Trọng sinh Thành Yêu Cơ Họa Quốc - Chương 72
Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:12:18
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm , Tưởng Nguyễn ngủ một giấc an lành. Khi nàng tỉnh giấc, ánh dương rọi chiếu khắp căn phòng. Bạch Chỉ thấy chủ tử thức, liền mỉm : “Đêm qua tiểu thư ngủ thật ngon giấc, sáng nay còn thức dậy muộn hơn lệ thường.”
“Mẫu chẳng cần thỉnh an, trễ chút cũng chẳng .” Tưởng Nguyễn mỉm đáp.
“Bây giờ phu nhân nào còn tâm trạng mà chờ tiểu thư tới thỉnh an, chắc đang lo lắng đến xanh mặt.” Liên Kiều bưng nước nóng tới, hầu hạ Tưởng Nguyễn rửa mặt, : “Mi Thanh uyển giờ đây e rằng đang rối loạn như mớ bòng bong.”
Tưởng Nguyễn đón lấy chiếc khăn mặt. “Tình hình bây giờ ?”
“Nhị thiếu gia chặt đứt ngón út bàn tay .” Liên Kiều thuật . “Khi đưa về, y đẫm máu, khiến kẻ thấy kinh hãi tột độ.” Dừng một chút, nàng tiếp lời: “Lúc đó bên ngoài cũng đồn thổi, nhị thiếu gia tới Bách Hoa lầu vung tiền như nước, nhưng trong túi rỗng tuếch. Tưởng phủ chúng thể nào xoay sở bạc lớn đến thế trong chốc lát, chỉ vỏn vẹn năm ngàn lượng. Bọn Bách Hoa lầu đành tha cho nhị thiếu gia một mạng, chỉ chặt đứt ngón út cảnh cáo.”
Tưởng Nguyễn rửa mặt xong xuôi, trao khăn cho Liên Kiều. “Còn chuyện gì khác chăng?”
“Tiểu thư liệu sự như thần.” Liên Kiều . “Chẳng rõ vì lão phu nhân tin , nổi trận lôi đình, lập tức cấm túc phu nhân cùng nhị tiểu thư. Còn bản thì tức giận đến nỗi đổ bệnh. Bây giờ đại phu khám bệnh cho nhị thiếu gia xong, tức tốc bắt mạch cho lão phu nhân .”
“Thủ đoạn của tam quả là nhanh nhạy.” Tưởng Nguyễn khẽ mỉm . “Chuyện lan truyền khắp kinh thành chăng?”
“Điều là đương nhiên .” Lộ Châu bước từ bên ngoài, Tưởng Nguyễn hỏi, liền thuận miệng đáp lời: “Bây giờ ai nấy đều tối qua nhị thiếu gia vung tiền như nước ở Bách Hoa lầu, còn chặt đứt một ngón tay. Thiên hạ đều đàm tiếu rằng Tưởng phủ nay khánh kiệt.” Nói xong câu cuối, nàng ngại ngùng vẻ mặt Tưởng Nguyễn. Lại thấy Tưởng Nguyễn hề để tâm lời , chỉ chuyển sang hỏi chuyện khác: “Phụ bây giờ ?”
“Lão gia vô cùng tức giận. Nếu bây giờ nhị thiếu gia đang mê man liệt giường, chắc lão gia xông tới đ.á.n.h cho một trận tơi bời . E rằng xảy chuyện gì đó lớn lao.”
Tưởng Nguyễn cúi đầu nhấp một hớp . Thanh danh của Tưởng phủ những trò lố lăng của Tưởng Siêu tối qua, xem như hủy hoại . Đối với một coi trọng danh tiếng như Tưởng Quyền, đây chẳng khác nào một cú giáng trời giáng. Trải qua chuyện , chắc chắn những ngự sử sẽ dâng tấu lên Hoàng thượng để hặc tội lão gia. Đối với tiền đồ của lão gia, đây ắt hẳn sẽ là một chướng ngại lớn.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất là Tưởng phủ sẽ nảy sinh mâu thuẫn với Lý gia. Đêm qua vung tiền như nước, nếu Tưởng Siêu thắng, ắt sẽ đắc tội với Lý Dương.
Vị công tử Lý Dương vốn bụng hẹp hòi, lẽ nào sẽ dễ dàng bỏ qua chuyện ?
Cứ thế mà tiếp diễn thôi. Tưởng Nguyễn khẽ dõi mắt ngoài cửa sổ. Tưởng Siêu chiếm giữ ngôi vị trưởng tử Tưởng phủ bao năm qua, thế nhân mấy ai còn Tưởng gia còn một Tưởng Tín Chi?
Mối nợ , sẽ Tín Chi đòi cho bằng . Tưởng Siêu , mới chỉ đến mức mà ngươi thấy thống khổ ? Từ cõi tiên xuống vực sâu vốn chỉ cách một gang tấc, thế mà, đây chỉ mới là bước khởi đầu thôi.
Trong thư phòng, Hạ Nghiên hoảng hốt Tưởng Quyền. “Lão gia, thể giam lỏng Siêu nhi ! Cớ cho nó tới Quốc Tử Giám nữa?”
“Nghịch tử!” Tưởng Quyền giận dữ tài nào kiềm chế. “Ngươi mà ngóng thử xem thế nhân đang nghị luận Tưởng phủ ? Đến học tập phung phí tiền tài như bùn đất nơi Bách Hoa lầu, Tưởng phủ coi như nuôi phí nó bấy nhiêu năm trời! Thi rớt khoa cử, cả ngày chỉ vùi đầu tửu sắc, ngươi nuôi dạy một đứa con trai tài giỏi ghê!”
“Thiếp lão gia đang hừng hực lửa giận trong lòng.” Hạ Nghiên quỳ xuống van lơn. “ Siêu nhi tuổi trẻ bồng bột, nông nổi, mấy ai vấp sai lầm? Siêu nhi là hài tử mang nặng đẻ đau mười tháng mới sinh , khi còn bé nó từng đời chê là thứ tử, lão gia há quên ư? Siêu nhi việc cũng chỉ vì Tưởng phủ hiển hách mà thôi. Lần thi rớt, trong lòng nó cũng khổ sở khôn nguôi, mới đành phạm sai lầm tày trời như , giờ đây nó cũng chịu đủ trừng phạt còn gì? Siêu nhi mất một ngón tay, cầu xin lão gia hãy xót thương cho cốt nhục của !”
Tưởng Quyền thê tử đang quỳ rạp chân, thở dài một thật dài. Đây là nữ nhân duy nhất đem lòng yêu mến, nhưng để nàng chịu đựng khổ sở mấy năm trời mới chính thức trở thành phu nhân của . Lúc Tưởng Siêu đời chỉ mang phận thứ tử, cho dù bù đắp thế nào cũng thể đổi sự thật đó.
Hạ Nghiên tiếp lời: “Lão gia, chẳng lẽ ngay cả cốt nhục duy nhất của cũng đành lòng ruồng bỏ ?”
Lòng Tưởng Quyền khẽ rúng động. Từ năm năm về , Tưởng Tín Chi bặt vô âm tín, cũng xem như còn đứa con trai đó nữa . Hạ Nghiên sai, giờ đây Tưởng Siêu là cốt nhục duy nhất của . Tưởng Quyền sụp xuống bàn sách, tinh thần sa sút : “Ta chỉ vì cho Siêu nhi. Nó gây thù chuốc oán với vị công tử của Tể tướng phủ, Lý Dương. Nếu sớm tìm cách xoay sở, e rằng Lý Dương sẽ chẳng dễ dàng buông tha cho nó .”
Hạ Nghiên giật kinh hãi. “Lý Tể tướng? Lý Dương là ai? Siêu nhi thể kết thù chuốc oán với của Lý gia?”
Tưởng Quyền thở dài thườn thượt, kể rõ ngọn nguồn sự tình cho Hạ Nghiên . Tuy nhiên, còn một chuyện hề với thê tử, là Lý Đống vốn là tâm phúc của Bát hoàng tử, hiện tại đang sức lấy lòng vị Điện hạ . nay vô cớ đắc tội Lý Đống, nếu Lý Đống cố tình gây khó dễ từ bên trong, thế lực Bát hoàng tử sẽ khó lòng nương tựa. Huống hồ thế lực của Lý Đống trong triều vô cùng rộng lớn, xét tới xét lui, đây tuyệt nhiên là chuyện lành gì.
Hạ Nghiên Tưởng Quyền xong thì trầm tư suy nghĩ. “Lão gia, như , là cùng Lý gia trở mặt ?”
“Gắn bó với Lý gia, đối với Tưởng gia vốn là chuyện .” Tưởng Quyền lắc đầu. “Ta vốn tìm cơ hội cùng chung đường hướng, chẳng ngờ giờ đây Siêu nhi nông nỗi , ngược còn gây thù kết oán.”
Hạ Nghiên im lặng trầm ngâm một lát, một ý niệm bất chợt lóe lên trong đầu. Nàng cất lời: “Lão gia , mối quan hệ bền vững, an nhất giữa các gia tộc là gì ?”
Tưởng Quyền thê tử của . Hạ Nghiên đáp: “Nếu chúng thể kết thông gia với Lý gia thì ?”
“Lệ nhi tính cách quá phô trương, Đan nhi tuổi tác còn quá nhỏ.” Tưởng Quyền khẽ nhíu mày. “Ngươi đừng suy nghĩ viển vông nữa.”
Hạ Nghiên lắc đầu, nhẹ giọng : “Lệ nhi cùng Đan nhi dù cũng chỉ là thứ nữ, phận thấp kém, thể đảm đương vị trí chính thê.”
“Ta tuyệt đối để Tố nhi gả đến đó dâu! Chuyện chớ nhắc nữa.”
“Lão gia gì lạ ?” Hạ Nghiên bước tới bên Tưởng Quyền, tay khẽ đặt lên vai ngài. “Tố nhi cũng là cốt nhục của , nỡ bức ép con bé đến thế? Ý là Nguyễn nhi.” Nàng vẻ sửng sốt của Tưởng Quyền, tiếp: “Nguyễn nhi tính tình trầm , tuy lòng cũng lo lắng, nhưng chẳng Lý gia còn một vị nhị thiếu gia ư? Vị tiểu công tử thông tuệ hơn , nếu ý với Nguyễn nhi, phận cũng xứng đôi, há chẳng là mối quan hệ cho cả hai bên. Cứ như , chúng thành tâm nhận cùng bọn họ, Lý Đống chắc hẳn cũng sẽ vui vẻ chấp thuận.”
Nghe , Tưởng Quyền như bừng tỉnh mộng. “Sao quên mất Lý An mất . Nàng sai, Lý An tiền đồ rộng lớn, nếu Nguyễn nhi gả cho y, Tưởng phủ cũng coi như một phần trợ lực. mà,” Ngài chợt chần chừ đôi chút. “Mối hôn sự như , nàng cân nhắc cho Tố nhi ư?”
“Nguyễn nhi phận hẩm hiu,” Hạ Nghiên dịu dàng đáp. “Dù gì Tố nhi cũng yêu thương, còn Nguyễn nhi là kẻ mồ côi . Đều là tiểu thư Tưởng phủ, chẳng lẽ sẽ cố ý hãm hại nó ư? Vả còn giữ Tố nhi bên vài năm nữa, hôn sự cần vội vã, cứ từ từ lựa chọn .”
Tưởng Quyền nụ mặt Hạ Nghiên, dung nhan rốt cuộc cũng trở nên ôn hòa, đưa tay ôm nàng lòng. “Ta nàng thấu tình đạt lý, đời cưới nàng, quả là phúc khí của . Nàng cứ yên tâm, nhất định sẽ tìm một mối hôn sự cho Tố nhi, đời sẽ để nó chịu bất kỳ thiệt thòi nào.”
Hạ Nghiên khẽ một tiếng, đáp. Hai trò chuyện thêm một lát, Tưởng Quyền : “Vậy gửi mời tới Lý gia, để họ đến phủ chúng một chuyến.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-yeu-co-hoa-quoc/chuong-72.html.]
Hạ Nghiên đáp: “Vậy thì phiền lão gia nữa, thăm Siêu nhi.” Nàng đóng cửa , nụ mặt cũng biến mất tăm. Dáng yểu điệu lướt qua hành lang, tiến trong sân. Thúy Ngọc đang hầu hạ Tưởng Siêu, thấy nàng bước , vội vàng dậy lui sang một bên.
Tưởng Siêu giường bất động. Hạ Nghiên xuống cạnh y, kéo cánh tay quấn băng gạc lên gần môi , khẽ : “Siêu nhi, con cứ yên tâm, mẫu nhất định sẽ báo thù cho con.”
Lâm Lang bên cạnh hỏi: “Phu nhân, thật sự tác hợp cho đại tiểu thư và Lý nhị thiếu gia ư?”
“Làm thể!” Hạ Nghiên quỷ dị. “Ta nó, cả đời chỉ thể một tiểu của Lý Dương, đừng hòng mơ tưởng đến vị trí chính thê. Ta nó bại danh liệt, chỉ vật tiêu khiển của phụ tử Lý gia, gả Lý gia, đau khổ cả đời!”
Lâm Lang khẽ rùng , Hạ Nghiên mỉa: “Chính thê của Lý nhị công tử ư? Nằm mơ !”
Chuyện ở Bách Hoa lầu chỉ trong một đêm truyền khắp kinh thành phố phường ngõ hẻm. Mấy ngày nay, Tưởng gia trở thành đề tài bàn tán của khắp trong kinh thành, nhưng cũng chỉ là một trò mà thôi.
Trong Cẩm Anh Vương phủ, một nam nhân vận y phục đen tuyền bên cửa sổ, hình cao ngất càng hiện rõ. Một chú bồ câu trắng muốt như tuyết bay đến đậu tay y. Nam nhân tháo sợi dây buộc lá thư chân bồ câu xuống. Chim bồ câu dùng đôi mắt đỏ tươi y, y đưa tay vuốt ve đầu nó, nó vui sướng kêu khẽ một tiếng, vỗ cánh bay vút lên.
Tiêu Thiều mở lá thư , khẽ nhíu mày, đoạn gõ ngón tay lên bàn một cái. Lập tức, trong phòng xuất hiện hai ảnh vận y phục đen tuyền.
“Chủ tử.” Một trong đó cất lời. “Thuộc hạ tra . Bọn theo dõi thư đồng Quốc Tử Giám, gã thư đồng từ phủ Tưởng Quyền, còn đưa thư là thị nữ cận của Tưởng gia đại tiểu thư. Tuy nhiên, vẫn tra rõ quan hệ giữa hai họ.”
“Ừm, lui xuống .” Tiêu Thiều thản nhiên đáp.
Gian phòng chìm tĩnh mịch. Dạ Phong lưng Tiêu Thiều, trầm ngâm một lát cất lời. “Đồn đãi cũng là do Tưởng đại tiểu thư lan truyền. Chủ tử, phận của vị Tưởng đại tiểu thư quả thực đáng ngờ.”
“Nàng nội gián.” Tiêu Thiều . Khi tra là Tưởng Nguyễn, trong lòng cũng hết sức kinh ngạc. Người rõ đề thi của hoàng thượng, chỉ thể là kẻ cận bên cạnh ngài. Tưởng Nguyễn chỉ là một tiểu thư khuê các, dù thế nào cũng chẳng thể là nội gián trong cung.
Thế nhưng, nàng quá nhiều điều khó lòng lý giải. Chẳng hạn như ở phủ Thẩm thị lang, ngay cả mật đạo bí mật nhất nàng cũng am tường. Trong tay nắm giữ hơn ba trăm ngàn Cẩm y vệ, từng tin tức nào là thể thâu tóm, nhưng đối với vị Tưởng gia đại tiểu thư , tìm bất kỳ điểm khả nghi nào, tựa như nàng vốn rõ bí mật đó.
Chuyện xảy đêm qua tại Bách Hoa lâu, y cũng qua. Gần đây Tưởng phủ liên tục gặp biến cố, dường như cũng kể từ khi vị Tưởng đại tiểu thư hồi phủ.
Sự tình chứng minh, Cẩm y vệ tìm gã gia nhân theo hầu Tưởng Siêu ở Bách Hoa lâu. Gã cũng thừa nhận nhận tiền của khác, cố ý dẫn dụ Tưởng Siêu. Sau cùng, mũi dùi chĩa thẳng Tưởng Nguyễn.
Hắn khỏi khẽ chau mày. “Chuyện điều hết sức kỳ lạ. Tiếp tục tra, xem thử nàng và Lão Bát mối quan hệ gì.” Nếu nàng là một quân cờ của Tuyên Ly, thì cần bàn luận thêm bất kỳ điều gì khác nữa.
Dạ Phong ngẫm nghĩ một chốc, cất lời. “Còn Tưởng nhị tiểu thư thì ? Mấy hôm nàng đến, Lâm quản gia tiễn nàng về.”
“Không cần để ý.” Tiêu Thiều .
Dạ Phong khẽ nhún vai, thêm lời nào.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Ở một nơi khác, Lý Đống nhận mời của Tưởng Quyền, cũng khẽ lắc đầu, cất lời. “Quái lạ! Tưởng Quyền đây là ý gì? Ngày thường chẳng mấy khi qua , cớ gì nay đột nhiên gửi mời?”
Lý Đống hình béo tròn. Mỹ Cơ bên cạnh, khẽ đút một trái nho cho lão, cất giọng. “Ấy, bao kẻ nương tựa lão gia đấy thôi.”
Ánh mắt Lý Dương vẫn còn vương vấn hình của vị Mỹ Cơ mới nhà Lý Đống, thế liền đáp lời. “Không xong! Hôm qua cái tên Tưởng Siêu khiến bẽ mặt! Ta nhất định tìm cơ hội mà giáo huấn một phen!”
“Thôi .” Lý Đống . “Đệ của ngươi mấy ngày nữa sẽ hồi kinh, đừng gây thêm phiền toái cho . Tưởng Siêu là kẻ nào mà đáng để ngươi tính toán ?”
Lý Dương còn định thêm, Mỹ Cơ nọ , khẽ , đáp. “Nô tỳ chẳng Tưởng Siêu là ai, nhưng khi phủ, nô tỳ danh hai vị tiểu thư của Tưởng gia, đều là tuyệt sắc giai nhân.”
Lý Dương , ánh mắt liền sáng bừng. “Nàng thật ư?”
“Tất nhiên là thật, nô tỳ nào dám lừa gạt thiếu gia.” Mỹ Cơ duyên, cất lời. “Tưởng gia đại tiểu thư thì yêu mị quyến rũ như hồ ly, Tưởng gia nhị tiểu thư diễm lệ như tiên, tài nghệ vô song. Đây là sự thật mà trong kinh thành ai ai cũng rõ. Ngày thường đại thiếu gia nào màng tới những tiểu thư quan trong kinh, dĩ nhiên là .”
“Chẳng ngờ Tưởng Siêu hai vị nhường , đây quả mục kiến dung nhan.”
Trong đôi mắt Lý Dương lóe lên vẻ háo sắc che giấu. “Thưa phụ , mời của Tưởng Quyền ghi ngày nào?”
“Chính là ngày mai.” Lý Đống ánh mắt của trưởng tử, liền hiểu ý. “Sao, con cũng đến Tưởng gia ư?”
“Nhan sắc tuyệt thế bậc , tất nhiên tận mắt. Để xác định trong kinh hề dối.” Lý Đống khiếm nhã. “Tưởng Siêu khiến bỏ lỡ cuộc vui Hoa Mẫu Đơn, nếu hai của nhan sắc chim sa cá lặn, sẽ so đo với nữa.”
“Ngươi tỉnh táo .” Lý Đống . “Thân phận của Tưởng tiểu thư hạng để ngươi tùy tiện đùa giỡn. Ta thấy ngươi tuổi tác còn nhỏ nữa, cũng đến lúc thành gia lập thất . Vừa lúc , ngày mai đến Tưởng phủ, ưng ý ai thì cứ cưới về nhà.”
“Ta vẫn thành .” Lý Dương bĩu môi, trầm ngâm giây lát, hỏi Mỹ Cơ. “Tính tình hai tỷ Tưởng gia thế nào?”
“Đại tiểu thư Tưởng gia hồi kinh, cũng chẳng tường tận, song khác nàng phong thái trang nhã, dịu dàng uyển chuyển.” Mỹ Cơ đáp. “Nhị tiểu thư Tưởng gia ngây thơ hồn nhiên, am hiểu thế sự, điều khắp kinh thành đều rõ.”
“Tính tình xem cũng tệ.” Lý Dương tặc lưỡi l.i.ế.m môi. “Nếu thật lấy vợ, nếu thể hưởng phúc tề nhân, cũng là một chuyện mỹ mãn.”
Tề nhân chi phúc. ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê .