Trọng sinh Thành Yêu Cơ Họa Quốc - Chương 83
Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:12:30
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xem , tình thế xoay vần.
Hạ Thành thấy , lập tức quát lớn đại phu: “Lang băm! Sao ngươi dám dối!”
“Không , thưa lão gia.” Lão đại phu lui về phía vài bước, sai sót ở chỗ nào mà giống với trong dự đoán, mồ hôi lạnh liền chảy ròng ròng.
“Hạ hầu gia hà cớ gì nổi giận, lẽ đúng như Tưởng tiểu thư , Thạch tín thật sự tác dụng với nàng .” Lời của Thái tử ẩn chứa thâm ý khó lường, giống như thuận miệng , nhưng cho Hạ Thành toát mồ hôi lạnh.
Dù cho vị Thái tử ngu dốt vô năng, bất tài vô đức đến nhường nào, thì suy cho cùng vẫn là Hoàng tộc, há lẽ dễ dàng dung thứ cho kẻ thần tử xem trọng , dám cả gan múa rìu qua mắt Thánh?
lúc , thấy Tuyên Ly cất lời: “Đã là do lang băm, hết hãy trói . Loại y nhân như thế nếu giữ , ắt sẽ hại tính mạng khác.” Dứt lời lệnh cho thị vệ lập tức trói lão đại phu kéo xuống. Lão đại phu nào ngờ vô duyên vô cớ gặp họa, kêu la ầm ĩ: “Rõ ràng là lão…” Lời còn thốt hết, bịt miệng kéo xuống.
Tưởng Tố Tố cảm kích Tuyên Ly, mặt Tưởng Lệ xẹt qua tia tức giận. Tưởng Nguyễn mỉm : “Tại Bát điện hạ cho kéo đại phu khỏi đây? Vậy thì rốt cuộc điểm tâm độc độc, Nguyễn nương tội vô tội, há chẳng sẽ thể rõ nữa ?”
Nàng quả thực nể nang Bát điện hạ chút nào.
Trong lòng Tuyên Ly chút thất vọng, vốn nghĩ rằng đại tiểu thư Tưởng gia là thông minh, thông minh ắt sẽ liệu đường mà lui, chẳng nên dây dưa. Há lẽ nàng còn trông mong những kẻ ở đây minh oan cho một nữ nhi thất sủng của Tưởng gia ư? Chi bằng giữ an phận, sẽ tránh vô vàn phiền phức. Nghĩ như , thoáng qua Tưởng Nguyễn, ngây , chỉ thấy Tưởng Nguyễn đang lẳng lặng về phía , trong đôi mắt phượng long lanh một loại cảm xúc khó hiểu. Ánh mắt từng chứng kiến bao , đó là oán hận khắc sâu tận xương tủy.
Hận?
Tại vô cớ vô duyên vị đại tiểu thư Tưởng gia hận ? Bởi vì giúp Hạ gia mấy câu ư? Tuyên Ly khựng , về phía Tưởng Nguyễn, nàng mặt , giống như chỉ là ảo giác của . Tuyên Ly chắc chắn đây là ảo giác. Ánh mắt của thiếu nữ mặt ẩn chứa một nỗi hận thù khó hiểu dành cho .
Đột nhiên một giọng thản nhiên bỗng cất lên, phá vỡ sự tĩnh lặng: “Đã như , Dạ Phong, ngươi cầm ấn tín của tìm Khâu thần y đến một chuyến.” Ánh mắt của đều tụ tập , Tiêu Thiều vẫn giữ vẻ mặt bất biến, ung dung tiếp lời: “Chuyện nên tra rõ trắng đen.”
Người Hạ gia khỏi lâm trầm tư suy nghĩ, đây là mặt can thiệp cho Tưởng Nguyễn ư? Hôm nay đột nhiên Cẩm Anh Vương đến đây cùng Thái tử kỳ lạ khôn cùng, cứu Tưởng Tố Tố thuyền Linh Lung, nay như về phe Tưởng Nguyễn?
Tưởng Nguyễn cũng hoài nghi khôn nguôi, Tiêu Thiều đột nhiên giúp , rốt cuộc mục đích gì?
Từ lúc Tiêu Thiều bước , Hạ Kiều Kiều vẫn luôn dõi mắt về phía , bây giờ Tiêu Thiều chuyện, sắc mặt liền trắng bệch, đôi môi c.ắ.n chặt, tựa hồ sắp vỡ òa nức nở.
Tuyên Ly thoáng Tưởng Tố Tố. Thị khẽ che mặt, ánh mắt ngấn lệ, tưởng như sắp rơi xuống, khiến trông thấy khỏi động lòng trắc ẩn. Y chư vị thành viên Hạ gia khác, các vị Thiếu phu nhân và cả Hạ Nghiên đều mang vẻ mặt hoảng hốt lo sợ, nét yếu đuối xen lẫn ba phần lo lắng, quả thực khiến ai nấy đều đành lòng.
Tưởng Nguyễn tương phản với bọn họ. Nàng vẫn mỉm , ánh mắt lạnh lẽo nhưng vô cùng sắc bén, dường như ác độc đến mức đẩy khác chốn tử địa.
Cuối cùng, Tuyên Ly cất lời: “Tiêu cớ gì phiền Khâu thần y? Chuyện điều tra rõ ngọn ngành, chỉ là một tên lang băm hồ đồ gây họa, bắt sai bệnh cho phu nhân Hầu gia. Món điểm tâm bàn vốn độc, Tưởng đại tiểu thư vô tội. Tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi, rốt cuộc chúng đều là một nhà. Từ nhỏ, phụ hoàng răn dạy chúng : gia hòa vạn sự hưng, gia đình thuận hòa thì mới hưng thịnh .”
Lời lẽ khéo léo xiết bao. Tưởng Nguyễn trong lòng khẩy. Gia hòa vạn sự hưng, nhưng sự hòa thuận hưng thịnh của bất kỳ gia đình nào cũng chẳng mảy may liên can đến nàng.
Với những lời của Tuyên Ly, Hạ Thành khẽ thở phào nhẹ nhõm, đoạn liếc Hạ Nghiên một cái. Hạ Nghiên giật , tiến đến mặt Tưởng Nguyễn, cất lời: “Nguyễn nhi, việc đều là của mẫu . Nếu mẫu cẩn thận một chút, chẳng tên lang băm lừa gạt, khiến con vô cớ chịu oan khuất. Mẫu nguyện quỳ xuống, mong con tha thứ.” Vừa dứt lời, nàng liền khẽ khuỵu gối, định quỳ xuống mặt Tưởng Nguyễn.
Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng nghiêng , khéo léo tránh lễ bái to tát của Hạ Nghiên, đáp: “Mẫu đùa.” Nếu hôm nay nàng chấp nhận quỳ lạy của Hạ Nghiên, ngày mai khắp kinh thành sẽ đồn đại nàng bất kính với chủ mẫu, há chẳng rước thêm phiền toái ư?
Nàng Hạ Thành, đoạn : “Đều là một nhà, gia hòa vạn sự hưng, Bát điện hạ quả là chí lý. Kẻ ngỡ Bát điện hạ là Hạ gia mất.”
Sắc mặt Tuyên Ly chợt cứng . Tưởng Nguyễn tiếp lời: “ mà, chịu oan khuất chỉ là chuyện nhỏ, việc ngoại tổ mẫu hãm hại mới là chuyện trọng đại. Tự dưng vô duyên vô cớ ngất xỉu chỉ vì một miếng điểm tâm của . Trong đó ắt điều kỳ lạ, nghĩ mãi vẫn chẳng thể nào lý giải nổi, thật khó tin!” Nàng đó, vẫn giữ nguyên tư thái, mỉm cất lời: “ hôm nay cũng đa tạ Vương gia mặt sáng tỏ giúp , nếu tên lang băm thể ung dung hãm hại khác, còn tống giam. Tội danh mưu hại ngoại tổ mẫu nhỏ bé, dẫu liều cả mạng cũng chẳng thể đảm đương nổi.”
Thật việc chẳng liên can gì đến Tiêu Thiều, nhưng trong cả căn phòng đầy ắp , duy chỉ Tiêu Thiều dám . Lời tựa một cái tát giáng thẳng mặt đám nọ. Thái tử bỗng bật sảng khoái: “Tưởng đại tiểu thư quả sai. Bổn cung thấy việc quả thực mấy minh bạch, trong triều, ngay cả phán án sai cũng trả cái giá lớn. Bổn cung thấy tiểu thư Hạ gia, hai vị thiếu phu nhân, Tưởng phu nhân, Tưởng nhị tiểu thư, Tưởng nhị thiếu gia đều chỉ trích Tưởng đại tiểu thư. Hạ Hầu gia tuổi cao thì miễn, chư vị còn tuyệt nhiên thể dễ dàng bỏ qua. Tưởng đại tiểu thư ý để bổn cung chủ cho ngươi, bổn cung sẽ vì ngươi mà mặt một phen. Những kẻ trách lầm Tưởng đại tiểu thư, mỗi lĩnh hai mươi đại bản.”
“Cái gì?” Hạ Kiều Kiều thất thanh kinh hô. “Điện hạ, cớ gì thể như thế?”
Thân Nhu vội vàng kéo tay nàng, kinh hãi lên tiếng: “Hài tử còn nhỏ tuổi hiểu chuyện, ăn hồ đồ, kính xin điện hạ lượng thứ cho nàng.”
“Không cả.” Thái tử khẩy, giọng điệu mang ý trêu ngươi. “Dạo bổn cung vô cùng nhân từ, chư vị mau mau , bổn cung sẽ ung dung đây, đích thưởng lãm cảnh các ngươi chịu phạt gậy.”
Hạ Nghiên trợn trừng mắt, há hốc miệng kinh ngạc, Tưởng Siêu cùng Tưởng Tố Tố cũng khỏi thất thần. Hạ Thành thì giận đến mức gương mặt run bần bật. Hành động của Thái tử chẳng khác nào vả thẳng mặt lão! Chẳng lẽ để nữ quyến của Hạ gia ghế chịu phạt gậy, trong đó còn những tiểu thư khuê các xuất giá !
“Điện hạ…” Hạ Thành còn định cất lời phân trần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-yeu-co-hoa-quoc/chuong-83.html.]
“Vương gia!” Hạ Kiều Kiều bỗng lao tới mặt Tiêu Thiều, quỳ sụp xuống đất. “Vương gia nhân từ, ngài còn tay giúp đỡ biểu , kính xin ngài rủ lòng thương, cầu xin Thái tử điện hạ xá tội cho bọn !”
Tưởng Nguyễn khẽ liếc hành động của nàng . Nhớ thuở trong cung, Hạ Kiều Kiều vẫn luôn vênh váo hung hăng, từng thê t.h.ả.m đến nhường . Xét cho cùng, nàng cũng chỉ là hạng ch.ó cậy gần chuồng mà thôi.
Dưới vô ánh mắt đổ dồn, Tiêu Thiều chậm rãi lùi một bước, gương mặt tuấn tú chút gợn sóng, vẫn lãnh đạm như thường. Chàng cất lời thản nhiên: “Việc nào liên quan gì đến ?” Quả đúng là mười phần chán ghét, chẳng mảy may thương hương tiếc ngọc.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Hạ Kiều Kiều lời , thể cứng đờ, cả kìm mà run rẩy bần bật… Ánh mắt nàng Tiêu Thiều tràn ngập bi thương, bất lực. Đáng tiếc, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, bao nhiêu lệ châu cũng chỉ là uổng phí mà thôi.
“Ngươi đang hoài nghi quyết định của bổn cung ?” Thái tử nhíu mày, giọng lộ rõ vẻ bất mãn.
Hạ Kiều Kiều càng thêm kinh hãi. Tưởng Tố Tố chỉ còn đưa ánh mắt cầu cứu về phía Tuyên Ly. Tuyên Ly áy náy khẽ liếc nàng, nhưng trong tình thế , tuyệt thể đối đầu với Thái tử.
Tưởng Tố Tố c.ắ.n chặt răng, đoạn cất lời: “Mọi việc đều do của . Tố Tố cam tâm tình nguyện chịu hình phạt, kính xin đại tỷ rủ lòng khoan dung, tha thứ cho những kẻ vô tri như chúng .” Dứt lời, nàng mảy may liếc bất cứ ai, thẳng nội viện.
Thái tử vung tay áo, lệnh: “Mang ghế đây! Bổn cung tận mắt chứng kiến cảnh bọn chúng chịu phạt!”
Tưởng Siêu cùng Hạ Nghiên đưa mắt , đành c.ắ.n chặt răng, đoạn bước nội viện. Mấy Thân Nhu dù trong lòng trăm bề , nhưng thấy Hạ Nghiên ngoan ngoãn tiến lên, cũng chẳng còn dám chần chừ do dự.
Trong nội viện, các nô tài nhanh chóng mang tới ghế và gậy gỗ. Những kẻ phụ trách thi hành hình phạt đều là bà tử của Hạ gia, ban đầu còn định nhẹ tay hành sự. Thế nhưng Thái tử chỉ buông một câu: “Nếu bổn cung trông thấy kẻ nào nghiêm chỉnh, lập tức lôi xuống băm vằm cho ch.ó ăn.” Nghe , đám hạ nhân lập tức dẹp bỏ ý niệm khoan dung trong lòng.
Hạ Thành phẫn nộ, đau lòng một đám con cháu đang chịu phạt trong nội viện, trong lòng lão căm hận khôn nguôi. Bao nhiêu năm nay lão vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, nào ngờ hôm nay thất bại một xú nha đầu, còn chịu nhục nhã ê chề.
Thái tử trong nội viện, đôi mắt ung dung quan sát. Các bà tử đều thể cường tráng, tay chẳng chút lưu tình. Nơi đây là những tiểu thư khuê các da thịt mềm mại, nào từng chịu đựng cực hình dã man đến , nhất thời tiếng kêu la t.h.ả.m thiết vang vọng khắp chốn. Tưởng Tố Tố ghế, nơi hạ đau buốt, nhưng so với nỗi đau thể xác , điều khiến ả càng thêm phẫn nộ chính là cảm giác nhục nhã tột cùng. Trước mặt Tưởng Nguyễn, mặt bậc hoàng tộc tôn quý, ả mất hết thể diện, chẳng khác nào một con vật trói chặt ghế chịu đòn. Nàng thề, mối thù báo, nàng thề !
Tưởng Nguyễn khẽ tách khỏi đám đông, chậm rãi bước tới, tĩnh lặng dõi đám Hạ Nghiên đang chịu hình phạt. Có đau ? Nỗi thống khổ mà những kẻ từng mang đến cho nàng, còn nhức nhối hơn nỗi đau mắt gấp trăm vạn . Không một ai đến cứu giúp, một ai đưa tay tương trợ, chúng chỉ thể kéo dài tàn trong giày vò. Cơn ác mộng thực sự của Hạ gia, giờ đây mới chính thức bắt đầu.
Tuyên Ly bước đến cạnh nàng, cất tiếng hỏi: “Tưởng đại tiểu thư chẳng thấy bọn họ thật đáng thương lắm ư?”
“Kẻ đáng thương ắt chỗ đáng trách.” Tưởng Nguyễn mỉm thản nhiên đáp. “Huống hồ, đây là lệnh của Thái tử điện hạ, Nguyễn nương đây cũng đành bất lực thôi.”
Tuyên Ly chợt ngẩn , bên cạnh, tại trong lòng dấy lên một cảm giác quỷ dị. Vị đích nữ Tưởng gia , hôm nay đối mặt với muôn vàn tình huống biến cố như , mà chẳng hề lộ một chút hoảng loạn nào. Từ đầu chí cuối, nàng vẫn duy trì nụ ôn hòa, điềm tĩnh.
Tuổi tác còn non nớt như thế, nếu nàng tâm cơ thâm sâu, thì chính là nàng sớm chuyện hôm nay sẽ diễn . Chẳng lẽ tất cả đều gọn trong lòng bàn tay nàng ư? Tuyên Ly lập tức gạt bỏ suy nghĩ . Trên đời, vạn vật luôn đổi dời, kẻ nào nắm giữ hết thảy sự biến chuyển chứ. khi ngắm nụ của Tưởng Nguyễn, lòng dấy lên hoài nghi về suy đoán của chính .
Tưởng Nguyễn lặng lẽ quan sát biến cố diễn mắt. Hôm qua, nàng sai Liên Kiều hoán đổi một phần điểm tâm khác, Hạ Nghiên âm mưu gì, đương nhiên trong lòng nàng tường tận. Hôm nay, Thái tử đột nhiên giá lâm Hạ hầu phủ, cũng chính là do một tay nàng an bài.
Dưới trướng Thái tử điện hạ một môn khách, thường ngày hóa trang thành thuyết thư nhân ở Đông Phong lầu. Kiếp nàng từng Tuyên Ly nhắc tới chuyện . Khi Hạ Nghiên báo nàng đến Hạ hầu phủ, Tưởng Nguyễn sai Lộ Châu đến Đông Phong lầu, giả bộ như nha của Hạ phủ vô tình để lộ tin tức .
Mối quan hệ giữa Tuyên Ly và Hạ Thành vốn dĩ ẩn chứa chút vi diệu. Chư vị hoàng tử vô cùng nhạy bén với những động thái như . Một khi tin Tuyên Ly bái kiến Hạ Thành, tất nhiên vị Thái tử điện hạ cũng tới Hạ phủ để gia nhập cuộc, nhưng ngờ Tiêu Thiều cũng tới.
Kiếp khi nàng còn ở trong cung, thấy nhiều chuyện về vị Thái tử điện hạ đương triều . Vị Thái tử tài năng chính trị, tâm tư chẳng mấy thâm sâu. Trước , Hoàng đế từng phế Thái tử, nhưng vì Tiêu Thiều ngăn cản nên thành. Mọi đều cho rằng vị Thái tử long ân. khi các hoàng tử khác trong cung lượt Tuyên Ly trừ khử, Thái tử vẫn giữ nguyên vị trí. Việc liệu liên quan đến Hoàng đế chăng, e rằng ai .
đặc điểm cũng là khuyết điểm lớn nhất của Thái tử, chính là tâm trí đơn thuần. Giống như Tưởng Nguyễn kiếp , Thái tử phận hoàng tộc, một kẻ vốn sủng ái trong mắt chúng nhân, lẽ nên mang tâm tư thâm trầm, song vẫn chẳng màng tính toán, đúng hơn là quá xem trọng tình cảm.
Hắn chẳng thể chấp nhận cảnh ruột thịt tương tàn, huống chi cảnh một nhà tràn ngập âm mưu hiểm độc. Vì mỗi chứng kiến việc tranh đấu đều vô cùng tức giận. Kiếp , Tuyên Ly lợi dụng điểm yếu của Thái tử, chiêu dụ Tứ hoàng tử, kẻ từ đến nay luôn tỏ vô hại và thiết nhất với Thái tử. Cuối cùng Thái tử vị thiết hãm hại, rơi kết cục mất mạng trong ngục lạnh.
Lúc Tuyên Ly kể chuyện với nàng, cuộc tranh đoạt gần đến hồi kết, chẳng còn vẻ ôn hòa, trầm thường ngày, đó là chút đắc ý, tự phụ, và cực kỳ khinh mạn sự xem trọng tình của Thái tử. Tưởng Nguyễn thể hiểu Thái tử, đó chỉ là một đáng thương, khao khát tình trong nỗi cô độc, mà cái giá trả là sự tín nhiệm phản bội. Tựa như nàng, cả hai đều tin tưởng phụ bạc.
Thái tử chứng kiến những việc Hạ gia với nàng, ắt sẽ cảm thấy đồng cảnh ngộ. Người Hạ gia càng đối xử quá đáng với nàng, vị Điện hạ sẽ càng thêm phiền muộn. Hôm nay, nếu Tuyên Ly mặt tại đây, Hạ gia e là sẽ chỉ chịu phạt đơn giản như thế .
Tuy nhiên, Tuyên Ly vẫn còn qua thiết với Hạ gia. Ánh mắt Tưởng Nguyễn khẽ tối sầm. Nàng tự hỏi, ở kiếp , Tuyên Ly liệu còn thể kết duyên trăm năm cùng Tưởng Tố Tố như kiếp ? Nàng vô cùng mong đợi đến lúc đó.
Hai mươi trượng hình giáng xuống, Hạ Kiều Kiều ngất lịm .
Tưởng Nguyễn khẽ mỉm . "Chuyện Ngoại tổ mẫu giải quyết xong, nhưng Điện hạ vẫn xử lý chuyện ở từ đường. Những kẻ loạn kỷ cương trong từ đường thì nên xử trí đây?"