Trọng sinh Thành Yêu Cơ Họa Quốc - Chương 64
Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:12:10
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Đại ngờ giữa chừng xuất hiện một Cẩm Anh vương, phận của vị vương gia dù thế nào cũng chẳng dám trêu chọc. Hiện giờ cưỡi hổ khó xuống, tiến thoái lưỡng nan, cho thỏa.
Tiêu Thiều dứt lời, Tưởng Tố Tố lập tức hân hoan nhướng mày. Cùng lúc đó, sắc mặt Dung Nhã Quận chúa và Từ Nhược Hi đều tái nhợt, khó coi khôn cùng. Mạc Thông kinh ngạc Tiêu Thiều, chợt khó hiểu ý tứ của . Ngũ hoàng tử khẽ nheo mắt, trầm giọng: “Kỳ lạ , Tiêu Thiều chủ động mặt giải vây cho Tưởng nhị tiểu thư.”
Đáy mắt Tuyên Ly chợt thoáng qua một tia thâm ý: “E rằng quả thực là ngọc bội của Cẩm Anh vương chăng.”
Tưởng Nguyễn thu ánh mắt, đột nhiên với Chu Đại đang ngơ ngẩn: “Hóa lời ngươi chỗ mâu thuẫn. Miếng ngọc rõ ràng là của Cẩm Anh vương, chiếc khăn tay của Tưởng tiểu thư rốt cuộc từ mà ?”
Nghe Tưởng Nguyễn , Chu Đại choàng tỉnh. Miếng ngọc là của Cẩm Anh vương là thật, nhưng chiếc khăn tay cũng là vật thật. Giờ đây nếu thừa nhận, e rằng sẽ c.h.ế.t thây, nhưng nếu quyết nhận tội dù chết, thì lẽ vẫn còn một tia hy vọng sống sót. Chu Đại ngày thường vốn là một tên vô , côn đồ, thuộc lòng thủ đoạn bỉ ổi. Hắn liền lạnh một tiếng, đoạn lớn tiếng : “Lời của đây câu nào đều là lời thật, dù cho là quan quyền quý cũng thể ỷ thế hà h.i.ế.p kẻ yếu! Khăn tay chính là vật đính ước mà Nguyễn nhi trao tặng cho !”
Vừa dứt lời, những tại đây đều khỏi kinh hãi tột độ.
Tưởng Nguyễn : “Nguyễn nhi trong lời ngươi nhắc, rốt cuộc là ai?”
“Ngoài ai khác thể là ai? Chính là đương kim Đại tiểu thư phủ Tưởng Thượng thư!” Chu Đại hưng phấn lớn.
“Phụt!” Tưởng Nguyễn khẽ bật thành tiếng, tựa hồ thấy chuyện khôi hài. Khóe mắt, đầu mày đều ánh lên ý : “Ngươi một mực khăng khăng Tưởng tiểu thư sớm đính ước cùng ngươi, xả cứu nàng thoát khỏi hiểm cảnh. Chỉ e ngươi , rốt cuộc nàng là ai?”
“Ngươi rốt cuộc ý gì?” Trong lòng Chu Đại bỗng dưng thấy bất an, tựa hồ điều gì đó , chỉ Tưởng Nguyễn lạnh lùng : “Lời ngươi thật thuận tai, nhưng đây mới chính là Đại tiểu thư Tưởng gia. Còn ‘Tưởng Nguyễn’ trong mắt ngươi, chính là Nhị tiểu thư Tưởng gia, Tưởng Tố Tố!”
Dung nhan nàng ánh trăng càng thêm mỹ lệ, nhưng nét quyết tuyệt toát lạnh lẽo thấu xương: “Chu công tử, há lẽ bệnh quên của ngươi trầm trọng đến mức, ngay cả từng thề non hẹn biển với cũng tài nào phân biệt rõ ?”
Đến lúc , những xung quanh đều hiểu rõ huyền cơ ẩn chứa. Mọi đều xuất từ gia đình quyền quý, quá am tường những thủ đoạn chốn . Ai nấy đều thầm nghĩ, Chu Đại rõ ràng sai khiến, ý đồ ban đầu là bẩn thanh danh của Đại tiểu thư Tưởng gia, nào ngờ lỡ lời chỉ đích danh Nhị tiểu thư Tưởng gia.
Liên Kiều với Bạch Chỉ thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Thần sắc Tưởng Nguyễn vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên như , từ đầu đến cuối nàng đều gọi Tưởng Tố Tố là ‘Tưởng tiểu thư’, chính là để đ.á.n.h lạc hướng tên Chu Đại . Bây giờ Chu Đại mở miệng, những mặt tại đây kẻ ngu dốt, tất nhiên đều thể suy nguyên cớ sâu xa của màn kịch .
Tưởng Tố Tố ngơ ngác, dù lời Chu Đại thốt minh oan cho nàng. Thế nhưng, thiên hạ cũng sẽ đồn đoán, rốt cuộc là kẻ nào hãm hại Tưởng Nguyễn, và nàng cùng Hạ Nghiên ắt sẽ trở thành đề tài bàn tán của chúng nhân.
Tưởng Nguyễn khẽ Chu Đại, ôn hòa : “Sự tình quả là rắc rối khó phân, thật khiến đau óc. Song, đây là chuyện hệ trọng đến thanh danh bổn tiểu thư, tuyệt nhiên thể bỏ qua dễ dàng như . Chu công tử, việc , e rằng ngươi nên giải bày rõ ràng với tuần bổ đại nhân thì hơn.”
Chu Đại thấy tình thế xoay chuyển bất lợi, lập tức toan nhảy sông đào tẩu. Chợt, vài bóng vận y phục thị vệ bất chợt xuất hiện từ tứ phía. Tuyên Ly bất ngờ bước , mỉm tao nhã, phân phó: “Giải đến nha môn tuần bổ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-yeu-co-hoa-quoc/chuong-64.html.]
Tưởng Nguyễn liếc Tuyên Ly một cái. Hắn động thủ tương trợ, chẳng lẽ mong mang ơn ?
Tưởng Tố Tố trong lòng hoảng loạn. Lai lịch và hành vi của Chu Đại, nàng tất nhiên rõ như lòng bàn tay. Nếu Chu Đại sa tay tuần bổ, một khi khai kẻ chủ mưu, nàng và Hạ Nghiên sẽ lãnh hậu quả gì đây?
Nghĩ , Tưởng Tố Tố bước nhanh đến mặt Chu Đại đang quỳ mọp nền đất. Nàng cúi , ngước thẳng mắt Chu Đại, khẽ : “Chu công tử, nha môn tuần bổ cả ngàn phép tra tấn, mỗi phép đều khiến kẻ phạm tội sống bằng chết. Chuyện ngọn nguồn sự việc cực kỳ phức tạp, Chu công tử cần hiểu rõ, ngàn vạn chớ vọng ngữ, ăn lung tung.” Nói đoạn, nàng mỉm với Chu Đại, nụ còn rực rỡ hơn cả ánh hoa đăng soi bóng sông.
Thị vệ của Tuyên Ly nhanh chóng lôi Chu Đại . Những sự việc bất ngờ nối tiếp , khiến Hội Hoa Đăng đêm nay gần như phá hỏng. Sau đó cũng chẳng còn ai thiết tha thả đèn hoa đăng nữa. Tưởng Tố Tố rơi xuống nước, Tưởng Nguyễn chỉ đành cùng nàng hồi phủ. Thuyền cập bến, khi Tưởng Nguyễn chào tạm biệt , Tuyên Ly đột nhiên tiến đến. Hắn đem chiếc áo khoác của choàng lên vai Tưởng Tố Tố, giọng ôn hòa : “Trời gió lạnh lẽo, chớ để mắc phong hàn.”
Ánh hoa đăng hắt lên dung nhan tuấn của , khiến vẻ ngoài vốn lạnh lùng chợt trở nên dịu dàng lạ thường. Tưởng Tố Tố ngẩng đầu một cái, má hồng khẽ cúi đầu, e lệ đáp: “Đa tạ Bát hoàng tử.”
Tưởng Nguyễn khẽ cong môi. Kiếp khi rơi xuống sông, Tuyên Ly động thái tương tự. Nay Tưởng Tố Tố gặp nạn, mà quan tâm cũng là Tưởng Tố Tố ư?
Mặc dù Tuyên Ly đang trò chuyện cùng Tưởng Tố Tố, nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo Tưởng Nguyễn. Thấy nàng hề liếc dù chỉ một cái, gương mặt nàng rõ ràng là nét ôn hòa, mà cảm nhận một sự lạnh lẽo khó tả. Cảm giác khiến Tuyên Ly dấy lên chút bực dọc trong lòng.
Tưởng Nguyễn khẽ mỉm . Vừa vặn thấy Tiêu Thiều đang bước đến từ phía đối diện, nàng đột nhiên cất lời: “Chuyện hôm nay, đa tạ Vương gia gặp chuyện bất bình mà tay tương trợ.”
Giọng nàng lớn nhỏ, nhưng đủ để xung quanh rõ từng câu từng chữ. Người chợt nhớ đến lời giúp Tưởng Tố Tố thoát khỏi cảnh khó xử của Tiêu Thiều. Nếu Tưởng Tố Tố hôm nay quả thực trong sạch, miếng ngọc há chẳng là do Tiêu Thiều cố ý để che chở cho Tưởng Tố Tố ? Lời Tưởng Nguyễn thốt , phảng phất ý vị châm chọc sâu cay.
Tiêu Thiều hờ hững liếc nàng, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thường. Dáng cao ráo, vận hắc y lẫm liệt, khí chất lạnh lùng cao quý lập tức thu hút ánh của bao nữ quyến. Mọi nghi hoặc về hành động ban nãy của , giờ khắc đều tan biến như mây khói.
Trong lòng Tưởng Nguyễn dấy lên nỗi bực dọc, nàng dứt khoát xoay , chẳng buồn liếc thêm nữa. Chợt thấy một vị công tử vận y phục màu xanh lam tiến đến, cạnh nàng, khẽ lên tiếng đầy do dự: “Tưởng tiểu thư, trời nhá nhem tối, an bài vài thị vệ hộ tống tiểu thư hồi phủ, tiện chăng?”
Vị công tử tầm mười lăm mười sáu tuổi, khi cất lời chút dò xét, ánh mắt lộ rõ vẻ mong đợi. Tưởng Nguyễn nhận , đây là Cô công tử của phủ Tổng binh đại nhân.
Nàng khẽ nhếch môi , tự nhiên phóng khoáng đáp: “Đa tạ ý của công tử, nếu Nguyễn nương từ chối thì quả là bất kính.”
Nàng hồi đáp như khiến cả Tuyên Ly và Tiêu Thiều đều ngẩn . Thái độ của Tưởng Nguyễn đối với Cô công tử thể là cực kỳ dịu dàng, nhưng đối với hai bọn họ chẳng hề thiện chút nào.
Chẳng hiểu trong lòng Tuyên Ly bỗng nảy sinh một cảm xúc lạ, như thể thứ vốn thuộc về khác cướp mất. Đôi con ngươi đen nhánh của Tiêu Thiều chỉ chăm chú Tưởng Nguyễn, vẻ mặt đầy suy tính.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Trong ba , chỉ Cô Dịch là mừng rỡ khôn xiết, ngờ mỹ nhân dịu dàng đến , nhất thời chỉ ngây ngô tại chỗ.