còn ở nhà họ Thẩm, cấp bậc của Thẩm Trọng Sơn xác định. Họ sống trong một căn nhà hai tầng cả sân vườn.
Họ sống chung với cha , trong nhà đơn giản, chỉ vợ chồng Thẩm Trọng Sơn, Phùng Mẫn, hai em Thẩm Minh Tranh, Thẩm Minh Vinh, và Dì Vương giúp việc.
Thẩm Minh Tranh phục vụ trong quân đội, cả năm về nhà một , cuối về là hai năm .
Nhà họ Thẩm ít , phòng ốc nhiều. Hơn nữa, vì Cố Khê là con gái, họ dành cho cô căn phòng hướng nắng nhất, dù cô thường xuyên đến, họ vẫn giữ cho cô.