Trọng sinh Thành Yêu Cơ Họa Quốc - Chương 60
Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:12:06
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phong thái của Tưởng Nguyễn thanh nhã đoan trang. Nàng dứt lời liền chậm rãi dậy, khẽ mỉm tiếp: “Nếu nhị xem như thì sẽ múa một khúc cho xem, cũng gì đáng .”
Các quý nữ xì xào bàn tán: “Chẳng lẽ nàng mất trí ư? Sao chủ động dâng trò mắt thiên hạ?”
“Chắc do ở thôn trang lâu , chẳng trời cao đất rộng là gì, tưởng thể múa chăng?” Lời lẽ thốt đầy rẫy sự châm biếm khinh miệt.
Liên Kiều và Bạch Chỉ lòng đều khỏi bất an. Các nàng ở bên Tưởng Nguyễn từ nhỏ, hơn ai hết, họ hiểu rõ chủ tử của am tường vũ đạo . Dù cho trong mắt hạ nhân, hành động của chủ tử đều là đúng đắn, nhưng Liên Kiều và Bạch Chỉ là hạ nhân, càng thấu hiểu hơn thói đời và quy củ của giới quan , quý tộc. Bởi thế, các nàng thực sự lo sợ Tưởng Nguyễn sẽ lọt bẫy của Tưởng Tố Tố, mà trở thành trò cho những danh môn vọng tộc chốn kinh thành.
Trên thuyền Thanh Tùng, Ngũ hoàng tử khẽ nheo đôi mắt . “Dung nhan diễm lệ là , đáng tiếc là một kẻ ngu dốt.”
“Cớ gì Ngũ ca lời ?” Tuyên Ly khẽ mỉm hỏi.
“Tài nghệ của Tưởng nhị tiểu thư tuyệt diễm, Tưởng đại tiểu thư định chiếm lấy ánh hào quang của nàng, há thể nào? Dẫu cũng chỉ là thôn nữ nuôi dưỡng ở thôn trang, hiểu gì mà dám khoe khoang chứ?” Giọng điệu vô cùng khinh thường.
Nhất thời, hai chiếc thuyền đều xì xào bàn tán sôi nổi, đều cho rằng Tưởng Nguyễn kiến thức nông cạn, vọng tưởng so tài cao thấp với Tưởng Tố Tố. Trong mắt Tưởng Tố Tố lóe lên tia tự đắc, mặt khẽ mỉm yểu điệu. “Vậy Tố nương quả phúc, xin phiền tỷ tỷ trổ tài một khúc vũ điệu cho cùng thưởng thức.”
Múa một khúc cho cùng thưởng thức. Lâm Tự Hương khẽ nhíu mày, câu của Tưởng Tố Tố tưởng chừng vô tâm, nhưng coi Tưởng Nguyễn như một vũ cơ. Xung quanh lập tức kẻ che miệng giễu cợt.
Mắt Tưởng Nguyễn hề chớp, dường như chẳng mảy may thấy lời Tưởng Tố Tố . Kiếp , Tưởng Quyền cùng Tuyên Ly vì nàng sự sủng ái của Thánh thượng, vì nàng tồn tại trong chốn ăn thịt là hoàng cung. "Múa một khúc cho cùng thưởng thức", vị quý phi thường xuyên cất lời như . Nàng khi tựa một vũ cơ, dốc hết tâm huyết nhảy múa, cuối cùng cũng chỉ nhận cái danh mỹ nhân hữu danh vô thực.
Tưởng Nguyễn khẽ gật đầu, bước tới mũi thuyền. Thuyền Linh Lung thiết kế vô cùng tinh xảo, vì ngắm trăng khi thuyền, mũi thuyền bố trí rộng và bằng phẳng, vô cùng thuận tiện cho việc ca vũ. Nàng vươn tay, nhẹ nhàng rút trâm cài tóc xuống. Nhất thời, mái tóc đen nhánh như thác đổ, dài tới ngang eo, suôn mềm óng ả vô cùng. Nàng ngậm chiếc trâm trong miệng, đôi mắt quyến rũ phong tình quét những hai chiếc thuyền, khẽ nhếch khóe môi.
Cây trâm cài tóc liền biến thành một chiếc tiêu. Ánh trăng chiếu rọi, tiếng tiêu đầu tiên truyền từ đôi môi đỏ mọng.
Lúc đầu, chỉ cảm thấy tiếng tiêu tẻ nhạt, vô vị như nước ốc, khiến ai nấy đều thấy khô khan nhàm chán. Nàng yên nhúc nhích. Trên thuyền bắt đầu chê, đều Tưởng gia đại tiểu thư hồi kinh tài mọn sức hèn, dám lớn tiếng trổ tài ca vũ.
Sắc mặt Tuyên Ly cứng . Hắn thiếu nữ đang thổi khúc 《Nghiễm Lăng Tán》, bản nhạc vốn là khúc Nhiếp Chính báo thù, ám sát Hàn Vương. Đây chính là một câu chuyện báo thù, hiện tại đang tụ họp, đều vui vẻ, đại tiểu thư Tưởng gia lựa chọn một khúc nhạc đầy sát khí đến .
Một màn như bình thường, đều nàng tài nghệ tầm thường, nhưng Tuyên Ly , khúc ẩn chứa sóng ngầm mãnh liệt, nếu tâm cảnh sâu sắc thì thể nào thổi . Trong khúc , sự ẩn nhẫn, cô độc như trải qua trăm năm.
Không chỉ một Tuyên Ly cảm giác như . Khi tiếng tiêu vang lên, Tiêu Thiều đang một cửa sổ lập tức nhướng mày, ánh mắt rơi lên thiếu nữ đang độc tấu mũi thuyền.
Đoạn đầu Tưởng Nguyễn thổi chậm, hồng y yêu mị tựa ác quỷ giáng trần, xinh tuyệt luân, tàn nhẫn khôn cùng. Nàng xoay uyển chuyển, nhón gót nhẹ nhàng, nâng tay bay bổng, nhấc chân thanh thoát. Từng động tác đều vô cùng , mỗi một cử chỉ đều hoạt sắc sinh hương, khiến khác chớp mắt. Mọi dần thu vẻ khinh thường, sự kinh ngạc trong mắt thể giấu nổi.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Đó là mười mấy năm dài nhẫn nhịn và bi ai. Nương và trưởng mất sớm, thế gian chỉ còn một nàng cô độc. Phụ gấp gáp đổi thánh chỉ thành nàng, đưa nàng chốn hậu cung sâu thấy đáy. Khi thương đạt mục đích, quân lâm thiên hạ, nàng biến thành họa quốc yêu nữ. Bị đích biến thành lợn, tuyệt vọng con trai nhỏ nhục đến chết.
Vũ điệu bi ai khôn xiết, như thể mỗi khắc trôi qua đều thể tan biến gió thoảng. Chẳng rõ tự bao giờ, khúc nhạc gợi lên trong lòng bao chuyện thê lương của , dần dà khiến khóe mắt ai nấy đều ửng đỏ.
Đi cùng từng nhịp múa, tiếng sáo càng thêm dồn dập, tư thế hào hùng, thở ác liệt. Rồi đột ngột, động tác của nàng càng thêm mau lẹ, đến nỗi kẻ chỉ còn thấy một bóng hồng tươi như máu, hư ảo kinh ánh trăng mà chẳng thể phân rõ cử chỉ. Tiếng sáo dồn dập, réo rắt như tiếng ai oán, chất chứa tận cùng bi ai. Nỗi đau hóa thành hận thù khắc cốt ghi tâm, tựa oan hồn từ địa ngục bò lên đòi mạng, là ác ma mang theo oán niệm, ngạo nghễ đỉnh cao mà lạnh lùng xuống vạn vật chúng sinh.
Ánh trăng bàng bạc rải xuống, soi tỏ dung nhan trắng muốt như tuyết của nàng. Đôi mắt nàng sáng rực đến kinh , tựa hồ sinh chẳng , chỉ đong đầy vẻ mỉa mai, sự lạnh lùng khắc sâu xương tủy. Nàng tựa Tu La từ địa ngục, như thần linh giáng thế; như yêu nữ mặc kệ thế sự chúng sinh, ngạo nghễ giữa trần ai.
Khúc nhạc đòi nợ vẫn ngân vang, vũ điệu báo thù vẫn cuồng nhiệt tiếp diễn. Vũ điệu khiến quần hùng cảm thấy kinh hồn bạt vía, từng ai chứng kiến một múa đến thế, đến mức khiến lòng run sợ. Dường như chính nàng là hiện của nhạc phổ , ôm mối hận thù thấu trời xanh, tiếc hy sinh thứ, dẫu rơi địa ngục nữa, cũng quyết kéo theo kẻ thù xuống đệm lưng. Cuộc đời nàng, vốn dĩ chẳng hoang phí những chuyện thừa thãi, bởi lẽ nàng chính là yêu nữ sinh để báo thù.
Khẽ khàng như lời nam nữ thầm thì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-yeu-co-hoa-quoc/chuong-60.html.]
Ân nghĩa cũng , oán thù cũng .
Bỗng chốc chuyển thành oai hùng,
Tựa dũng sĩ nơi chiến trường.
Mây nổi, tơ liễu vô căn cứ,
Trời đất mênh m.ô.n.g mặc gió lay.
Mùa thu trăm chim huyên náo,
Bỗng thấy chỉ còn phượng hoàng cô.
Tiếng đàn tơ lên tới cực đỉnh,
Rồi bất chợt rơi nghìn trượng cao.
Ta may mắn đôi tai,
Mà thấu hết tiếng sáo, tiếng đàn.
Từ khi Dĩnh sư đàn,
Lòng bối rối, lúc lúc .
Vội đưa tay hiệu xin ngừng,
Lệ chảy đầm đìa ướt cả áo.
Dĩnh sư ơi! Tài nghệ xuất chúng,
Xin đừng gieo băng hỏa lòng .
Thoạt như lời nam nữ lời thiết, mối ân oán giữa nàng và . Rồi âm thanh bỗng vút lên cao, hùng tráng như dũng sĩ nơi chiến trường. Tiếp đó tựa như mây bay, cành liễu phơ phất vô định, như trời đất bao la mặc cho gió thổi, vô thường biến hóa. Như bầy chim ríu rít huyên náo của mùa thu, bỗng chốc chỉ còn đôi phượng hoàng cô đơn, lẻ loi giữa thế gian. Tiếng đàn tơ lên cao tới cực đỉnh, thấu tận trời xanh, bất chợt thất thế rơi xuống từ độ cao ngàn trượng, đầy bi tráng. Có lẽ vì mà thi nhân tự than rằng chỉ đôi tai mà hiểu hết tiếng đàn tiếng sáo. Từ khi Dĩnh sư tấu đàn, thi nhân cảm xúc dạt dào, lúc lúc yên. Vội đưa tay dấu xin ngừng , nước mắt như mưa ướt đẫm cả y phục. Than rằng Dĩnh sư tài nghệ tấu đàn quá tuyệt vời, xin đừng đưa cái lạnh thấu xương của băng giá, cùng cái nóng bỏng của tro tàn lòng nữa.
Khúc nhạc dứt, hình hồng y trong gió bỗng chốc lặng. Nàng ngửa đầu, mái tóc đen dài như thác lụa mềm mại lay động lòng . Dung nhan nàng quyến rũ đến mức tựa yêu, đôi mắt ma mị như như lướt qua Tưởng Tố Tố, đưa tay lên cổ , tựa hồ đang siết chặt. Cả Tưởng Tố Tố cứng đờ, còn Tưởng Nguyễn khẽ mỉm thản nhiên.
Nụ của mỹ nhân như đóa hoa xuân hé nở, đến mức khiến cảm thấy, quá lâu e chừng là một sự khinh nhờn.
Gương mặt tuấn tú của Tiêu Thiều vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng trong lòng ẩn chứa muôn vàn suy tư thâm sâu.