Trọng Sinh Thập Niên 70 Sống Cuộc Sống Tốt Đẹp - Chương 195

Cập nhật lúc: 2025-11-15 10:59:31
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Minh Tranh về phòng, thấy chăn giường gấp gọn gàng, giường trống , cũng mấy ngạc nhiên.

Những ngày nhà, hai cô em vợ luôn thích gọi vợ sang ngủ cùng, ba chị em chen chúc một chiếc giường cũng thấy chật chội.

Đợi Từ Hoài Sinh thức dậy, chuẩn ăn sáng để học, thấy Thẩm Minh Tranh trong bếp, cũng vô cùng mừng rỡ.

Sợ đ.á.n.h thức Cố Khê, cô bé dám quá to, ghé sát Thẩm Minh Tranh hỏi: “Anh rể, về lúc nào ? Kẻ bắt hết ? Tay thương nặng ? Có cần bệnh viện …”

Nhìn thấy tay Thẩm Minh Tranh, cô bé cũng hoảng sợ.

Thẩm Minh Tranh an ủi: “Không , chỉ là vết thương ngoài da, sẽ nhanh lành thôi.”

Những chuyện khác nhiều, tránh cô bé sợ.

Từ Hoài Sinh lo lắng , nhanh Từ Nguyện Sinh đuổi học.

Cô bé ngoái đầu , trong lòng lo lắng vết thương ở cánh tay Thẩm Minh Tranh, tình hình băng nhóm tội phạm đó thế nào , bồn chồn yên, cả ngày đều lơ đãng.

Thẩm Minh Tranh ăn sáng xong, tự vệ sinh sạch sẽ, liền về phòng nghỉ ngơi.

Không lâu khi ngủ, Cố Khê cuối cùng cũng thức dậy, tin về nhà, lập tức mừng rỡ vô cùng, nhưng sợ phiền Thẩm Minh Tranh ngủ, nàng cố gắng kiềm chế sự thôi thúc về phòng xem .

“Anh cả thương ? Có nghiêm trọng ?” Cố Khê cau mày.

Từ Nguyện Sinh an ủi: “Anh rể chỉ là vết thương ngoài da, nghiêm trọng , qua một thời gian sẽ khỏi.”

“Thật ?”

Cố Khê vẫn yên tâm, trong nhà, khiến Từ Nguyện Sinh chóng cả mặt, an ủi nàng thế nào, quyết định đợi Thẩm Minh Tranh tỉnh dậy để nàng tự xác nhận.

Cho đến buổi chiều, Thẩm Minh Tranh cuối cùng cũng tỉnh .

Khi mở cửa bước , liền thấy trong nhà chính nhanh chóng dậy, nhào về phía , “Anh cả, chứ? Tay …”

Nhìn thấy cánh tay quấn băng gạc của , hốc mắt nàng lập tức đỏ hoe.

Thẩm Minh Tranh chợt thấy da đầu tê dại, vội : “Không , chỉ đạn sượt qua, sẽ nhanh khỏi thôi.”

“Thật ?”

Cố Khê chút sợ hãi , nàng bây giờ còn lo lắng sẽ c.h.ế.t sớm nữa, mà ngược lo lắng Thẩm Minh Tranh sẽ vì nàng sống sót kiếp , cánh bướm vỗ cánh, đổi vận mệnh của .

Thẩm Minh Tranh nàng đang sợ hãi điều gì, nhưng thấy vẻ hoảng hốt đó của nàng, khiến tim thắt , cảm giác đau xoắn vặn và nghẹt thở.

Hắn dẫn nàng về phòng, đóng cửa , đưa tay ôm chặt lấy nàng, dịu dàng : “Khê Khê, ở đây, vẫn , đừng lo lắng.”

Cố Khê đưa tay ôm lấy .

Nàng thể nỗi sợ hãi trong lòng, sợ rằng sự tồn tại của sẽ đổi vận mệnh của .

Đặc biệt khi thấy vết thương ở cánh tay , nàng nhịn nghĩ, kiếp lúc , thương ? Vết thương sẽ vì kiếp nàng sống sót, can thiệp cuộc đời , mà mang đến cho chứ?

“Khê Khê!”

Thẩm Minh Tranh nhận điều gì đó, mạnh mẽ nâng mặt nàng lên, thấy sự mơ hồ và hoang mang trong mắt nàng.

Lòng chợt trở nên mềm mại vô cùng, cho rằng thương nàng sợ hãi, vô cùng áy náy. Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng cọ cổ nàng, dùng một giọng vô cùng dịu dàng: “Khê Khê, xin , để em lo lắng .”

Cố Khê tựa lòng , sự hối trong giọng của khiến lòng nàng chua xót, nàng vội chớp mắt xua ý , : “Anh cả, cần xin em, gì sai cả.”

Hắn là một quân nhân trung thành với đất nước, trung thành với nhân dân, bao giờ phụ lòng bộ quân phục .

Hắn gì sai, cần xin .

“Anh em lo lắng, chính là của .” Thẩm Minh Tranh ôn tồn , “Lần sẽ cẩn thận hơn.”

Cố Khê im lặng một lát, đưa tay nhẹ nhàng xoa cánh tay thương của , hỏi: “Chỗ thương như thế nào?”

“… Bị thương lúc cứu .”

Cố Khê “ồ” một tiếng, hỏi thêm, nâng cánh tay thương của lên, thất thần.

Ánh mắt Thẩm Minh Tranh tối , cúi đầu hôn lấy nàng, cho đến khi đôi mắt tan rã của nàng tập trung , chỉ thể thấy , voi đòi tiên, sâu sắc thêm nụ hôn .

“Anh cả…”

Cố Khê chỉ mơ hồ một lúc, lập tức nhớ đến vết thương ở cánh tay , dám để tùy tiện bậy, vội vàng đẩy , khi đẩy sợ chạm vết thương ở cánh tay , khó tránh khỏi luống cuống tay chân, còn tâm trí mà suy nghĩ lung tung, sự chú ý đều dồn .

“Vết thương của chứ? Đừng bừa nha…” Nàng cảnh cáo một cách dữ tợn.

Thẩm Minh Tranh để mặc nàng đẩy , mặt khỏi nở nụ .

Nàng xinh , mắt sáng răng trắng, mang ấn tượng ngoan ngoãn thanh tú, cho dù dữ tợn chăng nữa, cũng sức uy h.i.ế.p gì, ngược giống như một con thỏ nhỏ cố tình nhe răng, chỉ còn sự đáng yêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thap-nien-70-song-cuoc-song-tot-dep/chuong-195.html.]

“Anh còn !” Cố Khê thái độ của cho tức giận, trừng mắt , cẩn thận cánh tay , thấy băng gạc rỉ máu, lúc mới thở phào nhẹ nhõm.

“Không , thật sự chỉ là vết thương ngoài da, sẽ nhanh khỏi thôi.” Thẩm Minh Tranh đảm bảo.

Cố Khê chịu buông tha: “Nhanh là nhanh cỡ nào?”

“Ừm… cũng chỉ vài ngày thôi.”

Khi tiến đến gần, Cố Khê hít sâu một , đưa tay chặn ở cằm , chỉnh quần áo cho , chỉnh quần áo cho , đó kéo khỏi phòng.

Hắn ngủ gần hết ngày, chắc cũng đói , cần gì đó cho ăn.

Vừa bước ngoài, liền thấy Từ Nguyện Sinh đẩy xe đạp từ bên ngoài , phía xe buộc một cái lồng gà, bên trong hai con gà.

“Anh rể, tỉnh !”

Thấy Thẩm Minh Tranh tỉnh , Từ Nguyện Sinh vui vẻ kêu lên một tiếng, lôi con gà trong lồng , một con nhét chuồng gà, một con xách bếp, lát nữa thịt nấu canh.

Cố Khê bưng bữa trưa dành cho Thẩm Minh Tranh khỏi nồi, : “Không lúc nào dậy, bọn em để phần cơm cho … Anh cả, ngủ bao lâu , Nguyện Sinh về từ sáng sớm, là thức trắng cả đêm qua đấy chứ? Em thấy ngủ say lắm, phòng cũng thấy tỉnh.”

Sự cảnh giác của vốn dĩ cao, đây khi nàng phòng, dù ngủ , cũng sẽ lập tức mở mắt.

trưa nay nàng phòng gọi dậy ăn cơm, thấy ngủ say, nỡ gọi, để ngủ tiếp.

Thẩm Minh Tranh ậm ừ : “Thật tối qua xe về, chợp mắt một lát xe …”

Trước đây khi nhiệm vụ, mấy ngày ngủ cũng là chuyện thường, dù ngủ cũng chỉ là chợp mắt một chút.

những chuyện vẫn là đừng với nàng, kẻo nàng xong khó chịu, đặc biệt là lúc tay đang thương, dễ khiến nàng .

Thẩm Minh Tranh cũng đói , bàn ăn nhỏ trong bếp ăn cơm, Cố Khê bên cạnh chuyện với , tiện thể đun nước sôi, lát nữa thịt gà nhổ lông.

Con gà là do Từ Nguyện Sinh đến thôn gần đó tìm dân mua, chủ yếu là để bồi bổ cơ thể cho Thẩm Minh Tranh, thương thì ăn nhiều đồ bổ dưỡng, vết thương mới nhanh lành.

Đến bữa tối, Từ Nguyện Sinh múc một tô lớn canh gà hầm đặt mặt Thẩm Minh Tranh, bên trong còn một cái đùi gà to, là đặc biệt dành cho .

Thẩm Minh Tranh chút dở dở , : “Các em cũng ăn , cần thế .”

“Anh cứ ăn , bọn em cũng phần, ngày mai thịt thêm một con nữa.” Từ Nguyện Sinh hào phóng , “Ngày mốt em chợ thị trấn mua.”

Nói đến chợ thị trấn, vẻ mặt Cố Khê đổi, nhưng hai cô em ở đây, nàng hỏi nhiều.

Từ Hoài Sinh tò mò hỏi: “Anh rể, kẻ bắt hết ?”

Thẩm Minh Tranh “ừm” một tiếng, sơ qua, chi tiết quá trình, hai chị em Từ Nguyện Sinh cũng ý hỏi thêm nhiều, chỉ cần băng nhóm tội phạm buôn bán phụ nữ và trẻ em tiêu diệt, các nàng vui mừng .

Muộn hơn một chút, Cố Viễn Dương và Quý Nhã dẫn Cố Đoàn Đoàn đến, mang theo một hộp y tế.

Quý Nhã đến để giúp Thẩm Minh Tranh thuốc, cần đích đến trạm xá thuốc.

Đợi Quý Nhã t.h.u.ố.c xong, Cố Khê cảm kích : “Chị dâu, cảm ơn chị.”

“Cảm ơn gì, đều là nhà mà.” Quý Nhã , đó dặn dò họ một điều cần chú ý, mấy chị em Cố Khê đều ghi nhớ cẩn thận.

Cố Viễn Dương cũng dặn dò Thẩm Minh Tranh nghỉ ngơi dưỡng sức thật , vì thương, cấp phê duyệt cho nghỉ vài ngày, để ở nhà dưỡng thương.

“Lão Thẩm, đừng để thương nữa, kẻo Khê Khê lo lắng.”

Hắn liếc cô em gái đang chuyện với vợ , nhớ hồi thương về nhà, Quý Nhã hốc mắt đỏ hoe, trong lòng rõ đều là như , hẳn là cô em thấy vết thương Thẩm Minh Tranh, trong lòng cũng dễ chịu.

Thẩm Minh Tranh đáp lời, nhỏ vài câu với .

Vẻ mặt Cố Viễn Dương lập tức trở nên nghiêm túc, : “ sẽ chú ý.”

Không chú ý cũng , chuyện liên quan đến em gái … Nghĩ đến quân đội chỉ thành công tiêu diệt một băng nhóm buôn khổng lồ, mà còn lôi một điệp viên tình báo “Hồ Ly Đỏ” ẩn náu lâu năm trong nước…

Lần Thẩm Minh Tranh thương, quả thực là để cứu .

Không cứu từ tay những băng nhóm tội phạm đó, mà là cứu từ tay điệp viên.

Đối phương ẩn náu trong nước bấy lâu, ít chuyện kinh thiên động địa, là điệp viên tình báo khét tiếng “Hồ Ly Đỏ”, thậm chí còn vũ khí tinh vi, nếu Thẩm Minh Tranh phản ứng nhanh, e rằng cung cấp thông tin đối phương b.ắ.n c.h.ế.t…

Cố Viễn Dương dám coi thường khả năng dò la tin tức của những điệp viên tình báo đó, nếu họ nguyên nhân hành động của quân đội là do Cố Khê, Cố Khê chắc chắn sẽ theo dõi.

Dù thế nào nữa, vẫn cẩn thận.

Cánh tay Thẩm Minh Tranh thương, buổi tối tắm, chỉ dùng nước nóng lau .

May mắn là bây giờ trời lạnh, một ngày tắm cũng .

Cố Khê lau cho , nhíu mày : “Nghe sáng sớm về còn tắm, gọi em dậy, để em giúp ? Lỡ vết thương chạm nước thì ?”

Thẩm Minh Tranh ôn hòa nàng, : “Không cần phiền phức , tự cũng , vết thương hề chạm nước.”

Nàng vẫn tỉnh, đang ngủ say, nỡ đ.á.n.h thức nàng?

Loading...