Trọng sinh Thành Yêu Cơ Họa Quốc - Chương 85
Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:12:32
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Thiều nàng. Tuổi Tưởng Nguyễn hãy còn quá non trẻ, nhưng so với đồng trang lứa nhỉnh hơn đôi chút, thế nhưng cũng chỉ đến n.g.ự.c Tiêu Thiều. Nghe nàng xong, Tiêu Thiều cũng chẳng hề nổi giận, hàng mi dài rủ nhẹ, cất lời: “Hạ Thành sẽ dung thứ cho ngươi.”
“Thế gian , lắm kẻ chẳng thể bỏ qua cho .” Tưởng Nguyễn thẳng mắt . “Điều cũng nghĩa rằng sẽ vong mạng.” Nàng khẽ cong môi khẩy. “Vương gia ngay cả còn chẳng lo liệu xuể, còn rảnh tay để bận tâm kẻ khác ư?”
Tiêu Thiều sửng sốt đôi chút. Trong triều, đều tôn kính, kiêng dè, a dua , cũng vô kẻ hãm hại. Tình cảnh , chẳng khác đích nữ Tưởng phủ là bao, nhưng bao giờ sợ, cho dù mai phục tứ phía, bởi vì… Hắn nhàn nhạt cất lời: “Bổn vương năng lực tự vệ, ngươi chăng?”
“Vương gia cũng cần vì Nguyễn nương mà lo lắng.” Tưởng Nguyễn cẩn thận giữ cách với , một phen rắn cắn, mười năm cũng sợ dây thừng. Hắn từng cứu Tưởng Tố Tố, ai trong lòng ôm ấp mưu đồ gì, phàm là liên quan đến Tưởng Tố Tố, ắt hẳn chính là địch nhân của nàng, Cẩm Anh vương cũng chẳng khác là bao. “Nguyễn nương năng lực tự vệ , chẳng Vương gia thấu đó ?” Khẽ trầm ngâm giây lát, nàng : “Cỏ đầu tường dẫu tươi , song tâm tính thấp hèn. Một khi chọn phe phái, chớ nên tùy ý đổi , cẩn thận kẻo cả hai đầu c.ắ.n ngược.” Dứt lời, nàng xoay rời , chẳng hề bận tâm tới Tiêu Thiều thêm nữa.
Tiêu Thiều sững tại chỗ. Lời Tưởng Nguyễn là đang răn nhắc , đừng cỏ đầu tường, tất nhiên thấu hiểu. Dạ Phong một bên cất lời: “Vị Tưởng đại tiểu thư quả thực vô lễ đến cực điểm, chủ tử hảo ý giúp đỡ nàng, mà nàng còn buông lời châm chọc.”
“Dạ Phong.” Tiêu Thiều ngắt ngang lời . “Hồi phủ.”
Trong phòng, Du Nhã lặng lẽ lau dòng lệ, Hạ Thành mặt mày âm trầm, Hạ Tuấn sắc mặt tái nhợt lưng, Hạ Thành rốt cuộc chẳng nén nổi phẫn nộ trong lòng, chỉ tay Tưởng Tố Tố: “Nghiệt nữ, quỳ xuống cho !”
Lòng Tưởng Tố Tố hoảng sợ, vội vã nép sát Hạ Nghiên. Mẫu nàng lập tức ôm lấy nàng lòng, khẽ thủ thỉ: “Phụ , thế ?”
“Ngươi đừng tưởng chẳng ! Đêm qua, Tuấn nhi thể duyên cớ xông từ đường? Há chẳng do con nghiệt nữ ngươi giở trò đó ư! Giờ thì , Tưởng Nguyễn vẫn bình an vô sự, còn biểu ca ngươi thì tiền đồ xem như mất sạch!”
Hạ Tuấn cau mày, Du Nhã thì kinh ngạc kêu lên, ánh mắt Tưởng Tố Tố chợt thoáng hiện vẻ khác lạ. “Chuyện đó là thật ?”
Tưởng Tố Tố né tránh ánh mắt sắc như d.a.o của biểu thẩm, vội vàng phân bua: “Chuyện là do biểu ca tự nguyện ưng thuận, huống hồ chỉ bảo đến an ủi tỷ tỷ vài câu. Nếu biểu ca ý đồ bất chính, thì sự đến nông nỗi ?”
Hạ Tuấn xong, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng hừ một tiếng : “An ủi ư? Ngươi sai bỏ mê hương lư hương, thật sự cho rằng ai ?” Chuyện cũng lúc mới vỡ lẽ. Thuở trong từ đường khói hương lượn lờ, cứ ngỡ là do đốt hương bình thường, nhưng khi mất hết lý trí, liền hiểu trong đó tất ẩn tình.
Cuối cùng Du Nhã cũng thể kìm nén thêm , bèn xông đến, gạt Hạ Nghiên sang một bên, một tiếng ‘chát’ vang giòn, tát thẳng mặt Tưởng Tố Tố. Nàng tay nặng đến nỗi Tưởng Tố Tố đ.á.n.h lảo đảo lùi mấy bước, chiếc khăn lụa che mặt rơi xuống, để lộ nửa bên dung nhan xí. Nàng kêu lên một tiếng, bụm mặt chất vấn: “Người đang gì thế ?”
“Làm gì ư?” Giờ khắc , Du Nhã chẳng còn giữ chút hình tượng phu nhân cao quý nào, vẻ mặt dữ tợn như ăn tươi nuốt sống Tưởng Tố Tố. “Ngươi nhẫn tâm tính kế hãm hại Tuấn nhi như , còn dùng cả mê hương, rốt cuộc ngươi còn thể vô liêm sỉ đến mức nào nữa!”
“Nhị tẩu!” Hạ Nghiên che Tưởng Tố Tố lưng, lớn: “Nhị tẩu thật quá đáng! Chuyện Tuấn nhi cũng gánh trách nhiệm, thể đổ hết lên đầu Tố Tố?”
Thân Nhu ngây , thất kinh. Nàng ngờ Tưởng Tố Tố là đích nữ khuê các dùng thủ đoạn hèn hạ đến , mà vị phu nhân vốn ôn hòa bỗng hóa thành một con hổ cái hung hãn đến thế.
“Câm miệng!” Hạ Thành thể nhẫn nhịn thêm nữa, chỉ thẳng mặt Tưởng Tố Tố mà quát mắng: “Đồ ngu xuẩn! Không tài cán học đòi hại , chút mánh khóe của ngươi khiến thiên hạ chê! Tâm kế thua Tưởng Nguyễn, còn nàng phản kích ngược, thật là ngu xuẩn hết sức!”
Dẫu Hạ Nghiên bất mãn những lời Hạ Thành về Tưởng Tố Tố, nhưng từ đến nay nàng vẫn luôn sợ Hạ Thành, nên dám hé răng nửa lời. Có điều, câu ‘thua Tưởng Nguyễn’ của Hạ Thành chọc giận Tưởng Tố Tố. Nàng lập tức kiêng nể gì mà : “Ngoại tổ phụ đúng, thua Tưởng Nguyễn, cũng tâm kế, nhưng bản ngoại tổ phụ thì ? Chẳng lẽ ả phát hiện, mất hết thể diện mặt Thái tử điện hạ và Bát điện hạ ? Ngoại tổ phụ chẳng lẽ ngu xuẩn ?”
Hạ Nghiên hoảng sợ, vội vàng che miệng Tưởng Tố Tố, nhưng Tưởng Tố Tố vẫn trừng mắt dữ tợn Hạ Thành, ánh mắt ngập tràn thù hận. Hạ Thành phẫn nộ đến cực điểm, vung chân đá Tưởng Tố Tố văng sang một bên, thở hổn hển quát: “Đồ nghiệt nữ, cút ngoài! Sáng mai, cả nhà Tưởng gia các ngươi lập tức rời khỏi Hạ phủ! Ta coi như từng nữ nhi là ngươi, và từng đứa ngoại tôn nữ như nó!”
“Ngoại tổ phụ!” Tưởng Siêu vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ, thấy bèn vội : “Muội chỉ là nhất thời nóng vội, chứ cố tình chống đối . Con xin nhận với !”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Từ khi ban tước vị đến nay, Hạ Thành vốn quen đời nịnh bợ, từng ai chống đối. Huống hồ Tưởng Tố Tố đúng nỗi đau trong lòng lão, nhất thời hổ thẹn hóa thành phẫn nộ, thấy đám Tưởng gia thật chướng mắt. Lão chẳng thèm liếc Tưởng Siêu lấy một , lạnh : “E là nó chẳng coi ngoại tổ phụ như gì cả!” Dứt lời, lão phất tay áo bỏ .
Tưởng Tố Tố Hạ Thành đạp ngã xuống đất, bụm mặt chẳng lời nào, nhưng ánh mắt âm độc tựa loài rắn độc. Dung Nhã bước tới mặt nàng. “Chuyện há thể dễ dàng bỏ qua như ? Ngươi hại Tuấn nhi của , khiến nó ba năm chẳng thể bước con đường quan. Nếu ngươi cho một lời giải thích và sự bồi thường thỏa đáng, nhất định sẽ khiến ngươi hối hận cả một đời. Đến lúc đó, ngươi chớ trách biểu thẩm đây nể nang tình !” Dứt lời, bà đỡ Hạ Tuấn dậy, thèm liếc con Tưởng Tố Tố thêm một nào nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-yeu-co-hoa-quoc/chuong-85.html.]
Đến nông nỗi , Thân Nhu cũng chẳng tiện ở . Nàng khẽ : "Ta xem Kiều Kiều thế nào ." Nói đoạn, nàng liền cáo từ. Hai vị thiếu gia Hạ gia mặt tại đây, bằng , e rằng chuyện còn tệ hại hơn gấp bội.
Trong viện chẳng còn bóng nào, Tưởng Tố Tố đột nhiên ôm mặt gào nức nở: "Nương, nương, chúng đối xử với con như chứ?"
Hạ Nghiên dù cho tức giận vì Tưởng Tố Tố tự ý hành động trong chuyện Tưởng Nguyễn, nhưng rốt cuộc cũng là cốt nhục do dứt ruột đẻ , lòng đau xót khi thấy nàng Hạ Thành đ.á.n.h đập, bèn ôm nàng lòng vỗ về. “Là nương sai , thật sự là nương sai ! Vốn dĩ nương nhờ ngoại tổ phụ con giúp đỡ, xử lý ả Tưởng Nguyễn đó, nào ngờ ả quá đỗi xảo quyệt. Tố Tố, là nương sai, lúc đầu nương nên tha cho tiện nhân . Năm năm , nương nên để nó xuống địa ngục cùng với mẫu nó, chỉ khổ cho Tố nhi của thôi.”
“Đại quả là đơn giản!” Tưởng Siêu một bên, giọng âm trầm nặng nề. “Dám cả gan tay với ngay mặt ngoại tổ phụ, còn khiến hai vị biểu thẩm nảy sinh hiềm khích với chúng . Giờ đây, chúng đây?”
“Đừng nóng, Siêu nhi đừng nóng lòng!” Hạ Nghiên lau nước mắt cho Tưởng Tố Tố, trấn an. “Nương vẫn còn cách khác, nhất định sẽ khiến tiện nhân vĩnh viễn thể ngóc đầu lên !”
Bên , Tưởng Nguyễn đang cùng Liên Kiều chậm rãi thưởng . Nàng từng hai nha cận, giờ đây chỉ còn một , thật sự khiến khỏi thổn thức. Thấy Liên Kiều trầm mặc, Tưởng Nguyễn khẽ cất lời: "Ngươi cảm thấy quá đỗi tàn nhẫn?"
Liên Kiều sửng sốt, hồ nghi hỏi: "Tiểu thư vì lời như ?"
“Thu Hương chính là do hại. Rõ ràng cơ hội cứu lấy nàng, thế nhưng vẫn chẳng hé răng nửa lời. Ngươi cảm thấy thật sự tàn nhẫn lắm ?” Tưởng Nguyễn hỏi, ánh mắt chút thâm trầm.
Liên Kiều trầm mặc chốc lát, cùng mới hiểu ý tứ trong lời Tưởng Nguyễn. Nàng cúi đầu, quỳ sụp xuống mặt Tưởng Nguyễn. “Nô tỳ từng nghĩ như . Dẫu cho Thu Hương c.h.ế.t thảm, đó cũng là do nàng gieo gió gặt bão mà . Nếu tối qua tiểu thư gì cả, thì hôm nay, kẻ bỏ mạng tại đại sảnh thể chính là tiểu thư . Chủ nhân của nô tỳ là tiểu thư, nô tỳ nguyện hầu hạ tiểu thư cả đời. Một khi tiểu thư xảy chuyện gì, thì cả đời nô tỳ cũng chẳng còn ngày nào bình yên!” Nàng một thật nhanh, giọng lưu loát, câu chữ rõ ràng, chút vấp váp. “Tiểu thư hề tàn nhẫn, xin tiểu thư chớ cho rằng tàn nhẫn. Giờ đây, những tâm tư ám muộn của Tưởng phủ cùng Hạ phủ, nô tỳ cũng rõ một phần. Những ngày tháng qua, tiểu thư sống cũng chẳng dễ dàng gì, mặc cho dùng đến bất kỳ thủ đoạn nào, chung quy cũng chỉ là để tự bảo vệ bản mà thôi. Chính là bọn họ nhẫn tâm , thể trách tiểu thư bất nghĩa chứ?”
“Ngươi dậy .” Tưởng Nguyễn khẽ thở dài, trong lòng dấy lên bao phiền muộn. “Vũng nước quả thật quá đục, cũng chẳng lôi kéo các ngươi dấn . Thế nhưng, chuyện xảy hôm nay, chắc hẳn ngươi cũng rõ phần nào. Từ nay về , bên cạnh sẽ thường xuyên những sự tình tương tự xảy . Các ngươi hãy học cách , sự vật, đối với các ngươi ắt lợi.”
Liên Kiều khẽ nhói lòng, nàng nhẹ nhàng đáp . Từ ngày Tưởng Nguyễn hồi phủ, nhiều việc đều giao phó cho Lộ Châu. Liên Kiều khỏi bận lòng suy nghĩ, Lộ Châu chỉ là nha nhị đẳng, cớ tiểu thư tin tưởng hơn cả nha nhất đẳng? Sau khi chứng kiến sự tình hôm nay tại Hạ phủ, hung hiểm bày mắt, suy tư của nàng đều tan biến như mây khói. Nàng ngẩng đầu Tưởng Nguyễn, nhớ những tháng ngày sống bên nàng từ thuở nhỏ, khi tiểu thư vẫn còn là một cô nương rành rẽ thế sự, luôn kề cận giúp nàng vượt qua nỗi đau mất mẫu . Trong thôn trang kẻ khác ức hiếp, phụ bạc đãi, còn chia cách với đại ca. Những chuyện cũ vẫn còn rõ mồn một mắt, từ khi nào, tiểu cô nương yếu ớt, nhu thuận ngày nào biến mất, đó là một nữ tử tàn khốc mà xinh , quả quyết sát phạt. Sự đổi , thật khiến yên lòng, khỏi chua xót đau lòng.
“Tiểu thư, tới Hạ phủ, e rằng bọn họ còn ý đồ khác,” Liên Kiều . “Giờ đây, tiểu thư thành cái gai trong mắt của Hạ gia .”
Tưởng Nguyễn mỉm thanh đạm: “Còn thể là gì khác đây, Bát hoàng tử đang mặt, Hạ Nghiên vội vã chạy tới, chẳng là cầu xin Bát hoàng tử trung gian hòa giải với Lý gia ?”
“Vậy bây giờ…” Liên Kiều hỏi.
“Nhị chọc giận Hạ gia, tạm thời bên đó sẽ mặt giúp Tưởng gia. Nữ nhi gả ngoài như bát nước đổ , Hạ hầu gia thể vì một ngoại tôn nữ mà màng đến tôn tử ruột của ? Thiếu phu nhân Hạ gia nào thể nuốt trôi cơn tức , nhị đem nhi tử bà đùa bỡn, bà thể cam tâm? Ngươi yên tâm, nhị thiếu phu nhân Hạ gia nào kẻ hiền lành gì cho cam, nhất định sẽ màn kịch để thưởng thức.”
Liên Kiều trầm ngâm suy nghĩ. “Theo lời ngũ di nương, lão gia ắt sẽ ép tiểu thư gả Lý gia, tiểu thư cần sớm tính toán vẹn .”
“Có gì đáng sợ chứ,” Tưởng Nguyễn nhàn nhạt . “Hạ gia im lặng, Bát hoàng tử sẽ chẳng chủ động mở lời với Lý gia. Phụ hòa giải với Lý gia, nhưng Lý Đống cũng chẳng kẻ dễ chuyện. Chờ thêm mấy ngày nữa, Lý Dương e là ngay cả mạng cũng chẳng giữ nổi, gì đến chuyện cưới vợ.”
Liên Kiều kinh ngạc, vẻ mặt lạnh lùng của Tưởng Nguyễn, lòng khẽ rùng , cúi đầu trầm tư. Tưởng Nguyễn khẽ , cất lời: “Trước khi Hạ gia gọi tới, mẫu giúp chuẩn lễ vật, nhưng vẫn còn một đại lễ dâng tặng bọn họ.”
Liên Kiều ngẩng đầu lên nàng. “Tiểu thư?”
“Chuyện của Lý Đống, còn phiền Đại thiếu phu nhân Hạ gia một phen.” Nàng , đoạn rút một lá thư, đưa cho Liên Kiều. “Tìm cơ hội thích hợp, kín đáo nhét Đại thiếu phu nhân Hạ gia.”
Mặc dù Liên Kiều nguyên do, nhưng vẫn tuân mệnh nhận lấy. Tưởng Nguyễn mỉm ý nhị. Hạ gia quả là chướng khí mịt mù, Thân Nhu cùng Hạ Thiên Tài tư thông từ lâu. Đại thiếu phu nhân Hạ gia vốn xinh động lòng , còn Nhị thiếu gia Hạ gia phong lưu vô hạn. Mối tình vụng trộm giữa tẩu tử và tiểu thúc, khi bức thư đến tay Đại thiếu phu nhân, Hạ gia sẽ chấn động đến nhường nào.
Có điều nước cờ , đến chậm một chút e là càng hơn. Trong mắt Tưởng Nguyễn lướt qua chút tiếc nuối. “Hôm nay trời vẫn còn mưa dứt.”
“ ạ,” Liên Kiều tiếp lời. “Vẫn ngừng nghỉ.” Mưa xuân nào nên kéo dài đến thế.