Trọng sinh Thành Yêu Cơ Họa Quốc - Chương 84
Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:12:31
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tưởng Tố Tố Hồ Điệp đỡ dậy, thấy những lời thì cả nhũn , suýt nữa thì ngã quỵ, thể tin nổi mà trân trân chằm chằm Tưởng Nguyễn. Hạ Thành Tưởng Nguyễn, ánh mắt như nuốt chửng nàng. Hạ Nghiên như tỉnh mộng, buột miệng hỏi. "Trong từ đường chuyện gì?" Đột nhiên, bà chợt nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt nghi ngờ chuyển sang Tưởng Nguyễn. Tại ở trong từ đường lạnh lẽo một đêm mà Tưởng Nguyễn thoạt trông vẫn , chút mệt mỏi? Mà nàng nhắc đến kẻ là ý gì?
Tưởng Nguyễn đón ánh mắt nghi ngờ của Hạ Nghiên, khẽ mỉm giải thích cho bà . "Đêm qua con ở từ đường cầu phúc cho tổ tiên Hạ gia, đến canh khuya thì chống đỡ nổi. Nha bên cạnh con thấy , nguyện quỳ thế con từ nửa đêm đến rạng sáng. Ai ngờ kẻ gian lén lút lẻn , vấy bẩn thể nha của con. Bởi , con khẩn cầu Điện hạ ban ân điển, nghiêm trị kẻ ác ."
Hạ Nghiên lời của nàng khiến cho choáng váng, nhưng vẫn hiểu hàm ý trong đó: kẻ nhục nàng, nhưng nha bên ngăn cản một kiếp nạn. Trong lòng Hạ Nghiên thầm hận, vì Tưởng Nguyễn nhiều đều thoát hiểm khéo léo như thế. Bà Liên Kiều đang khỏe mạnh bên cạnh Tưởng Nguyễn, ngoài Tưởng Nguyễn chỉ dẫn theo Liên Kiều và Thư Hương. Chẳng lẽ kẻ đó chính là Thư Hương? Bà chợt cảm thấy căng thẳng, Tưởng Nguyễn tiếp. "Ngoại tổ phụ, Thái tử Điện hạ tại đây, chi bằng hãy đưa kẻ gian lên đây ."
Hạ Thành hận đến mức hộc máu, trong lòng khẳng định Tưởng Nguyễn rõ phận của Hạ Tuấn nhưng cố ý giả vờ gì. Lão cảm thấy tâm cơ của Tưởng Nguyễn quả thực thâm trầm đáng sợ khôn lường.
Tưởng Nguyễn về phía Hạ Nghiên, cất lời: "Đều nhờ mẫu ban tặng con một nha bụng, trung thành, hết mực săn sóc. Trong lòng con vô cùng yêu mến. Đêm qua nếu nàng, hôm nay con chỉ sợ lấy cái c.h.ế.t để minh oan. Nha trung thành như thế, là do mẫu ban tặng, con nghĩ mẫu nhất định cũng sẽ hy vọng Thư Hương lấy công bằng."
Hạ Nghiên cứng họng thốt nên lời. Tuyên Ly Tưởng Nguyễn xong, nàng với ánh mắt thâm thúy. Thái tử rõ trong từ đường là Hạ Tuấn nên cũng gì, với vẻ mặt thản nhiên xem kịch vui, ánh mắt đặt Hạ Thành.
Hạ Thành lau những giọt mồ hôi lạnh toát trán, rốt cuộc đành trầm giọng : "Vớ vẩn! Đó là kẻ nào cả, đó chính là biểu ca của ngươi!"
Lời dứt, chỉ Hạ Nghiên sửng sốt, ngay cả Dung Nhã cũng kinh ngạc. Dung Nhã hốt hoảng thốt lên: "Tại là Tuấn nhi?"
"Ngoại tổ phụ." Tưởng Nguyễn giật lão. "Kẻ vấy bẩn thể nha của , là biểu ca?" Trong lời của nàng phảng phất sự kinh ngạc tột độ, nhưng ngầm nhắc nhở rằng Hạ Tuấn hủy hoại trong sạch của khác là sự thật hiển nhiên.
Tuyên Ly dừng một chút, Tiêu Thiều Tưởng Nguyễn diễn một màn kịch , khóe môi kìm khẽ nhếch, nụ ẩn hiện. Cuối cùng, ánh mắt từ đến nay trong trẻo lạnh lùng của y cũng ánh lên ý .
Du Nhã vội thốt lên: “Rốt cuộc là chuyện gì? Tuấn nhi của rốt cuộc gặp chuyện gì?”
Tưởng Nguyễn cất lời: “Biểu thẩm, sáng sớm hôm nay ngoại tổ phụ và Điện hạ đều tận mắt thấy tại từ đường kẻ… thông dâm. Nào ngờ, kẻ đó chính là biểu ca Hạ Tuấn.”
Du Nhã , khẽ lùi hai bước chân, trong lòng tài nào hiểu thấu. Con trai tuy đôi phần ngông cuồng, nhưng nào đến nỗi chuyện thất đức ngay tại từ đường gia tộc? Chắc chắn uẩn khúc!
Mà khi Hạ Nghiên thấy khuôn mặt tức giận của Tưởng Tố Tố, bà giật thót , lập tức hiểu rõ chuyện gì xảy . Tưởng Tố Tố kế sách do bản và Hạ phu nhân bày , tự hành động, may sa bẫy rập của Tưởng Nguyễn. Bà tức giận Tưởng Tố Tố tự ý hành động, vội vàng tìm mưu kế hóa giải. Nếu Hạ Tuấn thật sự xảy chuyện, Hạ Thành và Du Nhã sẽ tha cho mẫu tử nàng , dù Hạ Tuấn là cháu đích tôn của Hạ phủ, còn thừa kế gia nghiệp.
Hạ Thành nghiến răng ken két, thấy chuyện đến nước , chỉ thể khăng khăng cho rằng tiện tỳ quyến rũ Hạ Tuấn nhi, quát lớn trong cơn phẫn nộ: “Mau, lôi nghiệt tử và tiện tỳ lên đây cho !”
Gia nhân vội vã dẫn Hạ Tuấn và Thư Hương vẫn còn tỉnh táo lên. Hai mới chỉ tỉnh đôi chút, cả hai đều còn mơ hồ. Hạ Thành xông tới, giáng cho Hạ Tuấn một bạt tai nảy lửa: “Nghiệt tử! Ngươi dám cái chuyện ô uế bỉ ổi như thế !”
Hạ Tuấn một cái tát của Hạ Thành đ.á.n.h cho đầu óc choáng váng. Du Nhã lao tới ôm lấy mà rống lên: “Con ơi, con hồ đồ đến , tại dám chuyện thất đức tại linh đường gia tộc chứ!”
Hạ Tuấn dần tỉnh táo trở , bà v.ú bên cạnh kể mới xảy chuyện gì. Đêm qua, khi bước từ đường, thể cảm thấy nóng rực, mất cả khả năng kiểm soát lý trí. Dư vị của đêm xuân hoan ái điên cuồng vẫn còn vương vấn, nhưng rõ ràng điên loan đảo phượng cùng chính là Tưởng gia đại tiểu thư, giờ đây biến thành nha của nàng ?
Hắn về phía thiếu nữ vận cẩm y đỏ rực giữa . Nàng khẽ mỉm dịu dàng, nhưng ánh mắt chất chứa đầy vẻ trào phúng. Hạ Tuấn ngay lập tức bừng tỉnh, Tưởng gia đại tiểu thư quả nhiên bày mưu tính kế hãm hại và Tưởng Tố Tố!
Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển như chong chóng, quỳ sụp xuống, dập đầu thật mạnh với Hạ Thành: “Tổ phụ, tất cả đều là lầm của tôn nhi. Đêm qua, tôn nhi uống rượu, lầm lỡ bước từ đường, nào ngờ, tiện tỳ quyến rũ… Tôn nhi chuyện hổ thẹn như , thật sự còn mặt mũi nào đời, xin tổ phụ giáng tội!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-yeu-co-hoa-quoc/chuong-84.html.]
Hạ Thành thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà Hạ Tuấn còn thông minh, chủ động nhận .
Thư Hương sững như trời trồng, ngờ Hạ Tuấn sẽ đem tội đổ hết lên đầu nàng. Nàng về phía Hạ Nghiên, chuyện giờ đây rõ như ban ngày, chính Tưởng Nguyễn bày mưu hãm hại nàng. Nàng chỉ còn cầu cứu Hạ Nghiên, nhưng Hạ Nghiên mặt nơi khác, như chẳng gì. Thư Hương trong lòng tuyệt vọng tột cùng, bật nức nở: “Nô tỳ thực hề gì! Đại tiểu thư, nô tỳ thật sự hề quyến rũ biểu thiếu gia !”
Tưởng Nguyễn nàng bằng ánh mắt đầy thương cảm: “Thư Hương, tất nhiên tin tưởng ngươi. Ngươi là nha do chính mẫu đích chọn lựa cho , thể nghi ngờ phẩm hạnh của ngươi cơ chứ?”
Hạ Nghiên thế, đôi mày khẽ giật. Lời lẽ của Tưởng Nguyễn khiến nàng đối đáp . khi thấy ánh mắt nổi giận của Hạ Thành, nàng đành cố gắng giữ giọng mà : “Nguyễn nhi, mặt lòng, bình thường Thư Hương như quy củ, chẳng ngờ tâm địa hiểm độc nhường .”
Lời quả là trắng trợn dối trá, trong mắt Liên Kiều đầy vẻ khinh bỉ, Hạ Nghiên thực là lời nào thể thốt . Tưởng Nguyễn khẽ thở dài, cất lời: “Trước cho rằng những nha do mẫu chọn lựa đều vô cùng . Chẳng ngờ, Liên Kiều và Bạch Chỉ bên cạnh , ngay cả Lộ Châu do tự chọn cũng từng chuyện gì ô danh, mà Thư Hương do mẫu chọn dám chuyện tày đình như thế .” Nàng về phía Hạ Nghiên, chậm rãi : “Vậy thì những nha khác trong viện của Nguyễn cư, cũng xin mẫu thu về .”
Hạ Nghiên sững sờ, âm thầm c.ắ.n răng. Những tai mắt nàng vất vả lắm mới sắp xếp Nguyễn cư, hôm nay một lời của Tưởng Nguyễn xóa sổ sạch sành sanh. bây giờ thể chấp thuận, đành đáp: “Nguyễn nhi lý, là mẫu suy nghĩ chu đáo.”
Thư Hương thấy thế, tuyệt vọng thốt lên: “Không, , Đại tiểu thư, nô tỳ quyến rũ biểu thiếu gia, phu nhân cứu nô tỳ, Nhị tiểu thư cứu nô tỳ!”
Thái tử khẩy một tiếng: “Ngươi là nha của Tưởng Đại tiểu thư, tại cầu xin Nhị tiểu thư?”
“Điện hạ .” Tưởng Nguyễn mỉm . “Nhị của đỗi lương thiện, dễ động lòng trắc ẩn. Phàm là hạ nhân nào phạm sai lầm, đều cầu xin nàng tha thứ. Còn từ đến nay nổi tiếng là bạc tình độc ác, khiến hạ nhân nào nấy đều khiếp sợ.”
Tiêu Thiều khẽ nhíu mày. Tưởng Nguyễn : “Thư Hương, tuy tin tưởng ngươi, nhưng càng tin mẫu . Nếu mẫu thốt lời như thế, cũng chẳng thể gì hơn.” Lời lẽ rõ ràng là đẩy hết trách nhiệm cho Hạ Nghiên. Thư Hương lập tức cảm thấy tuyệt vọng, đúng lúc đó, Tưởng Nguyễn tiếp lời: “Mặc dù ngươi quyến rũ biểu ca, nhưng ngươi còn trong sạch, còn bắt gặp trong từ đường. Nếu là , sớm tìm một dải lụa trắng quyên sinh để giữ trọn thanh danh. Ngươi hết đường sống, dù quyến rũ , kết cục cuối cùng đều chẳng đổi.”
Thân Thư Hương run rẩy kịch liệt, Tưởng Nguyễn với ánh mắt tràn ngập sợ hãi. Nàng chợt hiểu , Tưởng Nguyễn chẳng sai, hôm nay, nàng thực sự hết đường sống.
Tưởng Nguyễn sẽ chủ động cứu nàng, mà giữa nàng và Hạ Tuấn, Hạ Nghiên sẽ chọn Hạ Tuấn. Sẽ chẳng ai cất lời vì nàng. Cuối cùng nàng cũng hiểu rõ vì Tưởng Nguyễn rõ nàng là của Hạ Nghiên nhưng vẫn để nàng ở Nguyễn cư. Không Tưởng Nguyễn mềm lòng, mà nàng đang âm thầm tìm kiếm cơ hội, một đòn đoạt mạng dồn tử lộ, khiến còn đường xoay chuyển! Và hôm nay, thời cơ điểm.
Thầm nghĩ dù cũng đến nước , chẳng còn đường lui, mà tính mạng trong gia đình nàng trọn trong tay Hạ Nghiên. Thư Hương buồn t.h.ả.m một tiếng: “Nô tỳ còn mặt mũi nào đối diện với Đại tiểu thư, chỉ xin Đại tiểu thư rộng lòng chiếu cố song của nô tỳ, kiếp xin gặp !” Vừa dứt lời, nàng liền vùng thoát khỏi tay bà tử. Mọi còn kịp phản ứng, Thư Hương lao đầu thẳng cây cột, m.á.u tươi văng tung tóe, hình đổ gục. Đôi mắt nàng trợn trừng, run rẩy vài cái tắt thở, c.h.ế.t mà nhắm mắt.
Tưởng Tố Tố thét lên một tiếng “A”, sắc mặt tái nhợt còn chút huyết sắc. Nàng rõ , cái c.h.ế.t của Thư Hương ít nhiều cũng do nàng gây , trong lòng sợ hãi khôn nguôi. Hạ Tuấn cũng giật kinh hãi, mỹ nhân đêm qua còn cùng triền miên mây mưa, nay m.á.u tươi be bét, trông thật ghê rợn.
Tưởng Nguyễn lặng lẽ quan sát, trong đầu hiện rõ mồn một hình ảnh kiếp nàng giam trong lao, Thư Hương theo gót Tưởng Tố Tố. Thấm thoắt thời gian trôi, ở kiếp , Thư Hương còn cơ hội phản bội nàng, tổn thương nàng thêm nữa.
Thái tử cất lời: “Nha cũng là kẻ cốt cách, khiến bổn cung chút thương tiếc, cứ như vong mạng thật đáng thương. Nha thiết mạng, Hạ tiểu thiếu gia cũng khó lòng tránh khỏi lầm, nhưng bổn cung mềm lòng, niệm tình kẻ còn thơ ấu nên sẽ trách phạt, nhưng trong vòng ba năm dự thi, cũng chẳng thể bước chân quan trường. Bổn cung sẽ bẩm tấu chuyện mắt thấy tai hôm nay lên phụ hoàng, chẳng sai một chữ. Hạ hầu gia, liệu mà liệu tính cho thỏa.” Nói đoạn, thần sắc chuyển đổi, còn vẻ cợt nhả như ban nãy, phất tay áo gót.
Tuyên Ly thêm một lát cũng vội vã theo .
Du Nhã dìu Hạ Tuấn tiến nội thất, Hạ Thành cũng cất bước, Tưởng Tố Tố và Hạ Nghiên cũng vội vàng bám gót. Nha , bà tử thảy đều tản mác, trong chốc lát, đại sảnh vắng tanh một bóng .
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Tưởng Nguyễn tiến gần đến t.h.i t.h.ể Thư Hương đang trong vũng m.á.u tanh nồng, lặng lẽ nha c.h.ế.t nhắm mắt, bình thản cất lời: “Trừng trừng đôi mắt cũng , dẫu xuống hoàng tuyền, hóa lệ quỷ cũng chớ tìm sai .”
Nói xong, đầu bất chợt đối mặt với một dung nhan tuấn mỹ. Ánh mắt thanh lãnh mà sắc lạnh của Tiêu Thiều thẳng nàng, hai quá gần , chỉ buông lời đ.á.n.h giá hờ hững: “Oán khí , quả nặng nề.”
Tưởng Nguyễn lui về phía một bước, đáp trả một cách thờ ơ: “Chuyện , can hệ gì tới ngài ?”