Trọng sinh Thành Yêu Cơ Họa Quốc - Chương 76
Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:12:22
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ đầu mùa xuân cho đến nay, cơn mưa đầu tiên rơi xuống, nước mưa theo mái hiên đổ dài, sắc trời âm u tựa hồ sắp đổ sụp.
Hạ Nghiên ở mép giường, bưng một chén đường chưng tô lạc, đưa đến mặt Tưởng Tố Tố.
"Ta ăn." Tưởng Tố Tố đầu sang chỗ khác, trong đôi mắt xinh động lòng đầy vẻ bực tức, gò má trắng nõn một đường rạch dài. Dù thoa thuốc, nhưng thịt da vẫn sần sùi lồi kéo dài đến nốt ruồi son, nàng hiện tại quả tựa quỷ xoa.
"Tố nhi ngoan, con ăn chút gì , vết thương mới mau lành ." Hạ Nghiên dịu dàng .
Tưởng Tố Tố gạt đổ chén trong tay Hạ Nghiên, giận dữ : "Lành lặn cái nỗi gì chứ, dung nhan bây giờ còn thể vẹn nguyên ? Chi bằng thà c.h.ế.t quách cho ." Nói đến đây, Tưởng Tố Tố ho khan vài tiếng, má vốn dữ tợn, lúc trông càng thêm phần đáng sợ.
Hạ Nghiên đau lòng vỗ lưng cho Tưởng Tố Tố: "Con như là nương đau lòng đến c.h.ế.t ? Tố nhi yên tâm, nương nhất định sẽ tìm đại phu giỏi nhất cho con, sẽ để sẹo."
"Nương nghĩ rằng sẽ tin ?" Tưởng Tố Tố Hạ Nghiên, vẻ mặt thất vọng: "Nếu tại nương, nếu nương sai Thư Hương dẫn tên Lý Dương đó đến Tố Tâm uyển, thì chuyện đến bước đường . Đều là tại nương! Đều là tại nương!" Nói xong lời cuối cùng, mắt Tưởng Tố Tố đỏ bừng, mất lý trí.
"Đủ !" Hạ Nghiên quát khẽ, nhỏ giọng : "Con tất cả đều chuyện ?"
Tưởng Tố Tố khàn giọng, vẫn Hạ Nghiên chằm chằm.
Hạ Nghiên bỗng nghiêm nghị : "Thu hồi cái dáng vẻ thoi thóp đó của con , con cho rằng thì thể đổi gì? Nếu Tưởng Nguyễn thấy con bây giờ, chắc chắn ả sẽ hả hê lắm. Phụ của con thấy con bây giờ, cũng sẽ chỉ thấy thất vọng. Nếu con báo thù, thì hãy thu nước mắt , lời nương."
Thái độ của Hạ Nghiên nghiêm khắc, Tưởng Tố Tố run sợ chốc lát, từ từ bình tĩnh , : "Ta nên gì?"
Hạ Nghiên thấy nàng như , Tưởng Tố Tố hiểu lời , thở phào nhẹ nhõm cất lời: "Nhị ca con mất một ngón tay, chuyện vô cùng kỳ lạ. Ta rõ nhị ca con gì, nhưng chuyện của con và Lý Dương, chắc chắn liên quan tới Tưởng Nguyễn. Nó dám xoay chúng như chong chóng."
"Ta hận thể lột da ả, uống huyết ả." Tưởng Tố Tố nắm chặt quả đấm, ánh mắt âm u: "Ả hại thành như , cam lòng!"
"Quyền uy của Lý Đống quá lớn, nhưng cho dù thế nào nương cũng sẽ đưa con qua Lý gia. Nương thư cho ngoại tổ phụ của con, rõ tình trạng của con và nhị ca con, những ngày tháng an lành của Tưởng Nguyễn cũng sắp chấm dứt ."
Đôi mắt Tưởng Tố Tố chợt rạng rỡ. “Ngoại tổ phụ sẽ con đòi công bằng ư?”
“Bởi , bây giờ con cần tịnh dưỡng thật ,” Hạ Nghiên dịu dàng nàng mà . “Đợi vết thương con lành lặn, nương sẽ sắp xếp cho con về Hạ phủ một chuyến.”
Hạ Nghiên vốn là do kế thất của Hạ Thành sinh . Khi , Hạ Thành chỉ là một huyện lệnh nhỏ nhoi, phận của Hạ Nghiên thực xứng để gả chính thê cho Tưởng Quyền. Nào ngờ, đại ca của Hạ Thành chẳng may bạo bệnh qua đời, tước vị bèn rơi tay Hạ Thành. Hạ Nghiên cũng nhờ thế mà địa vị thăng tiến, cộng thêm việc Triệu Mi đoạn tuyệt quan hệ với Triệu tướng quân, từ đó phận của Hạ Nghiên trở nên vô cùng xứng đáng với ngôi vị chính thê của Tưởng Quyền.
Cũng giống như Hạ Nghiên, Hạ Thành là kẻ cực kỳ che chở con cháu. Nếu hai ngoại tôn của gặp biến cố như , e rằng lão sẽ dùng thủ đoạn tàn độc nào để đối phó với Tưởng Nguyễn, thật khó lòng đoán định.
Sau khi trò chuyện với Tưởng Tố Tố một lát, Hạ Nghiên mới rời . Vừa bước khỏi cửa, nàng xoa xoa vầng trán hỏi: “Siêu nhi tỉnh giấc ?”
Lâm Lang cúi đầu đáp: “Khoảng xế trưa, nhị thiếu gia tỉnh giấc, thế nhưng đoạn vô cùng giận dữ, đuổi tất thảy nha ngoài, chịu diện kiến bất kỳ ai.”
Hạ Nghiên hít một thật sâu. “Thôi , đích đến xem nó thế nào.”
Ngoài trời, mưa vẫn cứ trút xuống ngừng. Song, trong Nguyễn Cư vẫn yên bình như thường, an nhàn như cũ, chẳng hề thời tiết khắc nghiệt ảnh hưởng chút nào. Tưởng Nguyễn đang luyện chữ, Bạch Chỉ bên cạnh mài mực cho nàng, tấm tắc khen: “Nét chữ của tiểu thư quả nhiên ngày càng tuyệt .”
“Ngươi vốn chữ nghĩa thông, gì mà khoa môi múa mép chứ,” Liên Kiều ở một bên trêu chọc.
Mặt Bạch Chỉ chợt đỏ bừng, lời lẽ của nàng vốn chẳng nhanh nhạy bằng Liên Kiều, chỉ đành lúng túng cúi mặt xuống mà nhỏ: “Song, quả thực mà.”
Tưởng Nguyễn gác bút, cất lời hỏi: “Các ngươi học chữ chăng?”
Liên Kiều và Bạch Chỉ , mừng rỡ kinh ngạc nàng. “Khỏi , nô tỳ vô cùng mong mỏi thưa tiểu thư.”
“Vậy thì vài ngày tới, sẽ chọn lựa vài quyển sách đơn giản, đích dạy các ngươi học cho thông tỏ văn tự.” Nàng thầm nghĩ, theo nàng thì thể thông tỏ văn tự mới . Bình thường Lộ Châu lo liệu việc bên ngoài, Liên Kiều và Bạch Chỉ cũng nên giúp nàng gánh vác một vài việc trong phủ.
“Nô tỳ tạ ơn tiểu thư!” Hai nha vô cùng mừng rỡ. Đối với hạ nhân mà , chỉ hạ nhân cấp bậc thượng đẳng mới cơ hội học chữ. Nay Tưởng Nguyễn đích dạy dỗ, các nàng thực sự vô cùng cảm kích ân huệ .
“Hôm nay tiểu thư sai Lộ Châu ngoài, rút bộ ngân phiếu gửi trong tiền trang về, là vì lý do gì ạ?” Liên Kiều tò mò hỏi.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Tưởng Nguyễn liếc nàng một cái. Hai nha , tuy hết mực trung thành, nhưng tâm tư quá đỗi đơn thuần. Lộ Châu từ nhỏ Nam Bắc, từng thấy thấu muôn vàn góc khuất chốn phố thị. Dùng Lộ Châu, Tưởng Nguyễn cần lo lắng điều gì. Song, đối với hai nha , nàng vẫn dám trọng dụng quá mức.
“Các ngươi hãy trận mưa thử xem,” Tưởng Nguyễn dõi mắt ngoài cửa sổ . “Nó trút xuống thì chẳng đến bao giờ mới thể ngớt.”
“Tiểu thư đang đùa cợt nô tỳ ?” Bạch Chỉ kinh ngạc thốt lên. “Chẳng qua đây chỉ là một cơn mưa đầu mùa, chừng sáng mai tạnh thôi.”
“ linh cảm rằng, nó sẽ ngớt ,” Tưởng Nguyễn lắc đầu .
Kiếp , cũng chính năm , trận mưa trút xuống liền ngừng nghỉ suốt ba tháng ròng rã. Mùa xuân chẳng thể gieo trồng lương thực, nạn lụt lội hoành hành khắp nơi. Vô ruộng nương chìm trong biển nước, khiến kinh thành ngày càng thêm nhiều lưu dân phiêu bạt đến.
Nàng ghi nhớ sâu sắc chuyện , bởi vì lúc thôn xóm cũng hồng thủy tàn phá, lương thực khan hiếm, cả nhà Trương Lan càng thêm bạc đãi nàng. Phòng nàng dẫu chẳng đến nỗi nhấn chìm, song nước vẫn ngập lối . Nàng ngày ngày bụng đói cồn cào, gánh vác công việc nặng nhọc, một hôm suýt dòng nước dữ cuốn trôi. May nhờ một tên gia đinh chuyên lo việc nặng nhọc thấy, tay cứu vớt nàng lên. Nàng khắc cốt ghi tâm ánh mắt oán hận, thất vọng của gia đình Trương Lan khi , như thể căm hận nàng c.h.ế.t chìm luôn cho khuất mắt. Khi , Tưởng Nguyễn ngỡ rằng gia đình Trương Lan chê nàng chiếm mất khẩu phần lương thực, nên mới hận thể để nàng tan biến. Giờ đây nghĩ , nếu nàng bỏ mạng giữa cơn hồng thủy năm , lẽ cả nhà Trương Lan nhận một khoản bạc nhỏ từ tay Hạ Nghiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-yeu-co-hoa-quoc/chuong-76.html.]
Bấy giờ, kinh thành xuất hiện vô lưu dân, trăm họ đói kém, kẻ phiêu bạt khắp nơi, vì thiếu lương thực mà sinh lòng cướp bóc. Những gia đình bần hàn dĩ nhiên nhiều lương thực, bọn chúng tức thì nhắm các phú hộ trong kinh thành. Khi , Triệu Nghị thủ thành suất binh trấn áp, bất ngờ lưu dân c.h.é.m chết. Mà vị Hoàng đế cửu ngũ chí tôn , bấy giờ ban chiếu lệnh Triệu gia xuất tiền cứu trợ nạn thiên tai. Triệu gia dâng vạn lượng bạc, bộ gia sản tích cóp đều vét sạch, tựa hồ từ đó, Triệu gia cũng bắt đầu suy tàn.
Tưởng Nguyễn việc khi nhập cung, bấy giờ Chiêu nghi vô tình tiết lộ, rằng chính Tuyên Ly kiến nghị Hoàng đế rằng Triệu tướng quân giàu sung túc, duy ngài mới đủ bạc để cứu tế tai ương. Tưởng Nguyễn cũng từng chất vấn Tuyên Ly về việc , đáp rằng so với sinh mệnh của lê dân bá tánh, tiền tài chỉ là vật ngoại , nếu thể dùng để cứu tế nạn dân thì chính là Triệu gia một việc đại thiện.
Giờ đây suy ngẫm, việc đó, uy tín của Tuyên Ly trong triều đình càng thêm vững chắc, mà Triệu gia dần suy yếu. E rằng, tất cả đều trong mưu tính của , và cái c.h.ế.t của Triệu Nghị, sợ rằng hề giản đơn đến thế. Đường đường là một vị thủ thành, há thể dễ dàng đám nạn dân tay tấc sắt c.h.é.m chết?
Ánh mắt nàng càng lúc càng thâm trầm, kiếp , nàng quyết kẻ bàng quan vận mệnh Triệu gia. Triệu gia chính là hậu thuẫn của nàng, nàng thể cam tâm họ kẻ khác chèn ép?
“Trận mưa e sẽ dứt, cớ tiểu thư xuất bạc ngoài?” Bạch Chỉ nghi hoặc. “Dẫu thế nào nữa, tiểu thư cũng nên giữ chút ít kim ngân phòng chứ? Hay tiểu thư toan tính gì chăng?”
“Ta sai Lộ Châu thu mua bộ lương thực trong kinh thành.” Tưởng Nguyễn thản nhiên .
“Tiểu thư.” Liên Kiều trợn trừng đôi mắt. “Tiểu thư mua nhiều lương thực đến , rốt cuộc là để gì?”
Hiện nay là tiết đầu xuân, lương thực mới, tất cả đều là lúa gạo tồn kho từ năm ngoái, giá cả chẳng đắt đỏ, hai ba ngàn lượng bạc đủ để mua quá nửa. Các chủ tiệm đang buồn rầu ưu phiền vì lương thực ứ đọng, thấy ắt sẽ vội vã bán tháo bộ hàng.
“Ta tin rằng, nếu trận mưa ngớt, gây tai họa hồng thủy, lương thực ắt sẽ trở nên vô cùng quý giá.” Tưởng Nguyễn khẽ .
“Tiểu thư.” Bạch Chỉ mấp máy đôi môi, song cuối cùng vẫn im lặng. Mọi lời và hành động của Tưởng Nguyễn đều hết sức quyết đoán, ý chí nàng vững như bàn thạch, quyết việc gì thì quyết đổi . Bởi , dẫu Bạch Chỉ thầm cho rằng Tưởng Nguyễn hành động nông nổi, nàng cũng chỉ đành im lặng tuân theo.
lúc , Lộ Châu đẩy cửa bước , thấy Tưởng Nguyễn liền mỉm : “Tiểu thư, nô tỳ thu mua bộ lương thực, đều chuyển kho hàng ở thành Tây . Chìa khóa đây ạ.”
Nàng giao chìa khóa cho Tưởng Nguyễn, khẽ : “Mấy ngày qua hỏi mua, bởi hơn phân nửa lương thực đều nô tỳ thu về.”
“Ngươi khá.” Tưởng Nguyễn khẽ vuốt chiếc chìa khóa bạc tinh xảo trong tay.
“Có điều, tiểu thư …” Lộ Châu trầm ngâm một lát cất lời. “Vừa nãy ở cổng viện, nô tỳ thấy Ngũ di nương, dường như bước , nô tỳ lên tiếng vấn an, nhưng nàng rời .”
“Ta rõ.” Tưởng Nguyễn trầm ngâm. “Nếu , chúng tới viện Ngũ di nương chơi một lát .”
Hồng Anh đang trong phòng thêu thùa, ngờ Tưởng Nguyễn đến. Viện của nàng, ngoại trừ Tưởng Quyền, từ tới giờ từng ai ghé thăm. Nàng dậy thì Tưởng Nguyễn bước , thấy nàng liền mỉm : “Thì di nương đang thêu thùa, quả là tài hoa, thêu .”
Hồng Anh theo ánh mắt Tưởng Nguyễn khung thêu bàn. Đó là một chiếc túi thơm nàng đang thêu cho Tưởng Quyền, đó thêu đôi hạc trắng giữa tầng mây xanh biếc, sống động như thật, toát lên ý vị thoát tục, sắc màu cũng vô cùng bắt mắt.
“Chỉ là tiêu khiển chút thôi.” Hồng Anh mỉm đáp. “Nếu đại tiểu thư ưng ý, khi khác sẽ thêu tặng một chiếc.”
“Vậy thì đa tạ Ngũ di nương.” Tưởng Nguyễn khẽ , nhận lời đảo mắt quanh, tiếp lời: “Người trong phủ đều đồn rằng phụ cực kỳ sủng ái Ngũ di nương. Ban đầu còn bán tín bán nghi, nhưng hôm nay mục sở thị, quả thực thể tin.”
Nhà cửa bài trí tinh xảo, vật phẩm bày biện đều là của quý hiếm. Hẳn là Tưởng Quyền hao tổn ít tâm tư cho Ngũ di nương.
Hồng Anh thoáng sững sờ, khẽ : “Lão gia ái trọng nhất vẫn là phu nhân, đại tiểu thư chớ nên đùa.”
“Ta hề giỡn cợt.” Tưởng Nguyễn mỉm . “Hôm nay đến thăm Ngũ di nương, thực đôi lời .” Nàng giữ vẻ mặt ôn hòa. “Mấy ngày nay trong phủ liên tiếp xảy chuyện, nhị và nhị ca gặp bất hạnh trùng trùng, cứ như nguyền rủa . Ta lo rằng tiếp theo gặp họa, liệu là Nguyễn nương đây .”
Hồng Anh , lòng chợt hoảng hốt, ngước Tưởng Nguyễn hỏi: “Đại tiểu thư những lời như thế?”
“Chẳng qua là trực giác mà thôi.” Tưởng Nguyễn khẽ . “Ta nhân cận kề, mẫu sinh khuất núi từ sớm. Mặc dù phu nhân đối với cũng đến nỗi tệ, nhưng nếu so với nhị ca và nhị …” Nàng hạ giọng. “Có vài lời, chỉ thể tâm sự cùng Ngũ di nương mà thôi. Giá như Ngũ di nương thể trở thành nữ chủ nhân Tưởng phủ thì bao. Nếu là hiền lành như Ngũ di nương, tất sẽ chu bảo hộ Nguyễn nương, mà Nguyễn nương ắt cũng sẽ báo đáp Ngũ di nương, để Tưởng phủ hòa thuận mỹ mãn, hưng thịnh ngừng.”
Hồng Anh mấp máy môi, rõ vì , trái tim đập thình thịch. Nàng chăm chú dò xét Tưởng Nguyễn, thấy đôi mắt quyến rũ ẩn chứa ý , rõ ràng dịu dàng như nước, nhưng huyền ảo tựa hoa sương, khó bề nắm bắt cảm xúc thật. Nàng xuất từ chốn thanh lâu, vị sắc mặt ít , vốn am hiểu lòng , mà thể nào thấu vị tiểu cô nương độ mười lăm, mười sáu mặt .
“Đại tiểu thư thật sự cho rằng tư cách trở thành nữ chủ nhân của Tưởng phủ?” Nàng chất giọng khẽ run.
Tưởng Nguyễn bưng chén mặt lên, hờ hững đáp: “Cớ gì ?”
Hồng Anh nàng, đột nhiên mỉm . “Đại tiểu thư khẳng khái nâng đỡ như , thật lấy gì báo đáp. Kỳ thực, nếu hôm nay đại tiểu thư tìm đến , cũng ý tìm đến đại tiểu thư.”
Tưởng Nguyễn mỉm nàng, Hồng Anh cất lời. “Ngày hôm qua và lão gia đàm luận, lão gia nhắc đến chuyện phụ tử Lý gia. Đại tiểu thư cũng tường tận chuyện của Lý đại thiếu gia với nhị tiểu thư, giờ đây Lý đại thiếu gia thành nông nỗi , Lý Tể tướng ắt hẳn sẽ thể dung thứ cho nhị tiểu thư, song lão gia kết oán với Lý Tể tướng, bèn đại tiểu thư thế chỗ nhị tiểu thư gả Lý phủ.” Nói xong, nàng cẩn thận dò xét thần sắc của Tưởng Nguyễn, song gương mặt kiều diễm của Tưởng Nguyễn vẫn hề đổi sắc, khóe môi khẽ cong, tựa như mang một lớp mặt nạ mỹ vô khuyết.
Tưởng Nguyễn khẽ thở dài. “Phụ sủng ái nhị như , thật sự khiến vô cùng ngưỡng mộ.”
Hồng Anh thấy bèn . “Trong lòng cũng bất an, hiển nhiên là do nhị tiểu thư gây tai họa, thể để đại tiểu thư gánh họa ? Giờ đây Lý đại thiếu gia hóa phế nhân, nếu đại tiểu thư thật sự gả đó, ắt sẽ thống khổ cả đời.”
Tưởng Nguyễn trầm tư giây lát, Hồng Anh . “Đa tạ ngũ di nương thành tâm khuyên giải, song là quyết định của phụ thì khó lòng can dự . Nếu quyết ý như thế, Nguyễn nương là con gái Tưởng gia, cũng đành tuân theo mà thôi.”
Hồng Anh kinh ngạc. “Đại tiểu thư ưng thuận gả đó ?”
“Ta ưng thuận, phụ cũng ưng thuận, nhưng Lý đại nhân đồng ý ?” Tưởng Nguyễn khẽ, dậy. “Thời gian chẳng còn sớm sủa, nên về đây.” Dừng một chút, nàng chiếc hương nang nhỏ xinh bàn, . “Phụ thương yêu ngũ di nương, ngũ di nương kính cẩn phụ cũng là lẽ thường tình. Song Nguyễn nương vẫn nhắn nhủ ngũ di nương một câu, nếu cốt nhục, ngũ di nương và đại di nương, nhị di nương, đều giống cả thôi.” Nàng tiếp. “Nếu cốt nhục, nhưng địa vị, thì vận mệnh của hài tử cũng sẽ giống như di nương thôi.”
Tưởng Nguyễn , một lúc lâu Hồng Anh vẫn ngẩn ngơ đó, nha bên cạnh nàng thấy thận trọng cất tiếng gọi. “Di nương?”
Hồng Anh phất tay áo, gương mặt lộ rõ vẻ mỏi mệt, lẩm bẩm. “Đại tiểu thư rốt cuộc gì đây.”