Trọng sinh Thành Yêu Cơ Họa Quốc - Chương 82
Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:12:29
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngay khi thấy giọng , trong đầu Tưởng Tố Tố nổ tung, cả cứng đờ, Tiêu Thiều chau mày, ánh mắt dõi theo hướng phát tiếng .
Thiếu nữ tóc đen, xiêm y đỏ thắm mang theo lạnh của màn mưa buổi sớm, bụi hoa mỉm thanh nhã Tưởng Tố Tố. Nàng che dù, hạt mưa lả tả rơi xuống . Trong đôi mắt quyến rũ hiện tại chỉ sự lạnh lùng, nụ nơi khóe môi nàng khiến kẻ khác rợn .
“Đại… đại tỷ?” Tưởng Tố Tố lui về phía hai bước.
Tưởng Nguyễn chậm rãi tiến lên. “Thì là nhị , vì chuyện gì mà sáng sớm đến từ đường?”
Nàng bước lên một bước, Tưởng Tố Tố lùi về một bước, trong mắt chỉ còn sự kinh hoàng, nuốt câu chất vấn xuống, . “Đại tỷ, tỷ đây? Vậy… trong phòng là ai?”
Tưởng Nguyễn mỉm . “À, trong phòng , là một tâm phúc nha của . Tối khuya hôm qua, nàng thấy sắp kiệt sức, nên quỳ đến sáng. Ngoại tổ mẫu tìm sinh ngày bảy tháng tư âm lịch đến cầu phúc, trùng hợp , nha của cũng sinh ngày đó.” Nàng dối mà mặt đổi sắc, cuối cùng, vẻ mặt kinh ngạc hỏi. “Sao , rốt cuộc xảy chuyện gì ?”
Hạ Thành Tưởng Nguyễn đang dối, lão đoán chắc nàng sớm kế hoạch của Tưởng Tố Tố, liền âm trầm Tưởng Nguyễn, từ tốn cất lời: “Có kẻ chuyện dơ bẩn trong từ đường, nghĩ, trong đó nha của cô nương.”
Tưởng Nguyễn khẽ há miệng, đoạn lắc đầu : “Nha của đây, chắc chắn là một cô nương trong trắng, bình thường luôn giữ trong sạch, thể chuyện dơ bẩn như ? Nhất định là kẻ uy h.i.ế.p nàng, cho dù nàng chỉ là một nha , cũng đòi công bằng cho nàng.”
“Sao đại tỷ thể năng như ? Rõ ràng là do phẩm hạnh nha của tỷ gì, tỷ thể chỉ trích ?” Tưởng Tố Tố , giọng đầy vẻ trách móc. Nha hầu hạ mà phẩm hạnh thối nát, khác cũng sẽ nghĩ rằng chủ nhân vấn đề.
“Sao nhị ?” Tưởng Nguyễn mỉm : “Nha , do đích mẫu tặng cho , thể hoài nghi ánh mắt của ? Chẳng lẽ mẫu cố ý tìm một nha đoan chính cho ?”
“Ngươi…” Tưởng Tố Tố cứng họng, trong lòng hận thể xé xác Tưởng Nguyễn. Hạ Thành nheo mắt, còn kịp lên tiếng, thấy Tưởng Nguyễn đột nhiên hướng về phía Thái tử mà quỳ xuống. “Mặc dù chuyện là do nha của Nguyễn nương sai, nhưng suy nghĩ kỹ, nàng chỉ vì Nguyễn nương mà liên lụy, tai bay vạ gió. Nếu đêm qua quỳ trong đó là Nguyễn nương, thì hôm nay Nguyễn nương chỉ thể lấy cái c.h.ế.t tạ tội để thanh minh cho sự trong sạch của bản . Bọn trộm cắp thật sự quá đáng hận, Thái tử điện hạ lòng sáng như , Nguyễn nương cầu xin điện hạ điều tra kỹ việc , nghiêm trị những kẻ lòng xa!”
Nàng quỳ xuống, lòng Hạ Thành rối thành một cục, thầm . Tưởng Nguyễn nam nhân bên trong là ai, mà Thái tử là vui buồn thất thường, nếu gặp chuyện gì thích, chừng sẽ nhất thời nổi hứng, thật sự trừng phạt Hạ Tuấn.
Tuyên Ly hành động của Tưởng Nguyễn, mắt chợt lóe lên tia sáng. Tiêu Thiều vẫn chỉ im lặng , trong mắt rõ cảm xúc.
Thái tử hứng thú nàng. “Ngươi chính là đại tiểu thư Tưởng gia?”
Tưởng Nguyễn mỉm , cung kính đáp: “Ra mắt Thái tử điện hạ.”
“Quả nhiên xinh động lòng .” Thái tử cũng theo. “Ngươi bổn điện hạ ngươi chủ?”
Hạ Thành , trong lòng càng rối ren, vội vàng cầu cứu Tuyên Ly. lúc , đột nhiên thấy một nha hối hả chạy tới. “Không lão gia, phu nhân ngất xỉu !”
“Cái gì?” Hạ Thành kinh hãi, đầu từ đường một cái. “Dẫn ngoài cho , nhanh mời đại phu.” Nói xong, lão thi lễ với nhóm điện hạ, khẩn khoản : “Phu nhân đột nhiên ngất xỉu, chuyện ở từ đường xin để , kính mong điện hạ nới rộng thời gian.”
“Không .” Thái tử . “Màn diễn hôm nay cũng khá , chúng cùng Hạ hầu gia xem .” Dứt lời, tới bên cạnh Hạ Thành.
Hạ Thành cứng đờ, nhấc chân tới đại sảnh. Tưởng Tố Tố vội vàng đuổi theo, Tuyên Ly khẽ mỉm , cũng theo bước.
Tưởng Nguyễn cùng Tiêu Thiều ở cuối.
Mặt Tưởng Nguyễn chút cảm xúc Tiêu Thiều một cái, nghiêng về phía , chợt Tiêu Thiều cất tiếng: “Sao ngươi , là Thái tử?”
Lúc Tưởng Nguyễn tới, ai với nàng ai là Thái tử, nhưng khi nàng quỳ xuống gọi rõ ‘Thái tử điện hạ’, quả thực khiến khác nghi ngờ.
Tưởng Nguyễn giật , thầm trách bản sơ sẩy, để lọt lưới kẻ một nhẽ. Lòng nàng tức tốc tính toán đối sách, đoạn thẳng Tiêu Thiều, lạnh lùng đáp: “Khí chất của rồng với côn trùng dĩ nhiên khác biệt. Chẳng hạn như Thái tử, khí chất của một Thái tử. Còn những kẻ ti tiện như cặn bã, tất nhiên cũng mang thở tanh tưởi của chính .” Dứt lời, nàng gót sen khẽ nhích, chẳng buồn sắc mặt Tiêu Thiều mà ung dung bước .
Đi tới chính sảnh, quả nhiên thấy đám nha , bà tử vây quanh một , đại phu nhân cùng nhị phu nhân hai bên. Trên chiếc giường phủ gấm, Hạ phu nhân nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt ảm đạm, khóe miệng rỉ dòng m.á.u đen sệt.
Hạ Thành thấy , lập tức bước nhanh về phía , lòng đau như cắt gọi: “Phu nhân!”
Thân Nhu và Du Nhã hai bên, lo lắng Hạ phu nhân, miệng ngừng gọi: “Nương!”
“Ngoại tổ mẫu, nông nỗi ?” Tưởng Tố Tố chen tới bên cạnh Hạ phu nhân, hai hàng nước mắt rơi xuống, thái độ cực kỳ lo lắng. Tưởng Siêu một bên, âm trầm : “Ngoại tổ mẫu, vì ăn hộp điểm tâm nên mới thành như .”
Tưởng Tố Tố kinh ngạc hộp điểm tâm, đoạn Tưởng Nguyễn. “Chẳng đó là đại tỷ đưa cho ngoại tổ mẫu ư?”
Vừa dứt lời, trong sảnh đều Tưởng Nguyễn.
Tưởng Nguyễn vẫn chỉ nhạt, hề giải thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-yeu-co-hoa-quoc/chuong-82.html.]
Tưởng Lệ e rằng thiên hạ đủ loạn, bèn cất lời: “Sao ngoại tổ mẫu ăn điểm tâm của đại tỷ xong như , chẳng lẽ hộp điểm tâm đó uẩn khúc gì ư?”
Hạ Kiều Kiều vốn bên cạnh Thân Nhu, trong mắt hiện rõ vẻ lúng túng, Tưởng Lệ và Tưởng Tố Tố , tỏ vẻ như chợt nhớ điều gì đó, : “Hay cho ngươi, Tưởng Nguyễn! Hạ phủ chân thành đối đãi với ngươi, ngươi thể tay hạ độc hãm hại tổ mẫu của !”
“E là biểu tỷ sai !” Tưởng Nguyễn lạnh nhạt đáp. “Hộp điểm tâm do Nguyễn nương chuẩn , mà là mẫu giúp Nguyễn nương sắp xếp!”
“Nguyễn nhi, con cái gì ?” Hạ Nghiên nàng, ánh mắt tràn đầy thất vọng. “Chẳng lẽ thể tay hạ độc mẫu ruột thịt của ư? Nguyễn nhi , con còn thấu hiểu quy củ trong phủ, quên cả việc chuẩn lễ vật dâng lên ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu. Ta tận tình giúp con sắp xếp, nay con vu khống như , rốt cuộc điều gì sai trái ư?”
Nói như , tựa hồ Tưởng Nguyễn cố tình hãm hại Hạ Nghiên .
Tưởng Nguyễn khẽ mỉm . “Thế nhưng hộp điểm tâm đó, quả thực là mẫu chuẩn cho con ?”
“Biểu là sai .” Hạ Kiều Kiều . “Cho dù điểm tâm là do cô cô chuẩn giúp ngươi, nhưng ngờ ngươi hạ độc trong đó, hãm hại tổ mẫu, còn định vu khống cả cô cô của . Đây mới chính là mục đích thật sự của ngươi đúng !”
Du Nhã nhíu mày. “Thật sự như ư?”
Tưởng Nguyễn thở dài. “Chư vị dụng tâm nghĩ một lẽ hảo đến , còn cần Nguyễn nương thêm gì nữa đây?”
đúng lúc , một vị đại phu mang hòm t.h.u.ố.c vội vàng chạy , bất chấp chuyện, bắt mạch cho Hạ phu nhân, thở dài một tiếng, đoạn cất lời: “Ta kê t.h.u.ố.c cho lão phu nhân , nhanh chóng hốt t.h.u.ố.c nấu cho uống, nhanh lên!”
Vài bà ma ma nhanh chóng nâng Hạ phu nhân về phòng, Hạ Thành lệnh hốt thuốc, lão tiến lên phía , chắp tay hỏi: “Xin hỏi đại phu, tình hình của phu nhân như thế nào?”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
“Nhìn dáng vẻ, mười phần là trúng độc Thạch tín.” Đại phu vuốt râu. “Cũng may phân lượng nhiều, tính mạng lão phu nhân đáng ngại.”
Vừa dứt lời, gian phòng chìm yên lặng mấy phần. Chẳng mấy chốc, một tiếng chua ngoa vang lên: “Chính là ngươi! Nhất định là ngươi hãm hại tổ mẫu của ! Ngươi thật độc ác, dám hạ độc thạch tín! Cầu xin Điện hạ chủ trì công đạo cho Hạ gia !” Hạ Kiều Kiều cứng cỏi , lời lẽ nàng quả nhiên hùng hồn, chính trực.
Tưởng Tố Tố sững sờ, ngước Tuyên Ly đang im lặng. Gương mặt nàng khăn lụa che khuất, chỉ để lộ đôi mắt dịu dàng đáng yêu, khiến ngay cả kẻ lòng sắt đá cũng mềm lòng.
Tuyên Ly ôn hòa nàng, sang thiếu nữ vận y phục đỏ rực vẫn mặt đổi sắc. Dù đang bao chỉ trích, nàng vẫn thẳng tắp như cũ, khóe môi khẽ nhếch, tựa hồ chẳng mảy may để tâm đến lời Hạ Kiều Kiều thốt .
Tiêu Thiều lưng , ánh mắt chăm chú dõi theo Tưởng Nguyễn. Hạ Thành thấy , cũng tiếp lời: “Tuổi còn nhỏ mà tâm địa độc ác đến ! Tưởng Nguyễn, hôm nay ngươi hãm hại phu nhân của , cho dù ngươi là đích nữ Tưởng gia, cũng tuyệt thể thoát tội. Kính xin Điện hạ chủ trì công đạo, minh xét cho Hạ gia !”
Tưởng Nguyễn khẽ mỉm , khi ánh mắt chúng nhân đều phẫn nộ đổ dồn về phía , nàng cầm lấy hộp điểm tâm, bóc một miếng bánh, đưa đến mặt vị đại phu, hỏi: “Đại phu, Hạ phu nhân quả thực trúng kịch độc thạch tín ?”
“Không sai.” Vị đại phu chút do dự đáp lời.
Tưởng Nguyễn khẽ thở dài: “Quả thực khiến lấy kỳ lạ, vì Hạ phu nhân trúng độc thạch tín, mà tất thảy đều khẳng định là do Nguyễn nương hạ độc? Hay là tự Hạ phu nhân uống t.h.u.ố.c độc?”
“Ăn xằng bậy!” Hạ Thành tức giận quát. “Phu nhân đang yên đang lành, thể tự uống thạch tín!”
“Đại , ngươi còn định chối cãi , tổ mẫu vì ăn điểm tâm của ngươi mới ngất xỉu, nhân chứng vật chứng rành rành như .” Tưởng Siêu tức giận .
“Thế ư?” Tưởng Nguyễn suy nghĩ một chút, đặt miếng bánh tay , hỏi: “Đại phu, miếng bánh độc ?”
Vị đại phu sững sờ đôi chút, cúi đầu ngửi kỹ miếng bánh tay Tưởng Nguyễn, gật đầu : “Chính là độc thạch tín!”
“Ngươi còn gì để biện bạch nữa !” Hạ Thành quát, một nữa Thái tử luôn im lặng bàng quan chứng kiến. “Kính xin Điện hạ chủ trì công đạo cho phu nhân của !”
Thái tử gì, chằm chằm Tưởng Nguyễn tựa hồ xem nàng sẽ hành động tiếp theo. Tưởng Nguyễn cầm miếng điểm tâm lên, lắc đầu : “Nếu như , Nguyễn nương quả thực còn gì để nữa . Giờ khắc , e rằng chỉ một mạng đổi một mạng mà thôi.” Dứt lời, nàng liền c.ắ.n một miếng nhỏ, từ tốn nuốt xuống.
Chúng nhân kinh hãi nàng, trong mắt Tưởng Siêu chợt lóe lên tia sáng kinh ngạc. Trong lòng Tưởng Tố Tố lúc vô cùng khoái trá, còn Tiêu Thiều thấy nàng nuốt miếng bánh, chẳng rõ vì , trong lòng thầm lau một vệt mồ hôi lạnh.
Vị đại phu cũng ngờ Tưởng Nguyễn liều lĩnh đến thế, nhưng chẳng mấy chốc, Tưởng Nguyễn ăn hết miếng bánh, mà nàng chẳng hề hấn gì.
Nàng khẽ chớp mắt, Tưởng Siêu dám tin nàng chằm chằm. Trong lòng Tiêu Thiều thở phào nhẹ nhõm, Tuyên Ly khẽ nhíu mày, còn Thái tử phá lên ha hả, vỗ tay cất tiếng: “Thú vị! Cực kỳ thú vị!”
Tưởng Tố Tố và Hạ Kiều Kiều cứng lưỡi, Hạ Thành đờ đẫn cả . Hắn hộp điểm tâm, Tưởng Nguyễn.
Ánh mắt Thân Nhu và Du Nhã lóe lên vài phần suy tư. Tưởng Nguyễn phủi tay, phủi sạch những mảnh vụn bánh còn sót , dịu dàng : “Thì độc thạch tín cũng phân biệt dùng. Ta và ngoại tổ mẫu đều ăn bánh từ cùng một hộp, đều độc thạch tín trong đó. Ngoại tổ mẫu ăn một chút hôn mê bất tỉnh, còn ăn hết một miếng bánh mà vẫn bình yên vô sự. Quả nhiên, sinh mệnh của con cũng phân biệt sang hèn, với phận của Nguyễn nương, dẫu là thạch tín, dẫu ăn vài miếng cũng chẳng hề hấn gì.”
Câu của nàng tinh nghịch đáng yêu, ẩn chứa vô vàn ý tứ châm biếm, từng lời từng chữ như mũi d.a.o vô hình, đ.â.m thẳng tim , khiến Hạ Thành á khẩu thể thốt nên lời.
Tưởng Nguyễn đầu Thái tử, khẽ nở nụ , giọng ngọc dịu dàng cất lên: “Điện hạ, lẽ ngài chủ trì công bằng cho Nguyễn nương .”