Trọng Sinh Thập Niên 70 Sống Cuộc Sống Tốt Đẹp - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-11-14 17:21:38
Lượt xem: 72

 

 

Cố Khê bật mạnh mở mắt.

Những tiếng chuyện lờ mờ từ ngoài cửa vọng , xen lẫn tiếng vui vẻ, khiến đầu óc cô đang chậm chạp dần trở nên tỉnh táo.

Cô… sống ư?

Vừa nghĩ thế, cô liền phắt dậy. Vì dậy quá đột ngột, mắt cô tối sầm , suýt chút nữa ngã lăn . Cô chống hai tay lên giường, mất một lúc lâu mới hồn.

Cô sờ lên trán, hình như đang sốt.

Cảm giác rã rời, khó chịu xa lạ, khiến cô nhận rõ ràng rằng, quả thực sống .

Cố Khê đầu quanh, khỏi ngẩn .

Căn phòng quen, là căn phòng cô ở suốt năm năm khi về nhà họ Cố lúc mười lăm tuổi.

Phòng rộng, đồ đạc cũng chẳng nhiều. Đối diện cửa sổ là một cái bàn học, đó chất chồng vài cuốn sách. Bên cạnh, bức tường ngả vàng, dán mấy tấm bằng khen mang dấu ấn thời đại. Có một cái tủ quần áo tróc sơn, một cái giá ba chân treo túi xách và quần áo, một chiếc ghế, và một chiếc giường đơn, ngoài thì chẳng còn gì.

Đơn giản đến mức giống nơi một cô gái sống lâu dài, như thể cô ở đây chỉ là một khách qua đường.

Ngồi một lát, cảm thấy cơ thể hồi phục chút sức lực, Cố Khê vén chăn xuống giường, lơ mơ về phía cửa.

Khi mở cửa, tiếng chuyện ở tầng càng thêm rõ ràng.

“Anh Hai, cái đồng hồ thật sự tặng em ? Đồng hồ của em hỏng , đang tính mua cái khác đây.”

Cố Viễn Tương giơ cổ tay lên, vui vẻ ngắm nghía chiếc đồng hồ đeo tay, nhận đây là một nhãn hiệu ngoại quốc, vô cùng hớn hở.

“Tất nhiên . Đây là hàng cao cấp dành dụm hơn nửa năm tiền lương mới mua đó, coi như quà sinh nhật bù đắp cho em.” Cố Viễn Chinh tủm tỉm , “Coi như là xin vì tuần về kịp để mừng sinh nhật em.”

Cố Viễn Tương sung sướng : “Cảm ơn Hai, em thích quá mất!”

Cố Viễn Huy bên cạnh đang ăn quà vặt, chút ghen tị: “Chị , chị chỉ cảm ơn mỗi Hai thôi, còn em? Em cũng tặng quà sinh nhật chị mà, lúc đó chị cảm ơn em!”

Cố Viễn Tương liền đáp: “Tất nhiên cũng cảm ơn Viễn Huy, cái dây buộc tóc ngọc trai em tặng chị cũng thích!”

Sợi dây buộc tóc ngọc trai đó quả thực lòng cô, đó đính ngọc trai, xinh thời thượng, đắt.

“Thế là . Cái là em với bọn Quân Tử Cửa hàng Bách hóa chọn đấy. Thứ đắt thấy mồ, xài hết sạch tiền tiêu vặt em dành dụm gần đây. Gần đây em chẳng còn tiền ăn uống, là bọn Quân Tử đãi, em trả cho tụi nó…”

Cố Viễn Huy ca cẩm. Nó vẫn còn là học sinh cấp Hai, tiền tiêu vặt bình thường nhiều, để mua quà sinh nhật cho Cố Viễn Tương, chỉ xài hết tiền tiêu vặt mà còn mượn thêm chút ít.

Thật chẳng hiểu nổi một sợi dây buộc tóc, thêm mấy hạt ngọc trai mà đắt đỏ đến , con gái thật là phiền phức.

Cố Khê chầm chậm bước tới, đến cầu thang, thấy ba đang ghế sô pha phòng khách tầng .

Âm lượng chuyện của ba hề kiềm chế, đang xem đồ Cố Viễn Chinh mang về từ chuyến công tác ở Thượng Hải.

Tuần là sinh nhật hai mươi tuổi của Cố Viễn Tương. Mặc dù thời đại , lớn quá coi trọng sinh nhật con cái, nhưng nhà họ Cố vẫn chuẩn quà sinh nhật cho Cố Viễn Tương. Cố Viễn Chinh vì công tác ở Thượng Hải nhà, nhưng cũng nhớ chuyện , đặc biệt mang quà sinh nhật từ Thượng Hải về cho cô .

Cố Khê bình tĩnh ba em hòa thuận, vui vẻ lầu.

Nếu là kiếp , thấy cảnh , lẽ cô sẽ đau lòng lắm, thậm chí tự ti.

Cô và Cố Viễn Tương sinh cùng ngày, cùng sinh nhật. Thế nhưng Hai Cố Viễn Chinh và em út Cố Viễn Huy đều chuẩn quà cho cô, chỉ ruột Giang Huệ Quân mua cho cô một chiếc khăn lụa.

Đương nhiên, Cố Viễn Tương cũng một chiếc khăn lụa cùng kiểu.

Cố Khê và Cố Viễn Tương bế nhầm ở bệnh viện lúc mới sinh. Một thành con gái cán bộ sống đủ đầy trong đại viện, một thành dân quê chữ.

Mãi đến năm mười lăm tuổi, Cố Khê mới trở về nhà họ Cố.

Nhà họ Cố nuôi Cố Viễn Tương mười lăm năm, nỡ để cô rời . Dù Cố Khê về, họ vẫn giữ cô , cô vẫn là con gái nhà họ Cố.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thap-nien-70-song-cuoc-song-tot-dep/chuong-1.html.]

Tình cảm con thật kỳ lạ như đó. Dù Cố Khê mới là con gái ruột của nhà họ Cố, nhưng cả nhà họ Cố thiên vị Cố Viễn Tương hoạt bát, lanh lợi hơn. Có lẽ đó cũng là tình cảm bồi đắp qua mười lăm năm sớm tối bên .

Khoảng trống mười lăm năm, chỉ bằng quan hệ huyết thống là thể xen .

Thế nhưng, khi một c.h.ế.t một , bao nhiêu yêu hận tình thù cũng sẽ buông bỏ, còn khao khát những thứ thuộc về nữa.

Cố Khê vịn tay vịn cầu thang, chậm rãi bước xuống.

Thấy cô, tiếng của ba đang chuyện chợt tắt.

Cố Viễn Chinh liếc cô một cái, nụ mặt thu , bưng chén nước bàn lên uống.

Cố Viễn Huy chậc một tiếng, bĩu môi : “Đồ lười biếng, giờ mà còn ngủ nướng, ngay cả Hai về cũng thèm xuống xem một cái, thể thống gì!”

Cố Viễn Tương gì, giả vờ bận rộn điều chỉnh dây đồng hồ cổ tay.

Nhà họ Cố tổng cộng bảy : vợ chồng Cố Mậu Văn và Giang Huệ Quân; con trai cả Cố Viễn Dương đang tại ngũ trong quân đội; con trai thứ Cố Viễn Chinh việc ở Nhà máy Thép; con gái lớn Cố Khê nghiệp cấp Ba; con gái thứ Cố Viễn Tương đang học đại học; và con trai út Cố Viễn Huy năm nay mười sáu tuổi.

Ngoại trừ Cố Viễn Dương đang ở trong quân ngũ, những khác đều sống ở đây.

Kỳ nghỉ hè bắt đầu, bình thường Cố Khê, Cố Viễn Tương và Cố Viễn Huy đều ở nhà.

Cố Khê lờ họ, thẳng nhà vệ sinh rửa mặt.

Khi rửa mặt, cô gương, thấy khuôn mặt trong đó, khỏi thẫn thờ.

Có lẽ vì c.h.ế.t quá lâu, lâu thấy mặt . Cảm giác như cách biệt một thế giới, thứ đều xa lạ đến thế.

Rửa mặt xong, cô cảm thấy tinh thần hơn một chút, nhận thức sâu sắc, rõ ràng hơn về việc sống .

Đã sống một , thì hãy trân trọng nó!

C.h.ế.t hồn ma mấy chục năm, một "" cô độc quá mức. Nỗi cô tịch như thể cả thế giới chỉ còn một thật đáng sợ, dường như thấy điểm dừng, cứ dằn vặt mãi, dằn vặt cho đến tận ngày tận thế .

Cố Khê sốc tinh thần, bước khỏi nhà vệ sinh, bỏ mặc ba trong phòng khách, trở về phòng quần áo, lấy chiếc túi xách giá.

Đợi cô xuống lầu nữa, đang định bước cửa thì Cố Viễn Tương đột nhiên gọi cô .

“Khê Khê.” Cố Viễn Tương mặt mày tươi rói, “Em định thế? Định tìm việc ?”

Cố Khê dừng bước, đầu .

Cố Viễn Tương tủm tỉm : “Thật em cũng cần gấp gáp thế . Em nghiệp cấp Ba, thể ở nhà nghỉ ngơi một chút, cha ngại nuôi em , cần cực khổ như Hai .”

Cố Khê gì, chỉ , như đang suy tính xem rốt cuộc cô gì.

Khuôn mặt cô ửng hồng một cách bất thường, càng đôi mắt cô trở nên mơ hồ, long lanh đầy nước. Mái tóc đen dày buộc đơn giản gáy. Mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, cô yểu điệu đó, như đóa sen thanh tĩnh, kiều diễm nở rộ giữa ngày hè.

Nụ mặt Cố Viễn Tương cứng , trong lòng chút khó chịu.

Ngoại hình Cố Khê vô cùng xinh , nhưng cô giống ai trong nhà họ Cố. Nghe cô giống của Giang Huệ Quân – Bà lão Giang bên ngoại – hơn.

Nghe đồn Bà lão Giang hồi trẻ là một đại mỹ nhân tuyệt sắc, tiếc là mấy đứa con sinh chẳng đứa nào giống bà. Chỉ cháu gái Cố Khê là thừa hưởng trọn vẹn nhan sắc của bà. Đây cũng là lý do vì năm năm Cố Khê thể nhà họ Cố phát hiện và nhận về.

Không phụ nữ nào quan tâm đến dung mạo của , Cố Viễn Tương cũng ngoại lệ.

ghen tị với nhan sắc của Cố Khê, càng ghen tị vì Cố Khê mới là con gái ruột đích thực của nhà họ Cố, còn chỉ là giả thiên kim bế nhầm. Hồi Cố Khê mới nhận về, cô là một cô gái quê mùa, gầy, đen, nhỏ, tóc khô xơ vàng vọt, trông như suy dinh dưỡng, chỉ khuôn mặt là nền tảng , nhưng cũng gọi là xinh .

Nào ngờ nuôi dưỡng vài năm, cô trổ giò, chỉ cao lên, da dẻ trắng trẻo, mà ngũ quan ưu tú cũng nổi bật hẳn, quả là nữ đại thập bát biến (con gái lớn mười tám tuổi đổi lớn).

Mỗi thấy Cố Khê đổi nhiều đến thế, trong lòng cô khó chịu.

Nỗi khó chịu khiến cô luôn gì đó.

May mắn , dù Cố Khê mới là con gái ruột của nhà họ Cố, nhưng cha và các em trong nhà vẫn thiên vị hơn, thích hơn.

Có lẽ điều cũng liên quan đến cái tính nết cổ quái của Cố Khê.

Dù cô là con gái nhà họ Cố thì ? Cố Khê nghèo khổ, cơ cực hành hạ suốt mười lăm năm ở quê, nuôi thành nhút nhát, rụt rè, bình thường thích chuyện, cứ lặng lẽ như tờ, miệng lưỡi vụng về, thực sự chẳng đáng yêu chút nào. Người lớn bình thường sẽ thích những đứa trẻ như .

Loading...