Trọng sinh Thành Yêu Cơ Họa Quốc - Chương 79

Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:12:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hạ Hầu phủ cách Tưởng phủ thật xa xôi, đường sá trơn trượt vì mưa gió, cả sắc trời cũng nhuốm một màu u ám. Đợi đến khi ngựa xe dừng chân cổng Hạ Hầu phủ, tuy thực chất tới buổi tối, song mây đen giăng kín trời đất, tựa hồ màn đêm sớm bao trùm.

Trước cửa, đám bà tử và gã sai vặt liền đón rước cả bọn phủ, miệng ngừng vọng. “Tiểu thư về ! Lão gia cùng phu nhân sớm chờ đợi trong đại sảnh.”

Hạ Nghiên mỉm đáp ý, lúc đến đại sảnh Hạ Hầu phủ, một nam nhân cùng một nữ nhân đang an tọa ở chính giữa. Vị nam nhân ngoài sáu mươi, gương mặt tròn trịa hiền hòa, khóe miệng lúc nào cũng kéo thành một đường thẳng, trông tựa như tượng Phật Di Lặc. Nữ nhân tuổi tác chừng quá bốn mươi, sắc mặt hồng hào rạng rỡ, điểm xuyết đầy châu ngọc quý báu, toát lên vẻ thiết cùng ân cần hiếm .

Hai cặp nam nữ hầu bên cạnh. Vị nam nhân lớn tuổi hơn một chút vẻ ngoài tầm thường, nụ chẳng mấy nghiêm chỉnh, toát lên vẻ tùy tiện phóng khoáng. nữ nhân cạnh tuyệt sắc như hoa, chính là đại thiếu gia Hạ gia Hạ Thiên Dật cùng chính thê của là Thân Nhu. Cặp nam nữ còn nhỏ tuổi hơn. Nam tử dung mạo khôi ngô tuấn tú, nhưng đôi mắt phảng phất vẻ phong lưu trăng hoa. Nữ nhân kề bên nhan sắc kém Thân Nhu vài phần, dù cũng coi như thanh tú, song đôi mắt dài cùng bờ môi mỏng toát lên vẻ hà khắc, ác nghiệt. Đây chính là nhị thiếu gia Hạ gia Hạ Thiên Tài cùng nhị thiếu nãi nãi Du Nhã.

Đứng giữa hai cặp phu thê là một đôi thiếu nam thiếu nữ, tuổi tác đều chừng mười ba, mười bốn. Thiếu nữ dung mạo xinh , vận chiếc váy Thải Phượng Vân Yên bằng lụa mỏng màu xanh thiên thanh, toát lên vẻ dịu dàng, ngọt ngào động lòng . Thiếu niên da chút ngăm đen, diện mạo cũng khôi ngô tuấn tú, chỉ là nét mặt y hệt Hạ nhị thiếu gia, phảng phất khí chất phong lưu đào hoa.

Vị thiếu nữ chính là Hạ Kiều Kiều, con ruột của đại phòng Hạ gia. Thiếu niên là Hạ Tuấn, là cốt nhục do nhị phòng Hạ gia sinh .

Giờ phút , cả nhà đều tề tựu tại đại sảnh. Hạ phu nhân là đầu tiên cất lời, khẽ gọi: “Nghiên nhi.”

Hạ Nghiên mỉm đáp: “Nương.” Đoạn nàng khẽ đẩy Tưởng Siêu cùng Tưởng Tố Tố, nhắc nhở: “Còn mau hành lễ ngoại tổ mẫu?”

Hạ phu nhân vẫy vẫy tay, hiền: “Siêu nhi, Tố nhi, đây để ngoại tổ mẫu ngắm cho kỹ nào.”

Tưởng Tố Tố và Tưởng Siêu ngoan ngoãn tiến lên, Hạ phu nhân vuốt ve đầu bọn nhỏ. Khi trông thấy chiếc khăn che mặt của Tưởng Tố Tố cùng băng vải quấn quanh tay của Tưởng Siêu, ánh mắt của bà bỗng thoáng chút ưu buồn.

“Tiểu cô về , mấy hôm nay mẫu cứ nhắc đến mãi thôi.” Đại thiếu nãi nãi Hạ gia Thân Nhu cất lời: “Đã lâu gặp, Tố Nhi càng thêm xinh rạng rỡ.”

Lời dứt, sắc mặt Hạ Nghiên lập tức đanh . Tưởng Tố Tố trong tay áo siết chặt, Hạ Thiên Dật trừng mắt Thân Nhu, còn Hạ Kiều Kiều thì ánh mắt tràn đầy vẻ hả hê.

Hạ phu nhân kịp đáp lời, Hạ Thiên Tài cất tiếng: “Muội hồi phủ sẽ lưu bao lâu? Chắc hẳn cũng đôi ba ngày chăng?”

“Đưa Tố nhi, Siêu nhi về bái kiến phụ mẫu mà thôi.” Hạ Nghiên khẽ đáp.

Hạ Hầu gia, vốn dĩ vẫn im lặng, bỗng nhiên cất lời: “Chẳng đại cô nương cũng mặt ư? Vị nào là đại cô nương đó?”

Hạ Nghiên mỉm : “Nguyễn nhi, con còn mắt ngoại tổ phụ?”

Tưởng Nguyễn vẫn ẩn trong bóng tối, lúc mới khẽ lên tiếng: “Dạ.” Đoạn, nàng khoan thai bước tới.

Trước đó, Hạ Thành vốn chèn ép thế lực của Tưởng phủ, nên sức tạo áp lực, khiến bộ Hạ gia cố tình phớt lờ những khác, chỉ chuyên tâm trò chuyện cùng Hạ Nghiên và hai con. Giờ đây, khi thấy tiếng đáp dịu dàng, một thiếu nữ vận y phục đỏ thẫm từ lưng Hạ Nghiên dần hiện diện, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Đôi môi chúm chím như cánh đào, răng ngà ẩn hiện, đôi mắt long lanh đầy vẻ lưu chuyển. Dù tuổi tác hãy còn thơ, song dung mạo nàng toát lên vẻ sắc sảo kiều mị, chút vẻ rụt rè ngây dại. Nàng tựa như một bình hảo tửu ủ lâu năm, mở nắp tỏa hương nồng nàn.

Hạ Thành khẽ nheo mắt, tuy ngoài mặt tươi nhưng trong lòng cảm thấy như một áp lực vô hình đè nén. Thiếu nữ mắt hề biến sắc, chỉ khẽ mỉm , tựa hồ chẳng điều gì thể lay chuyển tấm lưng thẳng tăm tắp của nàng.

Lòng Hạ Thành chấn động kinh ngạc. Hắn là bậc bề , mỗi cử chỉ đều ngầm mang theo uy áp, dù đạt đến mức thâm sâu, song với một thiếu nữ bình thường, ít nhất cũng lộ vẻ sợ hãi. Tưởng Nguyễn khác biệt, nội tâm nàng ẩn chứa bao nhiêu sự thâm sâu khó lường?

Nghĩ đến những lời Hạ Nghiên từng trong thư, càng thêm thấu hiểu Tưởng Nguyễn. Chợt : “Quả nhiên là đại cô nương, cùng Kiều Kiều trong phủ e rằng kẻ tám lạng nửa cân.”

Ngay khi Kiều Kiều trông thấy dung mạo Tưởng Nguyễn, trong lòng nàng lập tức dấy lên nỗi buồn giận vô cớ. Từ thuở nhỏ, nàng vẫn tự hào nhan sắc diễm lệ, nhưng Tưởng Tố Tố vượt trội hơn hẳn một bậc. Khó khăn lắm Tưởng Tố Tố mới hủy dung, nay xuất hiện một Tưởng Nguyễn với dung mạo chẳng hề thua kém. Vốn tưởng thiếu nữ lớn lên nơi thôn dã núi rừng thì dung mạo tất tầm thường, cử chỉ thô thiển, ngờ hôm nay tựa quý nhân, càng khiến nàng thêm phần lu mờ.

Hạ Thiên Tài khẽ . “Muội , ngờ phủ ngươi một vị tiểu thư nhan sắc tựa tiên nhân như .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-yeu-co-hoa-quoc/chuong-79.html.]

Lời lẽ phần cợt nhả, Liên Kiều khẽ nhíu đôi mày. Tưởng Nguyễn như hề thấy, chẳng mảy may lộ vẻ ngượng ngùng. Tình cảnh lọt mắt chúng nhân Hạ gia, tự nhiên khiến họ thầm bình phẩm.

Một lát , Hạ Nghiên phân phó nha đem lễ vật chuẩn từ dâng lên. Dĩ nhiên, khăn thêu của Tưởng Tố Tố khen ngợi ngớt. Tưởng Đan và Tưởng Lệ cũng nhận vài lời tán thưởng. Tưởng Nguyễn đem điểm tâm Hạ Nghiên chuẩn cho nàng, dâng lên Hạ phu nhân. Hạ phu nhân bèn truyền lệnh cho hạ nhân thu . Bỗng nhiên, bà như chợt nhớ một chuyện. “Hôm nay các ngươi tới đây, từ đường trong Nguyệt phủ sắp tu sửa. Các ngươi hãy tới đó thắp một nén hương cho liệt tổ liệt tông Hạ gia . Vị Đại sư mời tới mấy hôm từng phán, năm nay Hạ gia gặp một đại kiếp nạn. Cần thành tâm cầu nguyện trong bốn tháng ròng để hóa giải nguy nan, biến dữ thành lành. Nghe Nguyễn nhi sinh ngày mùng bảy tháng tư âm lịch. Chẳng Nguyễn nhi thể ngoại tổ mẫu việc ? Nán Hạ gia cầu nguyện một đêm.”

Liên Kiều vội lên tiếng ngăn cản. Tiểu thư của nàng nào của Hạ gia. Dẫu Hạ gia gặp kiếp nạn gì chăng nữa, thì cũng chẳng liên can gì tới tiểu thư. Miệng lưỡi hoa mỹ thì là tới từ đường cầu nguyện một đêm, nhưng giữa trời đông giá rét thế , lời đề nghị khiến ngay cả nàng cũng thấy khó lòng chấp nhận. Suốt mấy năm qua, Tưởng Nguyễn ở thôn trang chịu nhiều cực khổ, thể vốn chẳng cường tráng. Nếu quỳ một đêm, e rằng sẽ ốm nặng thể gượng dậy nổi. Thế nhưng Liên Kiều còn kịp mở lời, thấy tiếng Tưởng Nguyễn đáp. “Nếu quả thể giúp , xin nguyện góp một phần sức mọn.”

Hạ phu nhân hài lòng mỉm : “Nguyễn nhi quả là một đứa trẻ hiểu chuyện.”

Tưởng Đan đưa mắt Tưởng Nguyễn, Hạ Nghiên đang hài lòng gật đầu, đó lặng lẽ cúi mặt xuống. Mọi trò chuyện một lát, Hạ phu nhân mới than thấm mệt, cho phép lưu , còn bản thì về phòng nghỉ ngơi .

Tưởng Tố Tố, Hạ Nghiên và Tưởng Nguyễn cùng một lối, thắp nén hương bàn thờ tổ tiên. Sau đó, Hạ Nghiên và Tưởng Tố Tố sẽ rời , chỉ còn một Tưởng Nguyễn lưu qua đêm.

Hạ Nghiên nàng, vẻ mặt như đang đau xót: “Nguyễn nhi, thật khiến con chịu cực . Nếu Siêu nhi và Tố nhi còn bình phục, chăm sóc chúng, thì chắc chắn mẫu sẽ cùng con quỳ ở đây.”

“Mẫu ?” Tưởng Nguyễn mỉm . “Con cùng mẫu vốn là một nhà, vả quỳ một đêm là để cầu phúc cho Hạ gia. Nói chừng, chư vị thần tiên trời cao thấy lòng thành kính của con, sẽ ban xuống ân trạch, khiến những tâm nguyện sâu thẳm trong lòng con đều trở thành hiện thực.”

Đây là lời từ tận đáy lòng nàng. Bởi , mặt cũng chẳng mang chút ý đùa giỡn nào, tựa như những lời nàng thốt nhất định sẽ thành sự thật .

“Nguyễn nhi tâm nguyện chi ư?” Hạ Nghiên khẽ .

“Cầu mong con đường công danh của phụ ngày càng rạng rỡ thênh thang.”

Trèo càng cao, ngã càng đau đớn.

“Mong mẫu luôn an khang, bách niên giai lão.”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Phải thật an khang, để tận mắt chứng kiến thứ thuộc về bà dần lụi tàn, cảm nhận nỗi thống khổ suốt thật lâu thật dài.

“Danh tiếng của nhị ca vang vọng khắp chốn thiên hạ.”

Để ai ai trong thiên hạ cũng đều đến , và sẽ trở thành mục tiêu muôn đời cho ngàn vạn lời c.h.ử.i rủa.

“Nhị gả cho phu quân như ý nguyện.”

Rồi đó, nàng sẽ c.h.ế.t t.h.ả.m tay chính phu quân của .

“Liệt tổ liệt tông Hạ gia!” Tưởng Nguyễn khẽ chắp tay ngực, giọng nhẹ nhàng thanh thoát. “Nếu chư vị thể thấu rõ thành ý của tín nữ, mong hãy phù hộ cho Tưởng phủ và Hạ phủ, nguyện cho hai nhà tựa hoa Mẫu Đơn ở Lạc Dương, vĩnh viễn phồn vinh hưng thịnh, rạng rỡ dài lâu.”

Các ngươi sẽ tiêu tàn, lụi bại, phủ một thời huy hoàng sẽ thành nơi ô uế, mặc đời giày xéo. Các ngươi sẽ toan tính, đối đầu, cuối cùng sẽ tự tay hủy diệt lẫn . Hỡi chư vị thần linh cao, nếu thể thấu tỏ lòng thành của Tưởng Nguyễn , hãy khiến Tưởng phủ cùng Hạ phủ, như đóa Mẫu Đơn rực rỡ nhất Lạc Dương, từ khoảnh khắc huy hoàng , chậm rãi mà kiên định úa tàn, vĩnh viễn thể cứu vãn!

Từng câu từng chữ nàng thốt vô cùng chậm rãi, bề ngoài tựa như những lời cầu phúc, song ẩn chứa bên trong là lời nguyền rủa thâm độc, bộ gian bao phủ bởi một tầng khí tức âm trầm. Hạ Nghiên gương mặt bình tĩnh, an nhiên của Tưởng Nguyễn, chợt trong lòng dấy lên một nỗi sợ hãi mơ hồ.

vội vàng dậy, cố che giấu sự hoảng loạn trong tâm, cất lời: “Vậy thì đêm nay đành phiền Nguyễn nhi. Mẫu việc gấp, xin cáo lui .”

Đợi Hạ Nghiên rời khỏi từ đường, bóng dáng vội vã tựa như đang chạy trốn, Tưởng Nguyễn mới khoan thai dậy.

Quỳ? Cái cặn bã Hạ gia , xứng để đầu gối nàng quỳ?

 

Loading...