Trọng sinh Thành Yêu Cơ Họa Quốc - Chương 77

Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:12:23
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cẩm Anh Vương phủ, Dạ Phong án thư, bẩm báo. “Quan tướng quân truyền tin báo về, tháng sẽ khải về kinh.” Dừng một chút, cất lời. “Hôm nay khi thi hành nhiệm vụ, thuộc hạ thủ hạ bẩm báo gần đây trong kinh thành kẻ gom góp lương thực tồn kho, thuộc hạ e rằng liên can đến Bát điện hạ, bèn phái dò xét, kết quả do nha cận của Đại tiểu thư Tưởng phủ gây nên.” Hắn nhíu chặt mày. “Song rõ ý đồ là gì.”

Tiêu Thiều chuyển , khẽ nhướng mày, gương mặt phong thần tuấn lãng thêm vài phần vẻ nghiêm nghị, cất lời. “Tiếp tục dò xét. Để mắt đến động tĩnh của Lý Đống.”

“Lý Tể tướng?” Dạ Phong kinh ngạc thốt lên. “Chủ tử tay với sớm hơn dự định ?”

Tiêu Thiều lắc đầu. “Hiện giờ tính mạng trưởng tử Lý gia ngàn cân treo sợi tóc, việc liên đới đến Tưởng gia. Nếu Tưởng gia kết oán thù với Lý gia, theo ý , Tưởng Quyền hẳn là nên hành động .”

Dạ Phong trầm ngâm đáp. “Phía Tưởng gia là Tiêu gia, hiện Tiêu gia cũng về phe Bát hoàng tử, e rằng Bát hoàng tử sẽ mặt can thiệp.” Dẫu Tiêu gia và Lý gia đều là thế lực hùng mạnh, Tuyên Ly ắt hẳn sẽ chẳng nỡ từ bỏ. Hắn đột nhiên nở nụ , tiếp lời. “Không khi Bát hoàng tử tin thủ hạ của nội bộ tranh chấp thì sẽ tâm trạng thế nào. Tóm , trưởng tử Lý gia gặp biến cố Tưởng nhị tiểu thư gây chuyện thì đều lợi cả. Lý Dương phế nam căn như , dù thế nào nữa, Lý gia và Tưởng gia cũng khó tránh khỏi hiềm khích.”

Tiêu Thiều đính chính lời Dạ Phong, trong tâm trí y chợt hiện lên cảnh tượng hôm Tưởng Nguyễn mặt đổi sắc dùng mảnh sứ cứa đứt nơi hạ thể của Lý Dương. Rõ ràng là một tiểu thư khuê các, mà khi thấy của nam nhân chẳng hề e thẹn, trong mắt nàng chỉ vương đầy vẻ lạnh lẽo, ánh mắt Lý Dương như thể đang một con súc vật chờ đồ sát.

Bắt đầu từ năm mười tuổi, y tiếp nhận Cẩm Y Vệ, cũng từ lúc đó mà bước chân lên con đường đẫm m.á.u hiểm ác. Nếu tận mắt chứng kiến, y thật sự tin một tiểu thư khuê các ánh mắt lạnh lùng tựa như một sát thủ chuyên nghiệp đến .

Vị trưởng nữ của Tưởng Quyền , rốt cuộc là giáo dưỡng ?

Chốc lát , Tiêu Thiều ngừng suy nghĩ, khẽ . “Ta cung một chuyến.”

Phía Bắc kinh thành, một căn nhà ba cổng lớn đang tiếng pháo nổ vang trời, hai pho tượng sư tử đá đỏ thẫm uy phong lẫm liệt, phía là biển gỗ son son rực rỡ khắc kim tự lấp lánh, hai chữ lớn: “Liễu phủ.”

Chính là phủ của vị Trạng nguyên Hoàng thượng ngự ban.

Liễu phu nhân dù đến bốn mươi, mà gương mặt hằn sâu dấu vết phong sương, mái tóc điểm bạc pha sương, trông cứ như ngoài ngũ tuần. Dẫu , bà vẫn khoác chiếc áo trường bào, hai vạt áo màu xanh rêu thêu hình hoa sen tinh xảo. Mái tóc búi gọn gàng, một sợi rối, vẻ mặt hớn hở phát thưởng cho .

Bốn nha Hoàng thượng ban cho cũng mỉm một bên. Người nhận tiền thưởng đều lời chúc mừng, trong đó thiếu các láng giềng cũ. Giờ đây Liễu Mẫn chính là cá chép hóa rồng, từ nay về , gia tộc Liễu thị thể rạng danh tổ tông .

Phát thưởng xong, Liễu phu nhân hỏi nha cận. “Sao Mẫn nhi vẫn ?”

Nha đáp. “Có lẽ công tử đang chỉnh lý thư phòng, nô tỳ sẽ giục giã.” Dứt lời liền xoay rời .

Trong thư phòng, Liễu Mẫn đang thẫn thờ bức họa treo tường.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Ngự tứ biệt viện quả thật lộng lẫy phi phàm, thư phòng rộng gấp đôi chốn cũ. Trước đây những quyển sách của luôn chất chồng thì nay đều chỉnh tề đặt lên giá sách. lúc , lòng cảm thấy hoảng hốt bất an, tất cả những thứ , liệu đây thật sự là điều hằng khao khát?

Trước đó vài ngày, phòng trọ của ở Quốc Tử Giám kẻ trộm viếng thăm, những bức thư do bí ẩn gửi cho cánh mà bay. Chúng biến mất dấu vết, dường như từng tồn tại. Liễu Mẫn hỏi tiểu thư đồng, tiểu thư đồng cũng lắc đầu , nhưng tại những thứ khác mất mà chỉ mất thư từ của bí ẩn gửi. Hắn khỏi nghi ngờ rằng, thư từ đều bí ẩn thu hồi .

Nếu bức họa đom đóm và ánh trăng , Liễu Mẫn sẽ cho rằng thời gian qua chỉ là ảo ảnh, mà bí ẩn chính là một nhân vật do chính tự huyễn hoặc.

Hắn cẩn thận kỹ bức tranh mặt, nét bút tinh xảo, phóng khoáng cũng đầy sắc sảo. Liễu Mẫn khỏi thầm nghĩ, rốt cuộc họa sĩ đó là con ? Đã quen cùng nọ luận bàn về kinh sử, nay bỗng dưng biến mất, thật sự khiến cảm thấy cô đơn lạc lõng.

“Thiếu gia, phu nhân thúc giục ngài mau ngoài.” Nhìn gương mặt thanh tú nho nhã của Liễu Mẫn, mặt nha truyền lời đỏ ửng.

Liễu Mẫn khẽ liếc bức họa mắt một cái, đoạn cất lời: “Đi thôi.”

Hoa nở hai đóa, mỗi đóa một vẻ.

Trong phủ Bát hoàng tử, Tuyên Ly buông lá thư tay, khẽ nhăn mày.

Phụ tá phía thấy , cung kính hỏi: “Bẩm Điện hạ, chẳng điều gì bất ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-yeu-co-hoa-quoc/chuong-77.html.]

Tuyên Ly đăm đăm lá thư. “Hạ phủ truyền tin, xảy tranh chấp với Lý gia.” Trong lòng dấy lên kinh ngạc khôn tả. Trong thư Hạ Thành , Lý Dương ở Tưởng phủ hoạn, bây giờ Lý Đống kiên quyết báo thù cho Lý Dương, nên sẽ bỏ qua cho ngoại tôn nữ Tưởng Tố Tố của Hạ Thành. Trong thư Hạ Thành Tưởng Tố Tố kẻ khác hãm hại, nhưng hung thủ là ai.”

Tuyên Ly khái quát nội dung thư cho phụ tá rõ, vị phụ tá cau mày suy nghĩ một lát. “Điện hạ, lẽ chuyện do kẻ nào đó cố ý gây nên. Lý đại thiếu gia gặp biến cố, Lý Tể tướng và Tưởng gia tất sẽ nảy sinh oán ghét, nghi kỵ lẫn , cũng tất yếu sinh mâu thuẫn với Hạ gia. Đây là khiến các thế lực trướng Điện hạ tranh đấu nội bộ, thủ đoạn quả thật vô cùng hiểm độc.”

“Điều há chẳng rõ ?” Tuyên Ly trầm giọng đáp. “Lý Đống thể mất , cũng chẳng thể từ bỏ Hạ gia. Vả , hiện giờ thế lực trong triều của Tưởng Thượng thư cũng chẳng nhỏ bé gì. Hai phe dấy lên tranh chấp, đối với chỉ hại mà thôi.”

“Có Ngũ hoàng tử ?” Phụ tá hỏi. “Gần đây thanh thế trong triều của Ngũ hoàng tử dần lên cao, Bệ hạ cũng dành cho Ngũ hoàng tử sự tín nhiệm đặc biệt.”

“Ta tỏ tường tính cách của phụ hoàng.” Tuyên Ly hừ lạnh một tiếng. “Hiện giờ lão Ngũ càng trèo cao, về càng ngã đau. Ta e rằng lão Ngũ đủ mưu trí để nghĩ kế sách .”

“Vậy thể là Tứ hoàng tử chăng?” Phụ tá hỏi.

“Bề ngoài lão Tứ chẳng tranh đoạt điều chi, nhưng vẫn thể đề phòng. Điều khiến lo ngại, chính là Thái tử.”

Phụ tá ngẩn . “Thái tử đức độ, cũng chẳng công trạng nào đáng kể triều đình. Lại thêm phần tối , ngu độn, cớ Điện hạ ưu phiền?”

“Chỉ riêng Thái tử thì chẳng gì đáng bận tâm.” Tuyên Ly nheo mắt. “Chỉ e đó là ý chỉ của phụ hoàng mà thôi.”

“Mấy năm nay Bệ hạ sớm ý đổi ngôi Thái tử, e rằng sinh lòng chán ghét y, thể chuyện ?” Phụ tá thắc mắc.

Tuyên Ly : “Có thể đó chỉ là mưu kế che mắt thiên hạ mà thôi. Bằng , nhiều năm như trôi qua, tại Thái tử kẻ thù ở chốn triều đình, mà vẫn hiên ngang vững đến tận hôm nay? Nếu phụ hoàng thầm bày mưu tính kế, chỉ sợ sớm gặm đến xương cốt cũng chẳng còn.”

“Vậy…” Phụ tá chắp tay. “Thuộc hạ quả thực khó lòng đoán ý tứ của Bệ hạ.”

Tuyên Ly chán ghét liếc phụ tá đang quỳ rạp đất, giọng vẫn ôn hòa như cũ. “Chẳng thể trách ngươi . Ngay cả , dù chung sống cùng phụ hoàng bấy nhiêu năm, vẫn từng dò thấu tâm tư của .”

Phụ tá ngẫm nghĩ một lát, . “Thật nếu Điện hạ củng cố thế lực, vẫn còn một kế sách, chẳng bằng kết mối lương duyên cùng Tưởng gia.”

“Tưởng gia?” Tuyên Ly nhướn mi.

Phụ tá chắp tay. “Hiện giờ Điện hạ cần nhất chẳng chính là thế lực của Hạ gia và Lý gia ? Mối quan hệ giữa Hạ gia và Tưởng gia vốn sâu đậm. Nếu ngài giao hảo với Tưởng gia, tương đương thu Hạ gia tay Điện hạ.” Hắn ngừng một lát, tiếp lời. “Huống hồ Tưởng tiểu thư bây giờ còn quá nhỏ tuổi, tiên thể định hôn sự, lỡ biến cố, chúng đổi ý cũng muộn màng gì.”

Tuyên Ly khẽ chau mày, đó khắp kinh thành rầm rộ lan truyền rằng Tưởng phu nhân bày mưu hãm hại đại tiểu thư, song tự rước họa , rốt cuộc khiến nhị tiểu thư liên lụy. Lại thêm chuyện Tưởng Siêu tiêu tiền như nước ở Bách Hoa Lâu, đến cuối cùng tiền trả, chịu cảnh đoạn mất một ngón tay. Ngẫm đến đây, bất mãn cất lời: “Khí chướng bao trùm Tưởng phủ, huống hồ thanh danh của nhị tiểu thư Tưởng gia sớm hủy hoại, thể cưới nàng? Há chẳng sẽ trở thành trò cho bá tánh ?”

“Điện hạ.” Phụ tá thưa. “Chẳng Tưởng phủ vẫn còn một vị đại tiểu thư ? Thân mẫu của vị đại tiểu thư xuất từ phủ Triệu tướng quân. Dẫu cũng là một nhà, nếu điện hạ cưới đại tiểu thư, chẳng những thể tạo lập mối giao hảo với Tưởng phủ, Hạ phủ, e rằng còn thể lôi kéo Triệu phủ.”

“Lão già Triệu Quang luôn một lòng phò tá Thái tử, sẽ dễ dàng quy phục .” Còn về Tưởng Nguyễn, trong tâm trí chợt hiện lên hình bóng nữ nhân vận hồng y rực rỡ, thuyền hoa, nở nụ lãnh đạm trong đêm Hội Hoa Đăng. Tim bất chợt se , một cảm giác vô cùng bận tâm trỗi dậy.

“Xét đến hiện tại, hôn sự liên kết là thượng sách.” Phụ tá vẫn đang đề nghị. “Nếu ngài đính hôn với Tưởng tiểu thư, Lý gia dù phẫn nộ đến mức nào cũng dám hành động nông nổi. Điện hạ ban cho Tưởng gia một đại ân huệ như , Tưởng gia cùng Hạ gia cũng sẽ tận lực phò tá Điện hạ.”

“Ngươi sai.” Tuyên Ly một nữa cầm bức thư lên. “Có lẽ nên cân nhắc kỹ lưỡng hiến kế của ngươi.” Trong thư mời Tuyên Ly đến Hạ hầu phủ, suy nghĩ : “Người , truyền lời đến Hạ hầu gia, bái của Hạ hầu gia tới tay , ba ngày sẽ hành đến phủ bái phỏng.”

Nói về Hạ Thành, khi nhận hồi âm từ tùy tùng của Tuyên Ly, lão lập tức thở hắt một nhẹ nhõm. Hạ phu nhân bên cạnh hối hả hỏi: “Kết quả thế nào ? Bát hoàng tử ưng thuận chăng?”

“Ưng thuận.” Hạ Thành đáp. “Ngươi sai truyền tin tới Tưởng phủ, bảo Nghiên nhi chuẩn dẫn Tố Tố cùng Siêu nhi đến đây.” Dừng một chút, lão : “Bảo nó dẫn luôn cả Tưởng Nguyễn tới.”

Hạ phu nhân gật đầu. “Đương nhiên , dám hủy hoại dung mạo Tố Tố, Tưởng Nguyễn quả thực quá ngông cuồng.”

Ánh mắt Hạ Thành trầm xuống. “Ta chuyện với Bát điện hạ, khiến Bát điện hạ cho rằng chuyện là do Ngũ hoàng tử gây . Có điều kiêng dè mới thể lôi kéo giao hảo với Hạ phủ. Mặc dù , Tưởng Nguyễn thể giữ , Nghiên nhi nàng cuồng ít phen, xem thử nàng rốt cuộc là loại yêu nghiệt quỷ quái nào, tuổi còn nhỏ mà tâm địa độc ác đến nhường !”

 

Loading...