Trọng sinh Thành Yêu Cơ Họa Quốc - Chương 86

Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:12:33
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày lưu dân tiến kinh thành ngày càng cận kề.

Sáng ngày hôm , Hạ Thành quả nhiên sai chuẩn xe ngựa, dáng vẻ đuổi khách. Nghe đêm qua Hạ phu nhân 'tỉnh ', tha thiết cầu xin Hạ Thành lâu cũng thể khiến đổi ý. Có lẽ Hạ Thành giận đến kìm nổi, nên cũng trút giận lên Hạ phu nhân.

Bởi , cảnh tượng sáng nay khác xa lúc đến. Khi về, một Hạ gia nào tiễn. Dĩ nhiên, Tưởng Lệ lấy vui mừng, ba Tưởng Tố Tố xanh mét mặt mày. Tưởng Đan vẫn yên lặng rúc trong một góc, bầu khí ảnh hưởng, chỉ duy nhất Tưởng Nguyễn.

Khi về tới Tưởng phủ, Tưởng Quyền sớm đưa tin của Hạ Nghiên kể cho đầu đuôi chuyện. Dĩ nhiên, trong lòng ông bực Tưởng Tố Tố việc bất thành thừa bại, nhưng càng bực hơn vì Hạ gia hề nể mặt. Khi Hạ Thành thừa tước, vô cùng nịnh nọt vị nhạc phụ , giờ tước vị , dám mẩy với ông . Lại gần đây Lý Đống giá cao tìm danh y khắp nơi, nghĩ đến tính mạng của trưởng tử Lý gia vẫn giữ , chuyện sẽ càng khó giải quyết hơn. Đủ chuyện dồn dập, Tưởng Quyền chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng.

Gã gia nô theo hầu thấy ông như thế, liền trấn an : "Lão gia, ngài chợp mắt suốt một đêm, chi bằng ngài nghỉ ngơi ?"

Tưởng Quyền khoát tay áo, giờ phút chuyện nát bét, nào còn tâm trạng nghỉ ngơi.

Gã gia nô thấy , lẩm bẩm trong miệng: "Nói tới cũng kỳ lạ, từ khi Đại tiểu thư về phủ, trong phủ ngừng xảy chuyện." Hắn lén sắc mặt Tưởng Quyền. Nghe câu , Tưởng Quyền lập tức cứng đờ , sửng sốt, đôi mày dần dần nhíu . Một lát , ông đột nhiên hung tợn vỗ bàn: "Sát tinh!"

Gã gia nô sợ hết hồn, lui qua một bên ngậm miệng . Tưởng Quyền chợt nhớ, lúc , khi Triệu thị qua đời, một đạo sĩ ngang qua tính cho Tưởng Nguyễn một quẻ, nàng thường, sinh khắc phụ mẫu và phu quân. Tưởng Quyền vốn kẻ mê tín, tin tưởng những chuyện quỷ quái. Có điều lúc đó Triệu thị chết, Hạ Thành nhận tước vị, mấy ân cần dạy bảo, kêu ông nâng Hạ Nghiên lên chính thê. Khi , ông cũng ý đó, Tưởng Tố Tố và Tưởng Siêu mang danh thứ xuất, liền thuận theo lời đạo sĩ , đưa Tưởng Nguyễn về thôn trang. Thứ nhất là để Hạ Nghiên yên tâm, thứ hai là nhắm mắt ngơ, chỉ cần thấy Tưởng Nguyễn, thì sẽ nhớ tới nữ nhân Triệu thị đáng chán ghét .

Bây giờ gia nô hầu hạ , Tưởng Quyền mới chợt phản ứng, từ khi Tưởng Nguyễn về phủ, quả thật Tưởng phủ sóng gió ngừng. Đầu tiên là Tưởng Tố Tố mất hết thanh danh, đó Tưởng Siêu thi trượt chặt đứt một ngón tay, bây giờ còn kết thù với Lý gia, nảy sinh hiềm khích với Hạ gia. Liên kết chuyện, dường như một mối quan hệ vô hình với Tưởng Nguyễn, nhưng chỉ bằng một nàng, dĩ nhiên thể nào đến mức , tâm cơ đủ, thủ đoạn cũng đủ. Chỉ một điều thể chứng minh tất cả chuyện, lời giải thích hợp lý nhất, chính là, nàng thật sự là thiên sát cô tinh như đạo sĩ .

Tưởng Quyền siết chặt quả đấm. Ông vốn nghĩ thêm một nữ nhi, thì thêm một cơ hội cho ba Hạ Nghiên, ai ngờ là ác quỷ tới đòi mạng. Đã , chỉ thể diệt trừ!

Tên gia nô theo Tưởng Quyền nhiều năm, thấy sắc mặt Tưởng Quyền, thì yên lặng thối lui ngoài.

Tưởng Nguyễn trở Nguyễn cư, điều khẩn yếu đầu tiên nàng chính là đuổi hết đám nha do Hạ Nghiên đưa tới. Nàng cất lời: “Mẫu ưng thuận cho các ngươi hồi phủ. Các ngươi hãy tự thu xếp hành lý trở về Nghiên Hoa uyển .”

Mấy nha ngơ ngác . Một ả nha đ.á.n.h bạo cất lời: “Bẩm Đại tiểu thư, phu nhân dặn chúng nô tỳ hầu hạ , nô tỳ nguyện kề cận hầu hạ .”

Tưởng Nguyễn như chẳng hề thấy, nàng bèn lệnh cho Liên Kiều: “Liên Kiều, , nếu ngươi thời gian rảnh thì hãy tới Hạ phủ một chuyến, an táng t.h.i t.h.ể Thư Hương. Dẫu nàng cũng kề cận một thời gian, thể để t.h.i t.h.ể nàng quẳng bãi tha ma cho bầy sói xâu xé.”

Đám nha đều kinh ngạc, vội đưa mắt sang bên cạnh Tưởng Nguyễn quả nhiên thấy bóng dáng Thư Hương . Liên Kiều bèn đáp lời: “Nô tỳ rõ. Thư Hương c.h.ế.t t.h.ả.m như , tiểu thư chớ bận lòng. Tất cả đều do nàng gieo gió thì ắt gặt bão mà thôi.”

Tưởng Nguyễn mỉm , ánh mắt lướt qua đám nha , nàng cất lời hỏi: “Các ngươi thốt những lời gì?”

“Bẩm tiểu thư, nô tỳ nào dám.” Nha vội vàng đáp lời, cúi gằm mặt, dám ngước Tưởng Nguyễn thêm nữa.

Tưởng Nguyễn cảm thấy lòng thỏa ý, liền tiêu sái rời .

Trong Nghiên Hoa uyển, Hạ Nghiên mệt mỏi trở về phủ. Vừa bước Lý ma ma bẩm tấu: “Phu nhân, Vạn Tài, kẻ hầu cận lão gia, chuyện quan trọng cần bẩm báo .”

“Cho tiến .” Hạ Nghiên nhận lấy chén Lâm Lang dâng lên, xuống chiếc ghế chạm hoa văn tinh xảo.

Vạn Tài bước , liền cung kính bẩm với Hạ Nghiên: “Bẩm phu nhân.”

Hạ Nghiên khẽ phất tay áo: “Có việc gì thì cứ bẩm thẳng, việc giao phó cho ngươi, ngươi lo liệu đến ?”

Vạn Tài cúi đầu đáp lời: “Bẩm phu nhân, việc thuận lợi thành. Lão gia tin Đại tiểu thư là thiên sát cô tinh, chẳng qua hiện giờ lão gia vẫn nên xử trí .”

Khóe môi Hạ Nghiên khẽ cong lên một nụ lạnh lẽo: “Nếu , ngươi hãy bảo với lão gia rằng, vài ngày nữa vị đạo sĩ cao minh đang vân du qua kinh thành. Tưởng phủ gần đây liên tiếp gặp chuyện chẳng lành, thỉnh vị cao nhân tới pháp sự, tẩy trừ hết thảy điềm gở trong phủ.”

Ánh mắt Vạn Tài khẽ đảo: “Nô tài rõ.”

“Lui xuống .” Hạ Nghiên nhẹ nhàng phất tay, dáng vẻ mệt mỏi.

Sau khi Vạn Tài rút lui, Lý ma ma tiến tới xoa bóp bờ vai cho Hạ Nghiên, cất lời: “Phu nhân, định dùng chiêu trò cũ ư?”

“Dẫu cũng cần tìm một lý do chính đáng.” Hạ Nghiên nheo đôi mắt phượng . “Tưởng phủ nhiều ngày qua liên tiếp xảy tai ương, nếu thể trút hết thảy tai ương lên đầu Tưởng Nguyễn, khiến cho ai còn để mắt tới Tố nhi và Siêu nhi nữa. Ngược , Tưởng Nguyễn thanh danh sẽ hủy hoại, tiếng lưu truyền vạn đời, khó bề gột rửa. Đây chính là cách nhất để minh oan cho thanh danh của Siêu nhi và Tố nhi.”

Lý ma ma mỉm chi, đáp: “Phu nhân quả nhiên cao minh. Đại tiểu thư tài giỏi thế nào cũng khó lòng chống dư luận của bách tính, huống hồ lão gia sinh lòng nghi kỵ nàng, việc cứ an tâm mà thi hành thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-yeu-co-hoa-quoc/chuong-86.html.]

 

Ếch Ngồi Đáy Nồi

“Để khiến việc thêm phần đáng tin, vài ngày nữa chính là lễ mừng thọ của lão phu nhân, hãy sắp đặt đúng ngày . Vừa lúc vị đạo sĩ thể cầu phúc cho lão phu nhân. Hơn nữa, mặt đông đảo quan khách, chứng minh Tưởng Nguyễn đích thị là một kẻ sát tinh, đời Tưởng Nguyễn đừng hòng xoay .” Hạ Nghiên từ tốn .

“Phu nhân, vẫn thỉnh vị đạo sĩ năm năm về ư?” Lý ma ma hỏi.

Hạ Nghiên đưa tay day day vầng trán, trầm mặc một lời. Một lát , nàng nở nụ đầy hiểm độc: “Tất nhiên. Người quen thì bao giờ cũng dễ dàng thuyết phục hơn. Năm năm cách khiến nó lưu lạc chốn thôn trang, năm năm , dĩ nhiên chiêu cũng chẳng khác là bao. Chẳng qua năm năm lão gia từng dặn giấu kín chuyện , nhưng giờ đây, cho khắp thiên hạ đều tỏ tường, Tưởng Nguyễn đích thực là một thiên sát cô tinh khắc phu khắc mẫu!”

Năm năm , vì đẩy Tưởng Nguyễn về thôn trang, Thứ phu nhân Hạ Nghiên mua chuộc một đạo sĩ, phán Tưởng Nguyễn mang mệnh thiên sát cô tinh. Vốn dĩ để nàng bỏ mạng nơi thôn trang, nào ngờ nàng vẫn bình an trở về kinh thành sớm hơn dự liệu. Ngay khi nàng hồi phủ, Hạ Nghiên tính toán kỹ lưỡng, nếu chuyện, sẽ triệt hạ Tưởng Nguyễn bằng giá. Nếu Tưởng Nguyễn khiến Tưởng Tố Tố chịu khổ, thì đừng hòng nàng thây. Năm xưa, Vạn Tài việc cho Hạ Nghiên, thường xuyên buông lời gièm pha bên tai Tưởng Quyền. Huống chi Tưởng Quyền vốn chẳng ưa Tưởng Nguyễn, chỉ cần biến động nhỏ, đầu tiên ông nghi kỵ chính là Tưởng Nguyễn.

Bất kể Tưởng Nguyễn toan tính , chỉ vì nàng Tưởng Quyền sủng ái, nên định cả đời nàng vĩnh viễn lấy một cơ hội để thắng!

Mấy ngày Tưởng lão phu nhân tỉnh , trải qua vài ngày tĩnh dưỡng, thể phần khá hơn. Song dù tuổi cũng cao, còn sung sức như thuở thiếu thời, bệnh tật ập đến như núi đổ, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi tiều tụy trông thấy, gương mặt cũng hiện rõ vẻ già nua, mỏi mệt.

Đỗ Quyên bưng chén t.h.u.ố.c tới, hiệu cho Thải Tước đang hầu hạ bên cạnh Tưởng lão phu nhân. Thải Tước vội vàng dậy, với Tưởng lão phu nhân đang ngơ ngẩn ngoài cửa sổ: “Lão phu nhân, hãy uống t.h.u.ố.c lúc còn ấm.”

Tưởng lão phu nhân thu tầm mắt, chén t.h.u.ố.c tay Đỗ Quyên, lạnh lùng : “Còn uống t.h.u.ố.c gì, thấy ai nấy đều mong sớm lìa đời thì hơn!”

Thải Tước kinh hãi tột độ, vội vàng : “Lão phu nhân đang , ai nấy đều mong sống thọ trăm tuổi. Dù là vì nhị thiếu gia, cũng cần giữ gìn sức khỏe.”

“Siêu nhi .” Ánh mắt Tưởng lão phu nhân đột nhiên càng thêm sâu xa. “Dựa tính khí của nó, tưởng chừng là một mầm non tài năng. Ai dè là một kẻ cuồng vọng tự đại. Cũng giống như đứa , đều là loại kiến thức nông cạn.”

Thải Tước trong lòng kinh ngạc khôn xiết, lão phu nhân đ.á.n.h giá Tưởng Siêu và Tưởng Tố Tố ngay mặt các nàng như , các nàng nên ứng đối cho lẽ.

Tưởng lão phu nhân Thải Tước, đưa tay lấy chén t.h.u.ố.c khay Đỗ Quyên cầm, ngửa cổ uống cạn. Thuốc quả thực đắng, bà nhắm mắt, đôi mày nhíu chặt. Mãi một lúc , nét mặt bà mới giãn đôi chút.

“Lão phu nhân, mấy ngày nữa chính là lễ mừng thọ của , phu nhân bảo đích chuẩn .” Đỗ Quyên thấy sắc mặt Tưởng lão phu nhân phần dịu , mới cẩn trọng thưa.

“Cũng chỉ là che mắt thế nhân thôi.” Tưởng lão phu nhân lạnh. “Ả toan tính điều gì, há chẳng lẽ rõ?”

Thải Tước cùng với Đỗ Quyên trố mắt , cúi đầu lên tiếng, song trong lòng các nàng dấy lên những suy nghĩ khác. Tưởng lão phu nhân luôn giấu chuyện trong lòng, qua một cơn bệnh đổi, nhất là sự bất mãn với ba con Hạ Nghiên. Tưởng lão phu nhân : “ e rằng ả thất bại thôi, đại nha đầu là một tầm thường.”

Mấy ngày nay, kinh thành mưa đổ ngớt, mây đen giăng kín trời chẳng hề tan . Lương thực tích trữ của những nhà phú quý bắt đầu ẩm mốc, còn nhà bần hàn thì tất nhiên càng cần nhắc đến.

Phủ Trạng Nguyên mới xây mưa gột rửa, sáng lấp lánh như ngọc, cho dù thời tiết âm trầm cũng thể xua tan khí thế hân hoan tấm biển lớn đề chữ ‘Liễu phủ’. Trong thư phòng, Liễu Mẫn song cửa, ngẩn ngơ những giọt mưa rơi tí tách từ mái hiên.

Đã nhiều năm kinh thành hứng chịu một trận mưa dai dẳng đến . Mưa quá lớn, nhưng cứ rả rích mãi thôi, khiến mực nước sông bảo hộ kinh thành dâng cao. Ngay cả khi an tọa trong phủ Trạng Nguyên, vẫn cảm nhận cái ẩm ướt, lạnh lẽo thấm xương cốt.

Từ phía , một nha ân cần dâng tới chén gừng. "Thiếu gia, mời dùng chút gừng cho ấm ."

Liễu Mẫn , đón lấy chén từ tay nha , khẽ nhấp một ngụm. Tuổi tác còn trẻ, song thần thái toát lên vẻ thâm trầm, ngạo nghễ, khác hẳn đám công tử bột trong kinh thành. Hắn tựa như một khối thanh thạch mát lạnh, khiến tự nhiên mà nảy sinh kính trọng.

Hắn cất lời hỏi: "Mấy ngày qua, thư của gửi tới chăng?" Nha sững sờ đôi chút, khẽ lắc đầu: "Dạ bẩm, vẫn ạ!"

Nét thất vọng thoáng hiện gương mặt Liễu Mẫn. Kể từ khi nhậm chức Trạng Nguyên, bóng dáng thần bí biến mất, tựa hồ từng tồn tại cõi đời .

lúc , Liễu phu nhân bước nhanh tới, tay cầm một tấm thiệp mời dát vàng, cất lời: "A Mẫn, con ăn vận mỏng manh thế ?"

Liễu Mẫn khẽ lắc đầu, thấy tấm thiệp trong tay mẫu , bèn hỏi: "Thưa nương, đây là chi ?"

"Phu nhân Tưởng Thượng thư sai gửi thiệp mời tới, thỉnh chúng đến dự thọ yến của lão phu nhân phủ Tưởng." Liễu phu nhân đôi phần do dự. "Ta vốn từ chối, nhưng con nay trong quan trường, thường nhật qua chiếu cố cũng . Trong thiệp cũng lời rằng chúng mới tới kinh, cố ý đến thăm hỏi. Nương cân nhắc kỹ, chỉ là một thọ yến mà thôi, đến tham dự một chút cũng chẳng hề gì." Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, bà chợt nở nụ , cất lời: "Huống hồ, thọ yến nhiều tiểu thư khuê các danh giá. Nếu con mắt ai, nương sẽ hết lòng giúp con tác hợp. Con nay khôn lớn, cũng nên tính đến chuyện trăm năm ."

"Nương ." Liễu Mẫn bất lực. "Giờ con chỉ chuyên tâm dựng nghiệp, ý định lập gia đình ."

"Ăn xằng bậy!" Liễu phu nhân trừng mắt . "Nương còn mong sớm bế cháu đích tôn đây!" Dứt lời, bà dò xét Liễu Mẫn: " Mẫn nhi , con thấy nương nên đến dự thọ yến ?"

Nhìn ánh mắt chờ mong của mẫu , Liễu Mẫn rõ lời từ chối chẳng thể thốt thành lời. Hắn : "Nếu nương , tất nhiên là nên ."

 

Loading...