Trọng sinh Thành Yêu Cơ Họa Quốc - Chương 73

Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:12:19
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giữa trưa, Tưởng Nguyễn dậy từ sớm, dùng cháo Bạch Chỉ dâng tới. Bỗng thấy Thư Hương nơi cửa ngó nghiêng, Liên Kiều trông thấy, liền hỏi: “Có chuyện gì ?”

“Nô tỳ thỉnh an đại tiểu thư.” Thư Hương đáp. “Nơi nhị tiểu thư vài cuộn gấm quý, Người mời đại tiểu thư đến viện của nàng ghé qua một chút, chọn lấy hai khúc gấm ưng ý.”

Liên Kiều đáp: “Đã rõ, ngươi lui xuống .” Đợi Thư Hương khuất bóng, Liên Kiều bẩm lời của nàng cho Tưởng Nguyễn, cuối cùng hỏi: “Nhị tiểu thư quả thật kỳ lạ, hiện giờ Nhị thiếu gia còn bệnh giường, thế mà nàng tâm tình mời tiểu thư đến.”

Trong quá khứ, Tưởng Tố Tố sẽ vô cớ mời nàng đến, đặc biệt là thời điểm nhạy cảm . Nếu bọn họ bày mưu hãm hại nàng, thì cứ ung dung ứng phó thôi.

Lộ Châu hồi viện nhanh. “Tiểu thư, nô tỳ ngóng từ hạ nhân trong viện, thì hôm nay Lý tể tướng sẽ tới.” Nàng sắc mặt Tưởng Nguyễn, bất an tâu: “Nô tỳ cứ cảm thấy chuyện điều kỳ lạ, tiểu thư từ chối ạ?”

“Không cần.” Không đợi Lộ Châu dứt lời, Tưởng Nguyễn đáp như thế. Nàng kinh ngạc Tưởng Nguyễn, thấy nàng khẽ nheo đôi mắt phượng, nhạt : “Vị cố nhân , sớm mong thăm viếng.” Giọng nàng phảng phất ý , hiểu vì , Lộ Châu thấy sống lưng lạnh toát, đôi mắt sâu thấy đáy của Tưởng Nguyễn, nàng chỉ cảm thấy như lạc biển sương.

Suy nghĩ chốc lát, Lộ Châu mới tâu: “Nếu , tiểu thư tắm gội chải chuốt ạ?”

“Tất nhiên .” Tưởng Nguyễn khẽ mỉm . “Liên Kiều, Bạch Chỉ, hôm nay hai ngươi cứ ở trong viện thêu thùa. Gọi Thư Hương đây .”

Trong Nghiên Hoa uyển, Tưởng Tố Tố đang trang sức. Đêm qua, nàng từ miệng Hồ Điệp chuyện Hạ Nghiên se duyên cho Tưởng Nguyễn, trong lòng khỏi khó hiểu, tại Hạ Nghiên tìm một mối hôn sự như cho Tưởng Nguyễn. Lý tể tướng cũng là trọng thần của triều đình, Lý An là một thanh niên tài tuấn hiếm . Chỉ cần nghĩ tới Tưởng Nguyễn thể gả Lý gia danh giá, hưởng vinh hoa phú quý, trong khi nàng bại danh liệt, sẽ gả nhà thế nào thì Tưởng Tố Tố cảm thấy lòng dâng lên căm hờn ngàn vạn . Hôm nay, nàng quyết tâm trang điểm thật lộng lẫy, nàng từng gặp Nhị công tử Lý gia , nhưng nếu thể khiến động lòng, phá hỏng lương duyên của Tưởng Nguyễn, nàng vô cùng thỏa mãn .

Hồ Điệp cẩn trọng vấn tóc cho Tưởng Tố Tố, khẽ cất lời: “Tiểu thư chẳng thể ngoài ? Phu nhân dặn dò hôm nay tiểu thư ở trong phòng, tuyệt đối bước ngoài, nhỡ chuyện gì may xảy …”

“Ai cho phép ngươi chuyện với chủ tử như hả?” Tưởng Tố Tố mất kiên nhẫn. “Chuyện của , tự chừng mực, nếu còn lắm lời, liền đoạt mạng ngươi.”

Tay Hồ Điệp khựng một chút, dám thêm nửa lời.

Trong đại sảnh Tưởng phủ, hai cha con Lý Đống đang đàm đạo cùng Tưởng Quyền. Hạ Nghiên cũng tiếp đón, Lý Đống đưa mắt đ.á.n.h giá Hạ Nghiên từ xuống , buông lời ẩn ý: “Tưởng đại nhân quả thật diễm phúc, một kiều thê như thế .”

Hạ Nghiên ngẩn , miễn cưỡng. Tưởng Quyền tuy giận dữ, nhưng Lý Đống vốn là kẻ phóng đãng, Tưởng Quyền cũng chẳng thể nào gì lão . Chỉ đành nén giận : “Là lỗ mãng, đồng liêu với Lý đại nhân nhiều năm, thế mà từng lui tới, quả thực đáng tiếc.”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

“Được .” Lý Đống dựa lưng ghế, đôi mắt ti hí khuôn mặt tròn vo nheo . “Chúng chuyện vòng vo gì, hôm nay chắc là Tưởng đại nhân chuyện thương thảo. Không là chuyện gì?”

Tưởng Quyền ngờ đối phương khó đối phó đến thế, năng còn vô lễ. Một đời Tưởng Quyền ông, từng gặp hạng ngang ngược đến thế, thể đắc tội. Ông chỉ cảm thấy uất nghẹn nơi lồng n.g.ự.c chẳng thể nào trút , đến lời cũng chẳng thốt nên câu.

Hạ Nghiên thấy , vội bước lên giảng hòa, khẽ : “Thật cũng gì đặc biệt, chẳng qua là quý công tử nhà Lý đại nhân phong nhã tuấn tú, là bậc tài tuấn thiếu niên, nhớ tới nữ tử trong phủ nay tuổi tác cũng chững chạc, lòng khát khao kết duyên cùng cao môn, quả là duyên trời định .”

Hạ Nghiên thẳng thắn bộc bạch, Tưởng Quyền liền liếc một cái, ngờ một nữ tử thanh khiết tựa sen ngọc thể thốt những lời lẽ chút liêm sỉ nhường , trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng.

Lý Dương kế bên , khóe môi khẽ cong lên thành một nụ ẩn ý: “Nghe ý của phu nhân, là chọn phu quân cho tiểu thư của quý phủ ?”

Từ khi Hạ Nghiên câu đó, Tưởng Quyền rõ mồn một rằng Tưởng phủ nay mất hết thể diện mặt hai cha con họ Lý, liền dứt khoát giữ im lặng, thêm nửa lời. Hạ Nghiên ông một cái, : “ !”

Lý Dương cũng : “Không phu nhân trúng là , là nhị của ?”

“Lý nhị công tử là bậc tài tuấn thiếu niên, Lý đại công tử cũng khí chất hơn , tất nhiên đều là nhân tài hiếm .” Hạ Nghiên vén tóc tai. “Có điều hôm nay Lý đại công tử đích tới đây, chính là duyên với Lý đại công tử .”

Lý Đống Hạ Nghiên chăm chú, : “Phu nhân miệng lưỡi khéo léo, cách ăn . Không tiểu thư của quý phủ xinh như hoa như phu nhân ?”

Lời hàm ý sâu xa, Hạ Nghiên đờ . Tưởng Quyền kiềm chế nữa, định bộc phát cơn giận lôi đình, thì đột nhiên thấy một tiếng gọi trong trẻo vang lên: “Mẫu !”

Mắt Lý Dương sáng lên, đầu về phía cửa. Chỉ thấy một thiếu nữ xinh cửa, làn da trắng hồng như ngọc nõn, vận xiêm y màu vàng sơn , cổ áo giao lĩnh, vạt váy thêu hoa uyển chuyển quét đất, khoác ngoài là chiếc áo lụa mỏng thêu những đóa mai rụng. Suối tóc đen dài búi gọn gàng kiểu hồ lô, điểm xuyết một chiếc trâm ngọc chạm hình hồ điệp tinh xảo. Tay ngọc đeo vòng san hô, vòng eo thon thả, bên hông lủng lẳng một chiếc túi thơm thêu chỉ vàng. Khí chất thoát tục tựa tiên giáng trần, dung nhan diễm lệ vô song.

Nàng dường như phát giác trong đại sảnh còn ngoài, khẽ e lệ cúi đầu, trầm ngâm một lát, vẫn bước lên phía , khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực. Tới gần, mới thấy khóe mắt trong veo đơn thuần còn một nốt ruồi son, quả thực là xinh tựa tiên tử hạ phàm.

“Phụ , mẫu …” Nàng khẽ ngừng . “Tố nhi phủ khách tới.”

Trong khoảnh khắc thấy Tưởng Tố Tố, Hạ Nghiên cứng đờ tại chỗ, nàng ngẩn đầu cha con Lý gia. Quả nhiên bắt gặp ánh mắt tham lam của chúng đang dán chặt lên Tưởng Tố Tố, đôi mắt như sói đói đó khiến Hạ Nghiên rùng . Nàng quyết định thật nhanh, lập tức lên tiếng. “Ai dạy ngươi phép tắc cẩu thả như , mau trở về viện !”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-yeu-co-hoa-quoc/chuong-73.html.]

Thái độ của Hạ Nghiên quá đỗi nghiêm khắc, Tưởng Tố Tố sợ hãi, đôi mắt lập tức ngấn nước, nàng lúng túng về phía Lý Dương. Lý Dương như thì tâm thần chấn động, lập tức . “Tưởng tiểu thư cố ý, phu nhân cần trách phạt nàng. Huống hồ, cùng phụ cũng ngoài.”

Lời quá đỗi khiếm nhã, trong lòng Hạ Nghiên vô cùng nóng ruột. Tưởng Tố Tố khẽ nhíu mày, Lý Đống tiếp lời. “Chỉ là một nữ hài thôi, phu nhân cần quá lo lắng.”

Tưởng Tố Tố cảm giác chỗ nào đó , ánh mắt của Tưởng Quyền và Hạ Nghiên, trong lòng bỗng dưng sợ hãi, liền . “Nếu , Tố nhi xin lui xuống .” Dứt lời thì màng đến ánh mắt của những phía , vội vàng rời .

Đợi tới khi còn thấy bóng lưng Tưởng Tố Tố nữa, Lý Dương mới thu ánh mắt, hỏi. “Đó chính là nhị tiểu thư của quý phủ , quả nhiên trăm bằng một thấy.”

“Tố nhi tuổi đời còn quá nhỏ.” Tưởng Quyền . “Tạm thời nghĩ đến chuyện đính hôn. Ta là Nguyễn nhi.”

Hạ Nghiên vội vàng giúp . “ , tính tình Tố nhi nghịch ngợm, kỳ thực tính tình và dung mạo của Nguyễn nhi đều .”

Cha con Lý Đống , Lý Dương . “Tạm thời cần vội, thấy Tưởng nhị tiểu thư đích thực là một mỹ nhân hiếm .”

Trong lòng Hạ Nghiên bồn chồn lo lắng, chuyện với hai cha con Lý gia thêm vài câu, dùng xong cơm trưa, Tưởng Quyền cùng Lý Đống uống chút rượu bàn chuyện triều chính. Lý Dương và Hạ Nghiên đều ngoài, Lý Dương dạo hoa viên, tuy hợp quy tắc, nhưng nhà quyền khuynh triều chính, nên cũng đành tùy ý. Hạ Nghiên gọi Lâm Lang. “Ngươi lập tức tìm Thư Hương, bảo nó dụ Tưởng Nguyễn ngoài.” Trong mắt Hạ Nghiên lóe lên hàn quang độc địa. “Vì Tố nhi của , ngươi cứ cam chịu ô nhục suốt kiếp .”

Tưởng Nguyễn mặc bộ y phục màu sơn thêu hoa cẩm chướng của Như Ý Lâu, Lộ Châu phủ thêm cho nàng áo ngoài đỏ thẫm thêu hoa. Tóc búi kiểu Lưu Tô, cài một cây trâm bạc hình hoa lài. Dùng chút son phấn xinh hơn , Thư Hương bên cạnh . “Tiểu thư quả thật kiều diễm, tựa tiên tử trời .”

“Tiên tử?” Tưởng Nguyễn khẽ . “Ta từ trời xuống.” Nàng là ác quỷ, là ác quỷ trở về từ địa ngục, việc nàng cần , chính là hủy hoại tiên tử trong mắt , nàng thể là tiên tử đây?

Thư Hương ngơ ngác, Lộ Châu . “Tiểu thư ăn mặc lộng lẫy như , chẳng lẽ hôm nay trong phủ khách quý tới ? chỉ là qua viện của nhị tiểu thư một chút thôi .”

Thư Hương giật , lén ngẩng đầu Tưởng Nguyễn, thấy vẻ mặt nàng vẫn thản nhiên, cất lời: “Hôm nay khí trời quang đãng, tâm tình cũng vơi bớt ưu phiền. Khách quý ghé thăm phủ, dẫu cho là việc thật, e rằng nữ quyến trong nhà cũng khó lòng diện kiến.”

Thư Hương càng cúi thấp đầu, trong lòng hiểu dâng lên một nỗi bất an khôn tả. Tưởng Nguyễn khẽ liếc Thư Hương, mỉm : “Ta cùng Lộ Châu từng đặt chân đến Tố Tâm uyển, song ngươi thường lui tới nhiều nơi, hẳn là rõ đường lối .”

Tưởng phủ tuy quá rộng lớn, song cũng chẳng hề chật hẹp, kể từ ngày hồi phủ, Tưởng Nguyễn vẫn một ghé thăm viện của Tưởng Tố Tố. Thư Hương tài nào lý giải lời Tưởng Nguyễn, ngay cả điềm tĩnh như nàng cũng cảm thấy ngờ vực, nàng trầm mặc giây lát mới đáp: “Nô tỳ từng qua vài lượt, vẫn còn nhớ rõ đường ạ.”

Tưởng Nguyễn mỉm nhẹ. “Vậy thì đành phiền ngươi dẫn lối.”

Thư Hương cố nén nỗi dị hoặc trong lòng, vén áo hành lễ cung kính thưa: “Kính mời tiểu thư theo chân nô tỳ.”

Dọc đường, Thư Hương vẫn dẫn lối, còn Tưởng Nguyễn và Lộ Châu theo . Lộ Châu bước sát gót Tưởng Nguyễn, ánh mắt rời khỏi bóng lưng Thư Hương đầy cảnh giác. Riêng Tưởng Nguyễn bình chân như vại, khóe môi khẽ cong lên một nụ nhạt.

Khi đến cổng Tố Tâm uyển, Thư Hương dừng bước, khẽ cất lời: “Đại tiểu thư, đây chính là Tố Tâm uyển.”

Tưởng Nguyễn cánh cổng viện, dẫu bước , cảm nhận nơi đây khác xa so với Nguyễn cư. Chẳng những Tố Tâm uyển rộng lớn hơn nhiều, mà cây cảnh, hoa cỏ trong vườn cũng bài trí vô cùng kỳ công, thấy muôn phần rực rỡ. Quả nhiên Tưởng Quyền thiên vị rõ ràng, so với Tố Tâm uyển của Tưởng Tố Tố, Nguyễn cư của nàng thật sự chẳng bằng một phần mười.

Tưởng Nguyễn theo Thư Hương đến một gian phòng. Đẩy nhẹ cánh cửa , đây là một tiểu khách sảnh, bàn bày thơm. Hồ Điệp đang chờ sẵn, cung kính thưa: “Nhị tiểu thư rời khỏi đây, hiện giờ vẫn trở về. Xin phiền đại tiểu thư đợi chốc lát, nô tỳ sẽ thúc giục tiểu thư.”

“Không , ngươi cứ lui .” Tưởng Nguyễn khẽ , tiếp: “Thư Hương, Lộ Châu, hai ngươi cũng cần ở đây với , hãy theo Hồ Điệp tìm nhị .”

Thư Hương ngẩn , ánh mắt thoáng lộ vẻ hoài nghi khi Tưởng Nguyễn. Nàng nhạt, trấn an: “Chẳng cần e ngại sẽ rời , cứ yên lòng, sẽ ở đây.”

Lòng Thư Hương như lửa đốt, chẳng rõ vì lẽ gì, khi mặt đại tiểu thư, nàng luôn cảm thấy một nỗi sợ hãi xâm chiếm. Chỉ cần đôi mắt thâm thúy thoáng qua, nàng cảm giác như ý nghĩ trong đầu đều nàng thấu, khiến nàng vô cùng bất an.

Lộ Châu lo lắng Tưởng Nguyễn thêm một , đó mới cúi hành lễ cùng Thư Hương, Hồ Điệp vội vã tìm .

Đợi ba khuất bóng, Tưởng Nguyễn mới dậy, nụ nhạt môi cũng dần tan biến. Nàng khẽ đẩy cánh cửa phòng , bước bên trong.

Tố Tâm uyển chìm trong tĩnh lặng, vắng bóng một . Nàng vịn lấy cây cột sơn son cửa phòng, nhạt. Hạ Nghiên cho tất cả hạ nhân trong Tố Tâm uyển lui hết, thực sự đẩy nàng bước đường cùng, khiến nàng sống bằng c.h.ế.t ?

Đáng tiếc, cái tư vị tuyệt vọng, bất lực cách nào xoay chuyển, nàng nếm trải một là quá đủ .

Nàng lạnh lùng, đoạn xoay rảo bước một gian phòng khác.

Chẳng bao lâu , tiếng bước chân nặng nề, lảo đảo từ bên ngoài vọng . Vừa đó là kẻ say rượu đang xiêu vẹo mà bước tới. Tưởng Nguyễn khẽ đẩy cánh cửa phòng , lặng lẽ chờ đợi.

 

Loading...