Trọng Sinh Thập Niên 70 Sống Cuộc Sống Tốt Đẹp - Chương 101

Cập nhật lúc: 2025-11-15 06:39:53
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cậu ba Khâu trấn tĩnh : “Đây là một bà con của , cô đến lấy ít thịt.”

Hễ là đến tìm ông mua thịt, ba Khâu đều là bà con.

Người đàn ông gì, lưng bước căn nhà bên trong. Cậu ba Khâu dẫn Cố Khê một phòng khác, vén tấm vải dầu đậy giỏ tre, hỏi cô cần thịt dê , là loại mới g.i.ế.c mổ hôm nay.

Cố Khê mừng rỡ, các loại thịt mà ba Khâu bán cố định, lúc là thịt heo, lúc là gà, vịt, cá và thỏ, khi là thịt dê… kiếm gì thì bán cái đó.

Còn về nguồn hàng, ông lấy từ , thể là do ông bà con ở nhà máy thịt liên hiệp trong huyện, cũng thể là lén lút lấy từ vùng quê hẻo lánh, đường dây của ông rộng.

Cố Khê dĩ nhiên truy cứu những chuyện , cô mua một cái đùi dê, năm cân sườn dê, trả tiền và phiếu rời .

Lúc rời , cô cảm thấy đàn ông vết sẹo ở quai hàm đang chằm chằm cô qua cửa sổ, trong lòng chút run sợ, cố nhịn đầu .

Có lẽ vì từng 'a phiêu' (hồn ma) lâu ngày, chỉ sức lực tăng lên mà khả năng cảm nhận cũng mạnh hơn, cô nhạy cảm với ánh mắt của khác, đặc biệt là những ánh mắt ác ý.

Mãi cho đến khi rời khỏi nhà ba Khâu, Cố Khê mới dần dần thả lỏng.

chút may mắn vì để Thẩm Minh Tranh cùng. Người đàn ông qua là cống hiến cho đất nước, một chính khí lẫm liệt. Bất kể là ba Khâu ăn đầu cơ trục lợi, đàn ông vết sẹo , điều họ sợ nhất là tiếp xúc với trong quân đội, sợ hãi đến c.h.ế.t khiếp. Lỡ như ba Khâu ăn kiểu nữa, cô đến trấn sẽ mua thịt nữa.

Cố Khê đến hợp tác xã, Thẩm Minh Tranh đang đợi ở đó, mua xong đường trắng.

Cô vui vẻ với : “Anh cả, em mua xong , chúng về nhà thôi.”

Thẩm Minh Tranh ừ một tiếng, cũng hỏi cô mua gì, hai mang theo đồ mua hôm nay trở về doanh trại.

Về đến nhà, khi Cố Khê xách một cái đùi dê và một miếng sườn dê lớn từ trong cái giỏ đeo lưng, Thẩm Minh Tranh cuối cùng cũng hiểu thứ cô mua đó là gì, thứ đồ dùng cho phụ nữ mà lầm tưởng, mà là chợ đen mua thịt.

Thấy qua, Cố Khê giải thích một cách đường hoàng: “Không đưa cùng, là sợ sẽ ba Khâu sợ, lỡ như ông công việc nữa, thì chúng sẽ mua thịt để ăn nữa.”

Thẩm Minh Tranh: “…”

Cố Khê ho nhẹ một tiếng, hạ giọng xuống: “Muốn ăn thịt là bản năng của con , thịt bán ở hợp tác xã đều giới hạn, phiếu thịt cũng mua . Đã nhu cầu thì sẽ việc , đây cũng là điều thể tránh khỏi, cấp quản cũng quản , cấm cũng cấm hết, cho nên cứ xem như .”

Thẩm Minh Tranh: “…”

hết cả , còn thể gì nữa?

Thẩm Minh Tranh đưa tay nhéo nhẹ gáy cô, : “Cẩn thận một chút.”

Những kẻ dám công việc chắc chắn là loại lương thiện, cần một chút gan và mưu lược tương ứng, e rằng những tiếp xúc cũng là thành phần bất hảo, vô cùng nguy hiểm. Chuyện tự công an địa phương quản lý, sẽ nhúng tay gì, nhưng cũng lo cô sẽ cẩn thận cuốn , gặp tổn thương.

Cố Khê : “Không , nếu chuyện gì, em chạy nhanh lắm!” Những chuyện khác thì cô dám đảm bảo, nhưng chạy nhanh thì cô vẫn lòng tin, đây ở quê, cô thường xuyên chạy khi rừng đốn củi. Sau đó cô nắm chặt tay, “Với sức em lớn lắm, nếu tin, chúng vật tay thử xem.”

Thẩm Minh Tranh: “…”

Thẩm Minh Tranh từ chối vật tay với cô.

Chuyện vợ tuy dịu dàng đáng yêu nhưng sức lực cực lớn, sớm lĩnh hội , nếu thì buổi tối cô cũng sẽ ngoan ngoãn phối hợp với như , chính là sợ cẩn thận sẽ đẩy xuống giường.

Cố Khê sắp xếp gọn gàng những thứ mua ở chợ hôm nay. Nhìn tủ đựng thức ăn ngày càng nhiều đồ tích trữ, trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn.

Có lẽ là từ nhỏ thiếu thốn quần áo thức ăn, từng ăn no, cô một sự yêu thích cố chấp đối với việc tích trữ lương thực.

Trước đây ở nhà họ Cố thì còn đỡ, bây giờ kết hôn , nhà riêng của , trong tay tiền phiếu, cô nhịn tích trữ đồ đạc.

Liên hệ đến mùa đông sắp tới, càng tích trữ nhiều hơn.

Xem xong các loại thức ăn tích trữ trong tủ, Cố Khê thịt để trong chậu.

Có một miếng thịt nạc vai mà Thẩm Minh Tranh mua sáng nay, đùi dê và sườn dê mua ở chợ đen. Cô đầu với Thẩm Minh Tranh: “Anh cả, hôm nay mua khá nhiều thức ăn, là tối nay chúng nấu canh thịt dê, gói bánh chẻo thịt dê, gọi và chị dâu qua ăn cơm .”

Thẩm Minh Tranh ý kiến gì với sắp xếp của cô.

Biết những ngày ở đây, cô đều sang nhà chị ăn cơm, bây giờ về, hôm nay hai chợ mua ít đồ ăn, mời chị qua ăn một bữa là điều nên .

Vì hầm canh thịt dê cần thời gian, nên chuẩn hầm thịt dê .

Thẩm Minh Tranh xách cái đùi dê rửa sạch, theo lời dặn của Cố Khê lọc thịt đùi dê , phần thịt để gói bánh chẻo, còn xương thì chặt , dùng để hầm canh.

Cố Khê cảm thấy, ăn thịt thì hôm nay ăn cho .

Thế là cô chặt luôn năm cân sườn dê mua hôm nay, cho nồi lớn cùng với xương đùi dê, đổ thêm hơn nửa nồi nước lọc , thêm các loại gia vị để hầm canh dê, đặt lên bếp than hầm. Thịt dê mới g.i.ế.c mổ hôm nay, còn tươi, cần chần qua nước cũng thể cho nồi nấu.

Bây giờ trời chuyển lạnh, cho dù hôm nay ăn hết, để đến ngày mai cũng sẽ hỏng, ngày mai thể tiếp tục ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thap-nien-70-song-cuoc-song-tot-dep/chuong-101.html.]

Tiếp theo, Thẩm Minh Tranh băm nhỏ thịt dê thái, băm nhỏ hành, gừng và các gia vị rửa sạch, trộn thịt dê, là thể bắt đầu nêm nếm nhân bánh chẻo.

Sợ nhân thịt dê đủ ăn, cô còn băm luôn cả miếng thịt nạc vai , chuẩn bánh chẻo nhân thịt heo bắp cải.

Làm xong những công đoạn chuẩn , hai cũng vội, nghỉ ngơi một lát, cho đến khi thời gian gần đến, liền bắt đầu nhào bột, cán vỏ bánh chẻo.

Hai cùng gói một ít bánh chẻo, thấy thời gian gần đến, Cố Khê rửa tay sạch sẽ, sang nhà chị gọi .

đến thì lúc Quý Nhã dẫn con gái về.

Mấy ngày nay đều ăn cơm ở nhà chị, Cố Khê cũng nắm rõ thời gian họ tan sở, chỉ cần họ tăng ca đột xuất, đều về nhà giờ .

“Cô ơi~~” Cố Đoàn Đoàn thấy Cố Khê, vui vẻ nhào lòng cô.

Cố Khê ôm cô bé hôn một cái, với Quý Nhã: “Chị dâu, hôm nay em và cả chợ mua nhiều đồ ăn, tối nay bánh chẻo thịt dê và canh thịt dê, qua ăn cơm ạ.”

Quý Nhã sửng sốt một lúc, nhanh phản ứng cả” trong miệng cô là ai, chắc là Thẩm Minh Tranh về .

Nghe thấy tiếng “ cả” vô cùng tự nhiên của cô, chút .

E rằng chính Cố Khê cũng nhận lỡ lời, gọi chồng là “ cả”, còn trai ruột thì gọi thành một tiếng “”. Cố Viễn Dương từng riêng than phiền với cô, em gái gọi là “ cả”, ngược gọi khác là cả, cảm thấy thoải mái.

Quý Nhã đây còn nghi ngờ đa tâm , dù mặt ngoài Cố Khê đều trực tiếp gọi là Đoàn trưởng Thẩm, hoặc gọi là “Minh Tranh”.

Bây giờ tiếng “ cả” , đoán chừng là thời gian Cố Khê ngày nào cũng đến đây ăn cơm, quen thuộc với , cô còn gò bó xa lạ như nữa, cho nên chú ý mà lỡ lời.

lý do Cố Khê gọi Thẩm Minh Tranh là “ cả”, vợ chồng Quý Nhã cũng ít nhiều .

Nghe lúc của Thẩm Minh Tranh định nhận nuôi Cố Khê, nếu Cố Khê về nhà họ Cố, thì bây giờ cô lẽ là con gái nuôi của nhà họ Thẩm, Thẩm Minh Tranh quả thật cũng coi như là “ cả” danh nghĩa của cô.

Sau hai định hôn ước, lẽ gọi quen , vẫn đổi.

Quý Nhã hỏi : “Đoàn trưởng Thẩm về ?”

“Vâng, về từ tối qua, hôm nay nghỉ, nên em rủ chợ trấn mua đồ.” Cố Khê híp mắt , “Hôm nay ở chợ còn mua một ít dưa muối, dưa tương và cá khô, lát nữa chị dâu cũng mang một ít về ăn nhé.”

Quý Nhã từ chối, “Vậy thì phiền .”

Hai nhà bây giờ coi như , cần quá khách sáo. Cố Khê qua gọi, đương nhiên .

Cố Đoàn Đoàn vui vẻ : “Đi ăn cơm ở nhà cô thôi~~”

Trước khi khỏi nhà, Quý Nhã để một tờ giấy cho Cố Viễn Dương, bảo về nhà thì qua nhà em gái, em rể ăn cơm, cùng con gái và Cố Khê rời , định qua đó giúp cơm.

Vừa bước nhà, liền ngửi thấy mùi canh thịt dê lan tỏa trong khí, vô cùng thơm ngon đậm đà.

Thấy Thẩm Minh Tranh đang gói bánh chẻo, Quý Nhã rửa tay sạch sẽ, giúp cán vỏ bánh.

Trước đó Cố Khê và Thẩm Minh Tranh gói khá nhiều bánh chẻo, bày thớt bên cạnh, từng cái từng cái trắng trẻo tròn trịa, trông thích mắt.

Cố Đoàn Đoàn nhón chân , kêu lên một tiếng “oa”, “Nhiều bánh chẻo quá, con thích ăn bánh chẻo nhất.”

Sau đó cô bé đưa ngón tay nhỏ đếm bánh chẻo, đếm xong, cô bé kêu lên: “Cô ơi, ở đây năm mươi ba cái bánh chẻo .”

Cố Khê hỏi: “Đoàn Đoàn ăn mấy cái đây?”

“Ưm…” Cô bé bẻ ngón tay , “Con ăn mười cái… , hai mươi cái!”

Quý Nhã nên lời: “Bánh chẻo gói lớn, con ăn hết hai mươi cái .” Bánh chẻo nhà tự nên hào phóng cho nhân, từng cái tròn xoe, đáng yêu.

“Vậy ba ăn hai mươi cái, con ăn mười lăm cái.” Cố Đoàn Đoàn .

Quý Nhã trêu cô bé: “Hai mươi cái lẽ đủ cho ba con ăn ! Phải đây? Hay là con ăn ít thôi, con ăn năm cái, để ba con ăn ba mươi cái, ?”

Mặt Cố Đoàn Đoàn nhăn : “Mẹ ơi, chỉ ăn năm cái con sẽ đói…”

“Không , đói thì uống canh, còn canh thịt dê nữa mà.”

Mặt Cố Đoàn Đoàn nhăn càng thêm dữ dội, cô bé do dự : “Ba thể ăn ít một chút ? Ba ăn nhiều quá …”

Cố Viễn Dương về nhà thấy lời nhắn của vợ, liền thẳng sang bên , bước cửa thấy con gái rượu chê ăn nhiều, một trái tim từ phụ sắp tan vỡ.

“Ba!” Cố Đoàn Đoàn thấy , vui vẻ gọi, “Tối nay ăn bánh chẻo ở nhà cô nha.”

Cố Viễn Dương cô bé áo bông nhỏ của nhà với vẻ mặt phức tạp, quyết định vẫn là tha thứ cho cô bé.

Cố Viễn Dương cũng tham gia việc gói bánh chẻo, mấy gói bánh chẻo trò chuyện.

Loading...