Trọng sinh Thành Yêu Cơ Họa Quốc - Chương 63

Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:12:09
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong gian yên tĩnh đến lạ lùng, đột nhiên Tưởng Tố Tố khẽ ho khan mấy tiếng, từ từ tỉnh dậy. Nhận thấy ánh mắt của ám , nàng vội bản , trong lòng khẽ giật , dấy lên một dự cảm bất an.

Tưởng Lệ cất lời với vẻ hả hê thấy rõ: “Nhị tỷ tỉnh ? Tốt quá!”

“Xảy chuyện gì ?” Tưởng Tố Tố nhẹ xoa mi tâm, lúc y phục của nàng ướt đẫm, dính sát cơ thể khiến đường cong uyển chuyển của nàng hiện rõ mồn một. Mái tóc dài ướt sũng bết chặt y phục, khuôn dung mộc mạc thanh tú như đóa sen chớm nở, đủ sức lay động lòng mà gợi lên chút tiếc thương. Song chỉ cần hồi tưởng đến những lời kẻ phu quân hờ , ánh mắt chúng nhân dành cho nàng lập tức hóa thành khinh bỉ.

Tưởng Tố Tố tức thì nhận sự khác lạ trong thái độ của chúng nhân xung quanh. Tưởng Đan vẫn luôn im lặng bỗng nhiên lên tiếng: “Nhị tỷ, tỷ thể tư thông với kẻ hạ tiện như ? Còn… Còn đưa khăn tay của cho tín vật? Tỷ , nếu để Phụ , chẳng tỷ sẽ khiến phiền lòng, u sầu đến mức đổ bệnh ?”

“Ngươi gì?” Tưởng Tố Tố kinh hãi, giọng nàng bỗng cao vút, mang theo vẻ kinh hãi tột độ. “Ai tư thông với kẻ khác?”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Tưởng Đan hoảng sợ lùi về một bước: “Có… Có chứng cớ rành rành.”

“Hồ ngôn loạn ngữ!” Tưởng Tố Tố trong lòng đại loạn, ngay khi tỉnh giấc, nàng linh cảm chuyện chẳng lành. Vốn dĩ kẻ té xuống sông là Tưởng Nguyễn mới đúng, mà kết quả rơi xuống nước . Tất cả đều đổ vỡ! Kế hoạch đảo lộn! Rốt cuộc, bây giờ đây?

Nàng vội vã phản bác, giọng sắc lạnh, chanh chua, nào còn chút phong thái khuê các, đoan trang thường nhật nữa! Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Tưởng Đan, chúng nhân càng thêm suy đoán trong lòng, miệt thị mặt.

Thế sự vốn vẫn luôn như thế, khi một ví như tiên nữ, hành động của nàng đều ca tụng, vạn sự đều hóa lành; song một khi mang vết nhơ, nàng sẽ lập tức biến thành dâm phụ trong mắt thế nhân, bất cứ điều gì cũng trở nên tội khôn cùng.

Tưởng Tố Tố thấy đều im lặng, ruột gan càng thêm nóng như lửa đốt. Nàng chẳng đoái hoài đến thể , vội vàng bật dậy, hướng về kẻ nam nhân da ngăm đen mà trách mắng: “Tại ngươi hủy hoại danh tiết của ? Sau khi trở về, nhất định sẽ thỉnh cầu phụ điều tra tường tận, giam ngươi đại lao vĩnh viễn thấy ánh mặt trời!”

Kẻ nam nhân da ngăm đen tựa hồ đả kích nặng nề, lẩm bẩm oán trách: “Rõ ràng nàng như thế! Chẳng lẽ những lời thề ước thủa nào đều là giả dối?” Gương mặt tràn ngập phẫn nộ cùng thống khổ. “Sao nàng ruồng bỏ ? Chu Đại đây, há là kẻ nàng vứt bỏ liền vứt bỏ ?”

Tưởng Nguyễn chút nữa bật thành tiếng nhạt. Khổ cho nàng của kiếp , hèn yếu đến cùng cực, lúc hoảng sợ đến mức tâm trí rối bời, há thể ăn sắc sảo, đanh thép như Tưởng Tố Tố hiện giờ? Tất nhiên cũng thể chiêm ngưỡng màn diễn xuất tài tình của Chu Đại.

Tưởng Tố Tố thì oán hận Tưởng Nguyễn đến tận xương tủy. Nàng tất nhiên thừa hiểu Chu Đại là hạng gì, nhưng tại kẻ rơi xuống nước là nàng? Kẻ mà Chu Đại giăng bẫy chính là Tưởng Nguyễn mới . Giờ đây dù trăm miệng cũng khó lòng phân trần, thường ngày sự đều do Hạ Nghiên an bài, nhưng lúc ngay cả một kẻ phân trần giúp nàng cũng chẳng lấy một. Hơn nữa, tinh thần nàng lúc chừng như bất , sự tỉnh táo thường ngày tan biến, thử hỏi nàng thể nghĩ đối sách vẹn đây?

Tưởng Nguyễn hề để Tưởng Tố Tố lấy một khắc để suy tính, bèn hướng về Chu Đại mà cất lời: “Chu công tử, hiện giờ chớ nên tranh chấp ồn ào. Gió đêm se lạnh, nếu để Tưởng tiểu thư mắc phong hàn, e rằng cũng chẳng điều Chu công tử mong . Hay là một ngày khác, Chu công tử hãy ghé Tưởng phủ viếng thăm, Tưởng phủ đây nhất định sẽ trao cho công tử một lời đáp thỏa đáng.”

Chu Đại còn do dự, Tưởng Tố Tố la lên thất thanh: “Không ! Không chuyện đó, là vu oan cho !” Tưởng Tố Tố kẻ ngu dại, nàng hiểu rõ nếu thật sự theo lời Tưởng Nguyễn, tối nay chuyện thể êm xuôi, song như chẳng khác nào ngầm thừa nhận tội , ngày mai tin tức sẽ lan truyền khắp kinh thành, đến lúc đó hối hận cũng muộn.

Dung Nhã Quận chúa khẽ một tiếng, thản nhiên cất lời: “Nhân chứng vật chứng đều rành rành, chẳng hiểu còn chối cãi, da mặt dày đến thế?”

“Ngươi!...” Tưởng Tố Tố trợn mắt chằm chằm Dung Nhã, ngẫm nghĩ một lát, liền phản bác nữa. Khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường, nàng c.ắ.n môi , lệ châu lặng lẽ tuôn rơi. Thấy nàng yếu ớt như , một vài thuyền Thanh Tùng bỗng dấy lên lòng trắc ẩn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-yeu-co-hoa-quoc/chuong-63.html.]

các tiểu thư thuyền Linh Lung bắt đầu xì xào bàn tán: “Không ngờ nàng là kẻ như .”

“Ngày thường giả vờ như tiên nữ giáng trần, nào ngờ ti tiện đến thế.”

“Thanh danh của Tưởng Thượng Thư nàng ô uế hết .’’

“Vật định tình rõ, còn dám chối cãi, quả là nực .”

Dưới áp lực nặng nề , Tưởng Tố Tố nén nổi nộ khí.

Trên thuyền Thanh Tùng, Ngũ hoàng tử nhíu mày, lộ vẻ bất mãn khi Tưởng Tố Tố. Hắn trầm giọng : “Tuổi còn nhỏ chẳng tự trọng, thật đồi phong bại tục!”

Tuyên Ly trầm ngâm lời nào. Mạc Thông khẽ huých Tiêu Thiều một cái, lắc đầu than thở: “Vị tiên nữ sống an nhàn như thế, cớ hồ đồ mà coi trọng tên phàm phu tục tử ? Thật lạ lùng.”

Tiêu Thiều đáp lời. Dạ Phong trong bóng tối thầm truyền âm cho : “Chủ tử, nhị tiểu thư Tưởng gia chính là năm đó ở cửa Bảo Quang Tự.” Nghe , Tiêu Thiều khẽ cau mày, nữa đưa mắt về phía Tưởng Tố Tố.

Lúc tên nam nhân da ngăm cố tình lớn tiếng: “Không ! Đám giàu sang phú quý các ngươi đều coi thường kẻ khác, Chu Đại đây là kẻ dễ ức hiếp. Nỗi nhục nhã ngày hôm nay, cần một lời minh bạch!”

Hồ Điệp và Tinh Đình nóng lòng như lửa đốt, Tưởng Tố Tố cũng cảm thấy tuyệt vọng. Khi tình thế vô vọng, bỗng một giọng lạnh lùng, trong trẻo chợt vang vọng đến: “Miếng ngọc xanh là do Bổn vương tặng cho Tưởng nhị tiểu thư, chẳng liên quan gì đến ngươi?”

Tưởng Nguyễn ngỡ ngàng. Nàng chỉ thấy nam nhân vận y phục đen, dung mạo tuấn tuyệt luân chắp tay, vẻ mặt lạnh lùng. Đôi mắt lạnh lẽo tựa băng khẽ lướt qua, liền khiến kẻ trong phòng đều cảm thấy áp lực nặng nề.

Chỉ một câu của Cẩm Anh Vương Tiêu Thiều, ngay lập tức giải cứu Tưởng Tố Tố thoát khỏi tuyệt cảnh.

Nhất thời, ánh mắt dò xét đều đổ dồn Tiêu Thiều và Tưởng Tố Tố. Mọi xôn xao suy đoán, chẳng lẽ Cẩm Anh Vương và Tưởng Tố Tố giao tình gì chăng? Chứ vô duyên vô cớ, một Cẩm Anh Vương vốn dĩ lạnh lùng vô cảm, thể giải vây cho nàng ?

Tưởng Tố Tố cũng ngỡ ngàng đôi chút, mặc dù tại Tiêu Thiều tay giúp nàng, nhưng khi thấy dung mạo tuấn tuyệt luân của , trong đôi mắt nàng lập tức hiện lên vẻ si mê. Nàng yêu kiều thi lễ: “Đa tạ Vương gia bênh vực lẽ . Hôm nay nếu Vương gia, thật sự dẫu nhảy xuống Hoàng Hà cũng khó lòng gột sạch ô danh.”

Tưởng Nguyễn ngẩn Tiêu Thiều, nội tâm cuộn trào khó lòng bình lặng. Kiếp nàng từng Tiêu Thiều và Tưởng Tố Tố bất kỳ quan hệ nào. Hắn cũng chẳng kẻ si tình luyến tiếc giai nhân, cớ đêm nay che chở cho Tưởng Tố Tố?

Há lẽ kiếp và kiếp , Tưởng Tố Tố đều luôn may mắn đến , dẫu cho đang lâm khốn cảnh, vẫn quý nhân tương trợ? Trời xanh ơi! Có quá mức bất công chăng?

Cảm giác một đôi mắt lạnh thấu xương đang dõi theo , Tiêu Thiều ngước về hướng ánh mắt đó, bất giác sững sờ. Dưới ánh trăng, một thiếu nữ vận xiêm y đỏ thắm đang con thuyền đối diện, lạnh lùng , trong mắt nàng ngập tràn hận thù dày đặc, tựa hồ Tu La từ địa ngục hiện thế.

 

Loading...