Trọng Sinh Thập Niên 70 Sống Cuộc Sống Tốt Đẹp - Chương 141

Cập nhật lúc: 2025-11-15 09:55:47
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng dâu nhà năm nay cũng chừng hai mươi tám tuổi, chỉ hơn Cố Khê tám tuổi thôi, nhỉ?

Kiều Huệ thật lòng mừng cho Cố Khê. Lúc bàn cơm, nàng ngừng kể với chị Chu về việc Cố Khê học hỏi nhanh nhạy thế nào, bài tiến bộ , mong chờ thể những tác phẩm .

Chị Chu phụ họa: “Đồng chí Cố thật là giỏi giang.”

Lúc , Kiều Huệ lộ vẻ mặt vui mừng, ánh mắt chị Chu cũng đặc biệt dịu dàng.

Cao Văn Bân thực sự chịu nổi, đành lên tiếng: “Huệ Huệ , em bây giờ cứ y hệt của đồng chí Cố , cái vẻ mặt ‘con gái cuối cùng cũng thành tài’ đấy.”

Kiều Huệ sững , đó giận dữ trừng mắt : “Anh hươu vượn gì thế!”

Cao Văn Bân bộ dạng tức giận của nàng, càng cảm thấy trong lòng vợ , Cố Khê chẳng khác nào con gái ruột. Thái độ của nàng, gần như tương đồng với cách nàng đối xử với con gái của hai họ.

Ôi chao, chuyện thể để Đoàn trưởng Thẩm , nếu chẳng Đoàn trưởng Thẩm sẽ thêm hai bên bố vợ ư?

E rằng lúc đó, Đoàn trưởng Thẩm sẽ lấy cớ “giao lưu học hỏi” mà kéo “ông nhạc phụ” như thao trường đ.á.n.h cho một trận mất.

Nhận hai mươi đồng nhuận bút, Cố Khê bắt đầu nghĩ xem nên tiêu thế nào.

Đây là tiền do chính tay cô kiếm , đầu tiên kiếm nhiều đến , cô dùng nó mua chút đồ, cảm ơn những giúp đỡ và quan tâm cô.

Cô hỏi hai cô em gái: “Hai đứa ăn gì cứ , chị bây giờ tiền!”

Từ Nguyện Sinh và Từ Hoài Sinh cô, đáp: “Lần lên trấn, chị cả mời tụi em ăn sủi cảo nhân thịt trắng ở tiệm cơm quốc doanh nhé.”

“Được thôi!” Cố Khê sảng khoái đồng ý, sang hỏi Thẩm Minh Tranh: “Anh cả, còn thì ?”

Thẩm Minh Tranh : “Em chẳng đan cho hai chiếc áo len ? Thế là đủ lắm .”

Cố Khê thấy đòi hỏi gì, cũng miễn cưỡng: “Em thư báo tin cho bố và Minh Vinh, mua chút đồ gửi về, để họ còn lo lắng cho em nữa…”

Viết bài kiếm tiền là chuyện , cô chia sẻ với Phùng Mẫn.

Càng nghĩ càng thể yên, cô dậy: “Không , em gọi điện thoại cho , báo tin cho mới .”

Viết thư thì quá lâu, bây giờ gần Tết, chắc qua Tết họ mới nhận thư.

Thấy Cố Khê sắp chạy ngoài, Thẩm Minh Tranh kéo cô , bất lực : “Giờ muộn , mai cùng em gọi.”

Cố Khê ngoài trời, ánh sáng tắt, đành chịu.

Buổi tối, Cố Khê sắp xếp sách trong thư phòng.

Trên giá sách khá nhiều, những cuốn cô mang theo khi theo quân đội, những cuốn gửi từ Kinh Thị tới, những cuốn mua ở thành phố, và cả những cuốn Mạc Tuyết Chi cô thích sách nên gửi tặng...

Tích tiểu thành đại, dần dần chúng chiếm trọn cả một tủ sách.

Mạc Tuyết Chi về tỉnh. Sau khi về, cô gửi ít đồ tới, nào là đồ ăn, đồ chơi, nhưng nhiều nhất vẫn là sách, thậm chí cuốn họa phẩm danh gia còn vô cùng quý giá. Đây thực sự là thứ .

Có cuốn họa phẩm , Cố Khê thấy thể tiếp tục tự học vẽ, còn thể vẽ minh họa cho nhà xuất bản, đây cũng là một cách kiếm tiền.

Cố Khê cảm thấy nhà họ Mạc thật là những tử tế. Điều cô vui nhất chính là cách hành xử của nhà họ Mạc, chỉ là lời cảm ơn suông mà còn bằng hành động thiết thực, giúp quân đội kết nối, tạo công việc cho các nữ quân nhân.

Thời đại đặc biệt quả thực hỗn loạn, nhưng cũng những tấm lòng lương thiện, nỗ lực điều cho xã hội.

Cố Khê những cuốn sách giá, lòng đầy mãn nguyện.

Khi Thẩm Minh Tranh bước , cô đầu với : “Anh cả, thật quá, em thể kiếm tiền .”

Thẩm Minh Tranh khuôn mặt rạng rỡ của cô ánh đèn, trong lòng dâng lên một cảm xúc đặc biệt mềm mại.

Anh cảm nhận , điều gì đó đổi, như thể trút bỏ gông cùm nào đó, xóa bóng tối trong lòng cô, giúp cô cuối cùng cũng bước khỏi chiếc lồng tự nhốt bấy lâu…

Sáng hôm , chọn lúc thích hợp, Thẩm Minh Tranh và Cố Khê cùng đến phòng thông tin, gọi điện thoại về Kinh Thị.

Từ ngày đến quân đội, họ liên lạc với Kinh Thị chủ yếu bằng thư từ, ít khi gọi điện, vì phí điện thoại đắt đỏ, những gì thể thì hạn, nếu việc gì quan trọng, trao đổi bằng thư từ vẫn tiện hơn.

Nay gần Tết, chi bằng gọi một cuộc hỏi thăm, nhân tiện báo tin Cố Khê bài kiếm tiền.

Họ gọi điện thoại nhà.

Nhanh chóng đầu dây bên bắt máy, là Thẩm Minh Vinh. Cậu đang nghỉ phép ở nhà, là rảnh rỗi nhất.

Khi giọng Thẩm Minh Tranh từ điện thoại vọng tới, Thẩm Minh Vinh kích động kêu lên: “Là cả ? Chị Khê ? Chị Khê ở đó ? Anh mau gọi chị Khê đến đây, em chuyện với chị Khê!”

So với trai ruột, Thẩm Minh Vinh càng chuyện với Cố Khê, chút do dự bỏ rơi trai .

Thẩm Minh Tranh cũng bận tâm, đưa điện thoại cho Cố Khê, đồng thời dặn dò: “Đừng chuyện lâu quá.”

Cố Khê buồn , lên tiếng: “Minh Vinh, là chị đây, em đang gì ở nhà thế?”

Giọng Thẩm Minh Vinh vang lên đầy vui vẻ từ bên , kể lể kỳ nghỉ ở nhà nhàm chán đến mức nào, còn đến tìm cô, nhưng trời lạnh quá, bố cho phép…

Nghe giọng luyên thuyên quen thuộc của bé, Cố Khê cảm giác như trở về những ngày ở nhà họ Thẩm , mặt khỏi nở nụ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thap-nien-70-song-cuoc-song-tot-dep/chuong-141.html.]

đợi Thẩm Minh Vinh than thở xong, điện thoại Phùng Mẫn lấy mất.

Giọng Phùng Mẫn truyền đến, biến dạng, nhưng vẫn là giọng điệu quen thuộc với Cố Khê: dứt khoát pha lẫn tiếng , thiết: “Là Khê Khê đấy ? Dạo sống thế nào? Có ăn uống tử tế ? Sức khỏe khá hơn …”

Nghe những lời hỏi han quan tâm của Phùng Mẫn, Cố Khê kìm mà đỏ hoe mắt.

hai , một là ruột Giang Huệ Quân, một là nuôi Hà Quế Hoa, nhưng Cố Khê bao giờ cảm nhận tình mẫu tử từ họ.

Chỉ Phùng Mẫn, hề keo kiệt dành cho cô tình yêu thương mà một đứa trẻ cần .

“Mẹ…” Cô nghẹn ngào: “Con , sống , ăn uống tử tế, sức khỏe cũng hơn nhiều , còn béo lên nữa chứ…”

Phùng Mẫn thấy vui: “Thật ? Thật sự béo lên ? Không lừa nhé, sẽ hỏi Minh Tranh đấy.”

“Không lừa !” Cố Khê nén nỗi nghẹn ngào, dùng giọng vui vẻ : “Mẹ ơi, con bài gửi nhà xuất bản, duyệt , còn nhận nhuận bút nữa chứ…”

“Ôi chao, thật hả? Khê Khê giỏi thế cơ ?”

Phùng Mẫn quả nhiên mừng, giọng trở nên vang và rõ hơn.

Thẩm Minh Vinh sát bên cạnh cố gắng lắng điện thoại, thấy lời cũng hưng phấn theo, vội hỏi Cố Khê bài gì, xuất bản ở , cũng

Đây là bài của chị Khê đấy, chẳng lẽ nhà họ sắp một nhà văn ?

Cố Khê kể sơ qua tình hình, rằng khi nào sách mẫu gửi tới, cô sẽ gửi về Kinh Thị cho xem.

Điều khiến Phùng Mẫn và Thẩm Minh Vinh đều mong chờ.

Nữ binh trong phòng thông tin thấy lời , khỏi ngạc nhiên sang.

Cố Khê và Phùng Mẫn trao đổi bằng tiếng phổ thông, họ đều thể hiểu. Không ngờ nàng dâu nhà Đoàn trưởng Thẩm văn, còn nhà xuất bản in ấn, đây quả là tin tức lớn.

Không những trong khu gia binh chuyện, liệu còn dám lén lút bàn tán cô sức khỏe yếu, ngay cả công việc đưa đến tận tay cũng , thật đáng tiếc, nữa .

Cố Khê lâu ngày thấy giọng Phùng Mẫn, khó tránh khỏi chuyện lâu.

Đến khi đưa điện thoại cho Thẩm Minh Tranh, cô vẫn quyến luyến rời, mắt và mũi đều đỏ hoe, dáng vẻ như sắp . Điều khiến các nữ binh trong phòng thông tin nghi ngờ, cô đang chuyện với ruột , chắc là nỡ xa .

Điều cũng bình thường thôi, con gái lấy chồng xa nhà ai mà chẳng nhớ thương gia đình.

Phùng Mẫn cũng nỡ, với Cố Khê nhiều chuyện để , nhưng với con trai lập gia đình thì chẳng gì nhiều để trò chuyện, chỉ dặn dò: “Phải chăm sóc Khê Khê cho , ?”

Thẩm Minh Tranh đáp lời.

Cúp điện thoại, Thẩm Minh Tranh sang, quả nhiên thấy Cố Khê .

Cô sợ khác thấy, khẽ mặt , nhân lúc cúi đầu lau khóe mắt, tưởng rằng sẽ ai .

Anh thở dài trong lòng. May mà phí điện thoại bây giờ đắt, gọi thường xuyên, nếu mỗi gọi cô đều , chi bằng gọi còn hơn.

Thẩm Minh Tranh đưa Cố Khê rời khỏi phòng thông tin. Nhân lúc quàng khăn cho cô, ngón tay chạm nhẹ khóe mắt cô, an ủi: “Đừng nữa, sẽ lo lắng đấy, chắc dám gọi điện cho em nữa, sợ em .”

Cố Khê mặt : “Em .”

Thẩm Minh Tranh thấy cô tự lừa , cũng gì thêm, đợi đến khi còn ai xung quanh, mới nắm lấy tay cô, cùng về nhà.

Không lâu khi Cố Khê gọi điện thoại, trong khu gia binh cũng chuyện Cố Khê bài xuất bản, nhận nhuận bút.

Hôm đó gọi điện, khá nhiều ở đó, đều rõ mồn một.

Cố Khê cũng ngờ, chỉ là nhanh chóng báo tin cho Phùng Mẫn, chia sẻ niềm vui, cuối cùng thành cả khu gia binh đều chuyện.

Nhà Đoàn trưởng Thẩm đón một nhóm khách hiếu kỳ, đều là đến hỏi chuyện Cố Khê bài kiếm tiền.

Họ Cố Khê với sự kính nể. Có thể văn, thậm chí còn xuất bản và nhận nhuận bút, trong mắt họ, đây là học thức.

Xem nàng dâu nhà Đoàn trưởng Thẩm tuy sức khỏe , thể ngoài việc, nhưng chỉ cần ở nhà lách lách, thể kiếm tiền. Việc , hình như cũng quan trọng nữa .

Tuy nhiên, cũng một gia đình học thức đang ngẫm nghĩ, thể bài kiếm tiền .

Thế là họ đều đến tìm Cố Khê để học hỏi kinh nghiệm.

Họ hỏi Cố Khê thế nào để văn.

Cố Khê cũng ngần ngại chỉ dạy, thẳng thắn : “Viết văn khá dễ, cần sách nhiều, sự tích lũy, mới cách .”

“Đọc sách gì?”

“Ừm… thể nhiều lời trích dẫn đỏ của vĩ nhân, đó thêm các truyện kể tính giáo dục, hoặc các bài báo cũng .”

Sau đó, cô giới thiệu cho họ vài tờ báo, những câu chuyện khá , ý nghĩa.

“Lời trích dẫn đỏ của vĩ nhân thì , còn thuộc lòng nữa.”

“Cố Khê, loại báo chí cô nhiều quá, ở đây khó tìm lắm.”

Loading...