Trọng Sinh Thập Niên 70 Sống Cuộc Sống Tốt Đẹp - Chương 218

Cập nhật lúc: 2025-11-15 12:55:24
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặc dù tin tưởng phẩm chất của Hạng Trường Xuyên, nhưng cô vẫn lo lắng hai kết hôn sẽ hòa hợp.

Bây giờ xem , doanh trưởng Hạng cũng là thương vợ, cô liền yên tâm, vẫn tiếp tục quan sát.

Nói xong chuyện của , Từ Nguyện Sinh bắt đầu quan tâm đến chị gái, hỏi: “Đại tỷ, thím Quách thế nào? Chị hòa hợp với thím ? Thím chăm sóc cho chị và Chúc Chúc ?”

Tuy gặp , nhưng chỉ là một , thời gian cũng dài, thể xác nhận thím Quách thể chăm sóc cho chị và đứa bé , nàng ở đây, lòng thấy lo.

“Rất , thím nấu ăn ngon, giỏi món hầm, hôm qua nước canh món hầm thím trộn với cơm, chị thể ăn thêm nửa bát.” Cố Khê khẳng định, “Lát nữa ăn cơm, em nếm thử là .”

Chỉ riêng việc nấu ăn thôi, theo cô thím Quách đạt tiêu chuẩn.

Người thời đại đề cao sự giản dị, tiết kiệm, khi xào nấu hiếm khi dám cho nhiều dầu, muối và các loại gia vị khác, món ăn chỉ thể ăn , chứ thể gọi là ngon.

thím Quách là tinh ý, thêm đó là sự chỉ bảo của Phùng Mẫn, khi nấu ăn sẽ cố tình tiết kiệm, món ăn hợp khẩu vị của Cố Khê.

Từ Nguyện Sinh xong cũng yên tâm.

Biết thể chăm sóc chị , giúp đỡ trông con, nàng cũng cần bận lòng mãi, khó mà an tâm .

Cố Khê nắm tay nàng, : “Yên tâm , giờ chị khỏe , sẽ cố gắng ăn uống, sống đến bảy tám mươi tuổi, đến lúc đó chúng cùng bà lão, chừng còn thể nắm tay dạo phố, mua quần áo , chỉ trỏ, chúng ‘già mà còn điệu’… ha ha.”

Nói đến cuối, chính cô bật .

Kiếp , cô sẽ sống thật , sống đến khi thế kỷ mới đến, đất nước cất cánh.

Từ Nguyện Sinh cũng rộ lên, : “Bảy tám mươi tuổi cũng là già lắm, nhất là sống lâu trăm tuổi.”

“Vậy chị sẽ cố gắng.”

“Nhất định cố gắng, em sẽ ở bên cạnh chị, chúng chị em cả đời.”

Hai chị em , cùng bật .

Bữa tối hôm nay náo nhiệt, nếm thử món hầm do thím Quách , Từ Nguyện Sinh, Hạng Trường Xuyên và ba chú cháu đều khẳng định là ngon, Từ Nguyện Sinh thậm chí còn hỏi thím Quách cách món hầm ngon.

Ăn cơm xong, Cố Khê gọi Từ Nguyện Sinh phòng, mở một chiếc hộp khóa, lấy một xấp tiền mặt đưa cho nàng.

“Đây là tiền em mang đến khi đến khu quân nhân.” Ánh mắt Cố Khê dịu dàng nàng, “Số tiền coi như của hồi môn cho em.”

Số tiền cô vẫn giữ, chính là chờ Từ Nguyện Sinh kết hôn thì đưa cho nàng của hồi môn.

Từ Nguyện Sinh đẩy , “Đại tỷ, cần , đây vốn là tiền của chị.”

Trước đó khi chuẩn đồ cưới, dì Phùng và chị cô đều cho tiền hồi môn , tiền sính lễ Hạng Trường Xuyên đưa cũng đưa hết cho nàng.

“Đừng khách sáo với chị, em cũng đó, chị thiếu tiền , em cất kỹ , … dùng để mua nhà.”

Từ Nguyện Sinh chút mơ hồ, “Mua nhà?”

Chủ đề chuyển sang chuyện ?

Cố Khê : “ , chúng thể cứ ở mãi trong khu quân nhân , chừng một ngày nào đó công việc của rể em, của Trường Xuyên điều chuyển, chúng cũng sẽ theo họ mà rời . Hơn nữa, căn nhà chúng đang ở là của quân đội, nhà của , con vẫn cần nhà riêng.”

Nhà và xe, là những thứ mà tương lai cả đời thể tránh khỏi.

Xe tạm thời nghĩ đến, nhưng nhà thì thể nghĩ đến, còn ba năm nữa là khôi phục kỳ thi đại học, đến lúc đó nếu họ thi đậu đại học, thể mua nhà ở thành phố, ở nhà của chẳng yên tâm hơn thuê nhà ?

Cố Khê nghĩ, chỉ mua nhà, mà hai đứa em gái cũng mua, nhất là mua ở Kinh thị, về già, cô sẽ về Kinh thị định cư.

Từ Nguyện Sinh xong chút choáng váng, suy nghĩ kỹ , thấy lời chị cũng lý.

Mặc dù đây nàng từng nghĩ đến chuyện mua nhà ở thành phố, nhưng theo lời chị cô , nếu Hạng Trường Xuyên điều chuyển công tác, hoặc họ già , cũng nhà riêng để ở chứ?

Mua nhà… quả thực nên đưa kế hoạch tương lai.

Cuối cùng Từ Nguyện Sinh nhận tiền .

Tổng cộng một ngàn đồng, là tiền nàng cố ý lấy từ bố khi đưa em gái rời khỏi Từ Gia Thôn.

Tuy nhiên, nàng định tiêu tiền , quyết định sẽ tiết kiệm , để của hồi môn cho em út khi em kết hôn.

Từ khi thím Quách đến, dọn dẹp nhà cửa gọn gàng sạch sẽ, việc nhà đều do bà , chợ nấu cơm, còn chăm sóc trẻ con, khiến Phùng Mẫn cảm thấy chẳng việc gì , chút rảnh rỗi.

Bà âm thầm quan sát vài ngày, thấy thím Quách quả thực , cũng tật gì, cuối cùng bà cũng yên tâm.

Ngày Phùng Mẫn về Kinh thị càng ngày càng gần, Thẩm Minh Tranh nhờ mua vé tàu hỏa.

Cố Khê trong lòng vô cùng quyến luyến, nếu lo buổi tối dậy cho con b.ú sẽ phiền giấc ngủ của Phùng Mẫn, e rằng mấy tối nay cô đều chen ngủ chung chăn với Phùng Mẫn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thap-nien-70-song-cuoc-song-tot-dep/chuong-218.html.]

Một ngày khi Phùng Mẫn rời , vợ chồng Cố Viễn Dương, Hạng Trường Xuyên và Từ Nguyện Sinh đều đến ăn cơm, coi như tiễn biệt bà.

Phùng Mẫn chuyện lâu với họ, dặn dò ít điều.

Mọi đều ghi nhớ lời dặn của bà.

“Mẹ, con nỡ xa .” Cố Khê ôm con trai, rưng rưng bà, trông như sắp .

Phùng Mẫn vội vàng : “Ôi chao, đang ở cữ , sẽ hại mắt đấy.”

“Chúc Chúc sắp hai tháng , con cữ .” Cố Khê lau nước mắt, đưa đứa bé cho bà, “Mẹ xem, Chúc Chúc cũng nỡ xa .”

Phùng Mẫn cúi đầu cháu trai trong lòng, thấy đứa bé thức, đang mở đôi mắt đen láy như quả nho bà chằm chằm, mặc dù đứa bé bây giờ chắc là thấy gì, nhưng dáng vẻ yên tĩnh, ngoan ngoãn , quá giống Cố Khê, khiến bà cảm giác thuộc mãnh liệt, lòng mềm nhũn.

“Chúc Chúc nhà chúng ngoan thật, dáng vẻ lớn lên , trông thật xinh xắn.” Phùng Mẫn vui vẻ , “Đợi Chúc Chúc lớn hơn một chút, con nhớ chụp vài tấm ảnh gửi về Kinh thị, để bố con và ông nội, bà nội nó cũng thấy Chúc Chúc.”

Cố Khê gật đầu, : “Con định mua một chiếc máy ảnh, đến lúc đó sẽ chụp quá trình lớn lên của Chúc Chúc.”

“Cái đó, đáng lẽ lúc đầu qua đây nên tiện thể mua một chiếc máy ảnh mang theo .” Phùng Mẫn chút hối hận, nghĩ đến chuyện , “Ở chỗ con mua đồ tiện, đợi về Kinh thị, sẽ gửi một chiếc máy ảnh qua cho con, đến lúc đó nhớ rửa nhiều ảnh .”

Cố Khê gật đầu, tính toán thời gian trong lòng.

Sẽ nhanh thôi, đợi thêm ba năm nữa, cô thể về Kinh thị .

Sau khi Phùng Mẫn rời , Cố Khê chút buồn bã, gì cũng hứng thú, ngay cả ăn cơm cũng khẩu vị, khiến Thẩm Minh Tranh khá lo lắng.

May mắn là còn đứa bé quấy rầy cô, giúp cô nhanh chóng vực dậy tinh thần.

Máy ảnh khi nào mới gửi tới, Cố Khê quyết định vẽ vài bức chân dung của con trai, gửi về Kinh thị cho ông nội của đứa bé xem.

Từ Nguyện Sinh việc gì thì ban ngày ghé qua thăm họ, thấy chị đang vẽ tranh đầy hứng khởi, liền yên tâm.

Nàng bên cạnh, chị giảng giải kỹ thuật vẽ, mặt khỏi nở nụ .

Mất vài ngày, Cố Khê cuối cùng cũng thành vài bức tranh.

Thẩm Minh Tranh , : “Em vẽ giống, đặc biệt là bức , dáng vẻ ngáp của Chúc Chúc đáng yêu, thể giữ ?”

Tuy ảnh chụp chân thực, nhưng những bức tranh toát lên vẻ ấm áp, đáng yêu, vô cùng quý giá, khiến giữ .

Cố Khê thấy thích, hào phóng đưa cho , những bức còn đều bỏ phong bì gửi về Kinh thị.

địa chỉ phong bì trò chuyện với : “Minh Vinh cũng gặp Chúc Chúc, , em thực cũng đến thăm chúng , nhưng vì học, thể cùng , lúc đó em dữ lắm…”

Thẩm Minh Tranh vẫn thể chấp nhận việc em trai , khó tin : “Nó lớn , vẫn còn mít ướt thế?”

“Cũng lớn lắm, năm nay mới mười ba tuổi.”

“Mười ba tuổi còn nhỏ, hồi mười ba tuổi…”

Đoàn trưởng Thẩm đột nhiên im bặt, tiếp nữa.

Ngược Cố Khê hứng thú , xích gần hỏi: “Đoàn trưởng Thẩm, mười ba tuổi thế nào? Có đ.á.n.h khắp các đứa lớn đứa bé trong khu gia đình quân nhân ? Trở thành ‘thiếu niên vương’ của quân khu?”

Thẩm Minh Tranh: “…”

Thấy căng mặt, vẻ mặt nghiêm nghị, Cố Khê liền đúng, ngặt nghẽo.

Thẩm Minh Tranh đỡ cô, tai đỏ bừng, hiếm khi cảm thấy ngượng ngùng vì sự bồng bột thời niên thiếu của .

Lúc mười mấy tuổi, sức sống tràn trề, ngày nào cũng sức lực dùng hết, đ.á.n.h là chuyện thường, quân đội, con đường , nhớ chuyện thời niên thiếu, cũng khỏi thấy buồn .

Cố Khê tựa , hai tay ôm cổ , cả nép trong vòng tay ấm áp của .

Lúc , bên cạnh vang lên một tiếng “phì” nho nhỏ, cô đầu , thấy con trai tỉnh từ lúc nào, quấy, tự chơi đùa, phồng má nhỏ, đang thổi nước bọt của .

Thật sự quá ngoan.

“Anh cả, xem con trai kìa, thật ngoan quá, tỉnh dậy cũng phiền ai.” Cô rạng rỡ , “Không giống bố nó , thời niên thiếu đ.á.n.h khắp các đứa lớn đứa bé, lớn lên trở thành một chiến sĩ kiên cường.”

Thẩm Minh Tranh cũng đầu đứa bé, nét mặt trở nên dịu dàng.

Anh : “Bất kể nó chọn gì, chỉ cần điều gian ác, vi phạm pháp luật, con đường nó chọn là đúng đắn, đều sẽ chiều theo nó, nhất thiết theo con đường của .”

Đứa bé là sự tiếp nối, là tương lai, là hy vọng, chân thành mong , con lớn lên thể chọn con đường thích, tiến lên chút do dự, đây là lời chúc nhất của một đầu cha.

Trong đêm đông , hai vợ chồng tựa , yên lặng ngắm đứa bé mới sinh, nhỏ bé.

Gió lạnh cắt da cắt thịt, Tết Nguyên Đán sắp đến, nhà ga chật kín .

Loading...