Trọng sinh Thành Yêu Cơ Họa Quốc - Chương 80
Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:12:27
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng đảo mắt quanh bốn phía, quả nhiên như lời Hạ phu nhân, từ đường đúng là cần “sửa sang” . Nền lát đá lớn ẩm ướt, lò sưởi dường như từng đốt, khiến cả gian thêm phần trống trải và lạnh lẽo. Ngay cả một ngọn đèn cũng từng thắp, chỉ ánh trăng mờ nhạt chật vật len lỏi qua khung cửa sổ nhỏ bé thủng lỗ chỗ. Mái nhà thậm chí còn lỗ hổng, đây là “bút tích” của Hạ phu nhân ? Từng hạt mưa lạnh buốt cứ thế theo lỗ hổng bay thẳng xuống, thấm y phục, càng khiến thêm phần giá rét.
Nơi đây tối tăm ẩm thấp, chỉ bàn thờ chất đầy bài vị bầu bạn cùng nàng, lư hương tỏa làn khói xanh lảng bảng, mang theo một mùi hương quái dị. Tưởng Nguyễn lấy chiếc khăn tay , cạnh khung cửa sổ thủng lỗ chỗ, nơi chút khí trời luân chuyển. Nàng thấm ướt chiếc khăn che kín mũi, khẽ nhíu mày.
Chốc lát , giọng Liên Kiều vọng từ bên ngoài. “Tiểu thư, nô tỳ mang thức ăn đến.”
Cánh cửa từ đường khẽ mở, Liên Kiều cùng Thư Hương bước . Trong tay Liên Kiều là một giỏ thức ăn, nàng cất lời: “Nô tỳ đến nhà bếp lấy chút bánh bao. Từ khi đến đây, tiểu thư vẫn dùng bữa, e rằng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.” Dứt lời, nàng dựa ánh trăng mờ nhạt mà với Thư Hương: “Còn chần chừ gì nữa, mau đây giúp một tay.”
Liên Kiều việc ở thôn trang nhiều năm, dĩ nhiên thể khỏe mạnh hơn các hầu gái bình thường vài phần. Huống hồ ngày thường, Liên Kiều vốn hành sự nghiêm cẩn. Dù Thư Hương cẩn trọng đến , việc chu đến giọt nước cũng lọt, vẫn khỏi e dè nàng. Thư Hương lập tức lời, tiến lên quỳ xuống, mở giỏ thức ăn.
Vì mải lo việc, Thư Hương ngẩng đầu sắc mặt Tưởng Nguyễn, thế nên nàng Tưởng Nguyễn ám hiệu với Liên Kiều. Khi Thư Hương cầm bánh bao đưa lên, chợt cảm thấy phía lôi mạnh một cái, miệng một tấm khăn bịt kín. Nàng toan hô hoán, nhưng một mùi hương lạ xộc mũi, hai mắt tối sầm, liền ngất lịm còn gì nữa.
Liên Kiều Thư Hương ngã gục xuống đất, cất tiếng hỏi: “Tiểu thư?”
“Cởi áo choàng ngoài của nàng .” Tưởng Nguyễn dặn.
Liên Kiều nhanh nhẹn lột áo của Thư Hương, trao cho Tưởng Nguyễn. Tưởng Nguyễn choàng lên thẳng dậy.
“Cứ để mặc Thư Hương ở đây ư?” Liên Kiều rốt cuộc vẫn chút mềm lòng.
“Nếu Hạ gia ý đồ gì, thì nàng chỉ cần ở đây một đêm mà thôi.” Tưởng Nguyễn lạnh lùng cất lời. “Còn nếu trong lòng tâm tư khác, Thư Hương vốn là của Hạ Nghiên, cứ để các nàng tự đấu đá lẫn .”
Liên Kiều trầm ngâm chốc lát, gật đầu tán thành. “Tiểu thư đúng, Hạ gia quả thực tâm địa độc ác. Muốn tiểu thư quỳ ở nơi suốt một đêm, hẳn là tiểu thư lâm trọng bệnh thể gượng dậy, thật sự quá nham hiểm!” Nàng Thư Hương tiếp. “So với những việc nàng gây , việc Thư Hương tiểu thư quỳ ở đây một đêm cũng chẳng đáng là bao. May mắn tiểu thư sớm sai nô tỳ mua t.h.u.ố.c mê phòng khi cần dùng, nào ngờ đúng lúc hữu sự.”
Tưởng Nguyễn khẽ mỉm . Nếu Hạ gia chỉ ý để nàng chịu gió lạnh, tất nhiên Thư Hương sẽ bình yên vô sự. Đáng tiếc, e rằng Hạ gia nghĩ đơn giản như . Nàng thoáng làn khói xanh từ lư hương lượn lờ bay tỏa. “Đi thôi, hãy về nghỉ ngơi .”
Trong bóng đêm, chỉ thấy hai mặc như nha bước khỏi từ đường. Giọng tức giận của một nha vang lên: “Tiểu thư của chúng thật đáng thương, quỳ cả một đêm ở đây. Vốn thể yếu ớt, chịu đựng nổi. Thư Hương, ngươi thấy đúng ?”
Nha còn chỉ khẽ ừm một tiếng đáp lời.
Cảnh đêm mơ hồ, những khóm cây xung quanh từ đường tiếng lá xào xạc vọng đến, tựa hồ rời .
Trong một gian phòng của Hạ phủ, Tưởng Tố Tố dùng tay che mặt, khẽ nhấp một ngụm , với thiếu niên đối diện. “Biểu ca, ngươi suy nghĩ kỹ càng ? Nên , đại tỷ của là mỹ nữ bậc nhất kinh thành đó. Chẳng qua cảm thấy tỷ vô cùng hợp với biểu ca, nên mới giúp tác hợp mối lương duyên cho ngươi mà thôi.”
Hạ Tuấn nàng . Mặc dù vẻ mặt phóng đãng, song ẩn chứa sự ngạo mạn khó che giấu. “Hãy cất giấu những thủ đoạn đó , ngươi gì chẳng lẽ rõ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-yeu-co-hoa-quoc/chuong-80.html.]
Trong mắt Tưởng Tố Tố lóe lên vẻ giận dữ. “Biểu ca! Vậy rốt cuộc ngươi đồng ý với chuyện ?” Ở Hạ gia, mà Tưởng Tố Tố sợ nhất chính là Hạ Tuấn . Hắn tuổi trẻ phong lưu, đào hoa vô , sớm thấu tỏ chuyện nam nữ tình trường, song bản chất vô cùng u ám. Tưởng Tố Tố từng một núp trong phòng Hạ Tuấn, định tìm ngoài dạo chơi, nhưng ngờ thấy Hạ Tuấn đang đùa giỡn thị của , thủ đoạn thô bạo, khiến thị nữ liên tục kêu rên. Tưởng Tố Tố trốn gầm giường mà , sợ hãi đến tái xanh mặt mày. Từ đó về , vị biểu ca gieo lòng nàng một nỗi sợ hãi khôn nguôi. Mà Hạ Tuấn đối xử với nàng cũng khác những nam nhân khác, hề thương hoa tiếc ngọc, mà chỉ luôn buông lời đả kích, khiêu khích nàng.
“Tại ngươi sai bảo?” Hạ Tuấn hỏi .
Tưởng Tố Tố tự véo lòng bàn tay, cố giữ bình tĩnh : “Nếu biểu ca cố tình bỏ lỡ cơ hội , cũng chỉ đành tiếc nuối mà thôi. Tố nhi rõ biểu ca luôn ưa thích những tài nghệ độc đáo, chẳng mặn mà với nữ nhân tầm thường. Đại tỷ nhà là kẻ ngàn năm khó gặp. Chỉ , vài năm nữa phụ sẽ gả tỷ nhà ai, song xét dung mạo cùng khí chất, chắc chắn là một cao môn đại hộ (gia đình quyền quý). Biểu ca nắm giữ cơ hội , e rằng hối hận cũng muộn màng.”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Nàng mỉm . “Vẫn nên suy xét thật kỹ càng .”
Ánh mắt Hạ Tuấn trở nên thâm trầm, trong tâm trí chợt hiện lên hình bóng thiếu nữ áo đỏ trong căn phòng . Nàng tựa hồ rõ khi nào nên tiến, khi nào nên thoái, gương mặt tuy nở nụ ẩn ý nhưng sâu thẳm trong đôi mắt toát vẻ lạnh lùng khiến nảy sinh khát vọng chinh phục. Hắn tự hỏi, liệu làn da ẩn lớp y phục mỏng manh diễm lệ như dung nhan nàng chăng.
Hắn khẽ khàng cất giọng khàn đặc: “Ngươi điều gì?”
“Đêm nay, đại tỷ của quỳ tại từ đường cả đêm. Sao biểu ca ghé qua đó, ắt hẳn sẽ dịp trò chuyện đôi lời. Nếu thế, đại tỷ sẽ càng thêm kính trọng biểu ca, chừng còn vì mà động lòng.” Tưởng Tố Tố chậm rãi .
Hạ Tuấn Tưởng Tố Tố, đột nhiên bật . “Đa tạ biểu chỉ điểm.” Dứt lời, lập tức dậy. “Biểu cũng nên nghỉ ngơi sớm. Ngày mai chúng sẽ gặp .”
Chờ Hạ Tuấn rời , Tưởng Tố Tố bàn, vươn tay kéo tấm khăn che mặt xuống, vuốt ve vết sẹo xí làn da trắng nõn, thì thầm lẩm bẩm: “Tưởng Nguyễn, tội danh dâm loạn ở từ đường , sáng sớm mai thật sự mong chờ xem ngươi sẽ che giấu nó .”
Hồ Điệp giật thon thót trong lòng, khẽ hỏi: “Tiểu thư, chuyện bẩm báo với phu nhân ? Hay nô tỳ thỉnh ý phu nhân một tiếng?”
“Câm miệng!” Tưởng Tố Tố quát lên, ánh mắt sắc lạnh. “Mẫu luôn miệng sẽ báo thù cho , nhưng nào thành công ? Giờ đây, sẽ tự tay!”
Bên ngoài phòng, Hạ Tuấn cất bước hướng về phía từ đường. Gã sai vặt bên cạnh cẩn thận hỏi: “Thiếu gia thực sự sẽ đến từ đường để an ủi Tưởng đại tiểu thư ? Lời nhị tiểu thư chút quái lạ, e rằng hề đơn giản.”
“Đương nhiên là đơn giản.” Hạ Tuấn nhếch môi khẩy. “Tưởng Tố Tố đang toan tính điều gì, quá thấu hiểu. Tuy nhiên, đây cũng là một ý kiến tồi. Ta sẽ ‘an ủi’ Tưởng đại tiểu thư thật .”
“Két…” Cánh cửa từ đường khẽ mở.
Đêm về khuya, mưa lớn như trút nước, vầng trăng ẩn màn mây đen đặc quánh. Cả từ đường chìm trong bóng tối dày đặc, chỉ ánh lửa leo lét từ những nén hương đang cháy bàn thờ, khói xanh lượn lờ vấn vít.
Một mùi hương lạ lùng xộc thẳng mũi, giống mùi nhang khói bình thường chút nào. Hơn nửa canh giờ trôi qua, hương thơm bao trùm khắp căn phòng.
Hạ Tuấn bước chân ngửi thấy mùi hương , chỉ cảm thấy cơ thể nóng bừng, lòng bàn tay khô rát, kìm mà khẽ l.i.ế.m môi một cái. Hắn chậm rãi tiến lên phía dò tìm, cho đến khi chân chạm một vật.
Hắn sững sờ, xổm xuống sờ soạng. Chỉ cảm nhận một thể mềm mại, khẽ lay cũng hề nhúc nhích, dường như mất ý thức. Hắn trầm ngâm suy nghĩ, đột nhiên bật thành tiếng. Cơ thể càng lúc càng nóng ran, Hạ Tuấn tự tay cởi bỏ y phục của , đó vươn tay sờ về phía n.g.ự.c đối phương.
Trong phòng vang lên tiếng vải vóc xé toạc.