Trọng sinh Thành Yêu Cơ Họa Quốc - Chương 53
Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:31:09
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mọi sự định đoạt như , ba ngày , chư vị tiểu thư Tưởng phủ sẽ du ngoạn Hội Hoa Đăng, tọa thượng Linh Lung thuyền. Tâm ý của Tưởng lão phu nhân, trong phủ ai nấy đều rõ tường. Dung nhan Tưởng Tố Tố vẫn giữ vẻ bình thản, song ánh mắt nàng điểm nét hưng phấn khó giấu, thầm nhủ đây chính là cơ hội để danh tiếng bản thêm vang xa. Tưởng Lệ, khi Tưởng Quyền giải lệnh cấm túc, khi đến Quế Lan viện, thần sắc cũng trầm hơn đôi phần. Nhị di nương, khi nghĩ đến cơ hội ngàn vàng , liền khỏi hớn hở trong lòng. Tưởng Đan, với vẻ mặt nhút nhát đầy áy náy, lặng một góc, đôi tay nên đặt cho . Tưởng Nguyễn cũng nàng ; kiếp , nàng sống tự ti, nào mảy may đoái hoài đến Tưởng Đan. Ngày nay để tâm, mới vị tiểu quả thật quá đỗi nhút nhát.
Tưởng lão phu nhân dặn dò những điều cần lưu ý, đoạn phất tay cho lui về. Trước lúc cáo lui, Hạ Nghiên cố ý gọi Tưởng Nguyễn . “Nguyễn nương, tuyển vài nha hầu hạ con, lát nữa sẽ đưa đến viện của con. Những nha con cứ dùng tạm, nếu ưng ý, chúng sẽ đổi khác.”
Tưởng Nguyễn mỉm lời cảm tạ, thần sắc vẫn bình thản. Khóe môi Hạ Nghiên càng cong sâu hơn, hai hàn huyên khách sáo một lát, mới dứt lời rời .
Đợi khi Hạ Nghiên cùng Tưởng Tố Tố khuất bóng, Lộ Châu mới cất lời: “Phu nhân quả thật quá ư vội vã, vội vã đến mức tự bôi nhọ thanh danh của .”
“Người ngoài , ắt sẽ bà chỉ điều cho con gái là đây, nào bôi nhọ gì.” Tưởng Nguyễn dường như mảy may bận tâm.
Lộ Châu vốn sống cùng Liên Kiều từ lâu, nay hề che giấu lời , thẳng thắn bộc bạch: “Gạt ai chứ, ngay cả nô tỳ đây cũng thấu mưu đồ trong . Ở cái phủ , ai mà chẳng ! Lão phu nhân cũng chẳng hề lên tiếng, bởi nên cái phủ mới yên bình.”
Tưởng Nguyễn bật khẽ, bởi lẽ Lộ Châu vốn là nô tỳ nơi thôn trang, đối với Tưởng phủ tự nhiên trung thành như Liên Kiều Bạch Chỉ. Nàng ăn cứ y như ngoài . Tưởng Nguyễn mỉm , lúc Lộ Châu mới chợt phát giác, gương mặt nàng đỏ ửng lên. “Nô tỳ quá phận, xin tiểu thư trách phạt.”
“Ngươi quả sai.” Tưởng Nguyễn đáp. Lộ Châu hề thiên vị Tưởng phủ, điều đối với nàng là một điềm lành. Dẫu , những việc nàng đều ngược Tưởng phủ, e rằng Liên Kiều và Bạch Chỉ khó lòng chấp nhận nổi. Có lẽ, một vài việc trọng yếu thể giao phó cho Lộ Châu thực hiện.
Khi đang dạo bước, bỗng một ảnh khoan thai tiến thẳng tới. Dáng mảnh mai tựa liễu rủ trong gió, thấy ngửi thấy hương thơm thoang thoảng. Vị nhân nọ vận y phục xanh phấn, váy thu hương, tựa một đóa U Lan đong đưa gió, chính là ngũ di nương Hồng Anh.
Thấy Tưởng Nguyễn, Hồng Anh mỉm khẽ cúi chào nàng: “Đại tiểu thư.”
Tưởng Nguyễn khẽ mỉm : “Ngũ di nương ngày càng thêm phần kiều diễm.”
Hồng Anh , mặt khẽ ửng hồng. “Đại tiểu thư cứ quá lời, nô tỳ nào dám nhận.”
Tưởng Nguyễn càng thêm phần thiết. Hồng Anh quả là thức thời, trí tuệ hơn nàng vẫn nghĩ, ít nhất cũng hề từ chối lòng hảo ý của nàng. Đoạn, nàng vươn tay kéo Hồng Anh gần. “Những lời đều là thật lòng, ngũ di nương dung nhan diễm lệ đến , khó trách phụ sủng ái vô ngần.” Nàng hạ thấp giọng: “Ta hồi phủ, quen với lễ nghi và những chuyện trong phủ, gặp ngũ di nương cảm thấy vô cùng thiết. Sau , mong ngũ di nương thể chiếu cố cho đôi chút. Nếu lỡ ngày nào điều gì sai trái chọc giận phụ , hy vọng ngũ di nương thể giúp đôi lời.” Dứt lời, nàng thẳng Hồng Anh, ánh mắt hề chớp.
Những lời ý vị thâm sâu, dường như ẩn chứa điều gì đó. Hồng Anh kinh ngạc, khẽ ngẩng đầu lên, bắt gặp Tưởng Nguyễn đang mỉm dõi theo . Hồng Anh ngỡ như lạc biển sương khói, thứ sương mù rõ ràng trong trẻo khiến lòng thêm mờ mịt, khó lường. Trong phút chốc, nét sợ hãi hiện rõ dung nhan nàng. “Đại tiểu thư chớ lời , nếu thể trợ giúp tiểu thư, nô tỳ đây nguyện dốc hết sức .”
Tưởng Nguyễn chỉ khẽ mỉm . “Vậy hết xin đa tạ Ngũ di nương, thấy trong phủ , duy nhất thể trông cậy, e rằng chỉ di nương thôi. Dung mạo Ngũ di nương quả thực diễm lệ tuyệt trần, ngay cả Chính phu nhân e cũng khó bề sánh kịp.”
Nghe lời , Hồng Anh kìm khẽ run rẩy, ánh mắt dò xét hướng về Tưởng Nguyễn, nàng khẽ đáp: “Đại tiểu thư chớ trêu đùa nô tỳ như . Phu nhân là cành vàng lá ngọc, nô tỳ xuất hèn mọn, tự thấy một trời một vực, dám so bì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-yeu-co-hoa-quoc/chuong-53.html.]
“Phong thủy luân chuyển, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây! Di nương há chẳng từng câu ?” Tưởng Nguyễn chậm rãi . “Chuyện ngày ai thể đoán định? Ngũ di nương chớ nên tự ti coi nhẹ . Ngay cả Vương Hầu quý tộc cũng chẳng trời sinh ở địa vị cao sang, xuất hèn mọn há dễ gì tiền đồ xán lạn?”
Hồng Anh cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ: “Ba ngày nữa chính là Hội Hoa Đăng, chẳng đại tiểu thư từ chỗ lão phu nhân trở về chăng?”
Lời hỏi của Hồng Anh khiến Lộ Châu khỏi ngạc nhiên, nàng Tưởng Nguyễn đáp: “Chính xác, các tỷ đều mặt.”
“Đại tiểu thư tấm lòng nhân hậu, nhưng vài chuyện cần để tâm hơn nữa. Mấy ngày gần đây, phu nhân cùng Nhị tiểu thư hành sự vẻ bất thường, đại tiểu thư… nhất định lưu tâm.” Hồng Anh dứt lời, hề nán , cũng chẳng Tưởng Nguyễn thêm nào mà vội vã cáo từ. Lộ Châu phía trầm ngâm suy nghĩ. “Tiểu thư, lời của Ngũ di nương hình như ẩn chứa ý tứ sâu xa.”
“Nàng quả là thông minh.” Tưởng Nguyễn khẽ . “Nếu kiếp cũng thể chỉ điểm như , thì chừng nào.”
Câu cùng nàng khẽ đến mức, Lộ Châu rõ, sững sờ hỏi : “Tiểu thư gì?”
Tưởng Nguyễn chỉ mỉm . “Không gì, chúng hồi phủ thôi.”
Khi hồi tới Nguyễn cư, quả nhiên đúng như lời Hạ Nghiên dặn dò. Dàn nha mới tề tựu, thấy Tưởng Nguyễn trở về, liền đồng loạt thành hàng thẳng tắp.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Bạch Chỉ cùng Liên Kiều là nha nhất đẳng, còn Lộ Châu thuộc hàng nhị đẳng. Mỗi tiểu thư trong Tưởng phủ đều phân phối hai nha nhất đẳng, bốn nha nhị đẳng và sáu nha tam đẳng. Nghiên Hoa uyển phái bốn tới , còn Tưởng Nguyễn thể tự chọn lựa trong mấy ngày tới.
Bốn nha xếp thành một hàng ngay ngắn, tất thảy đều là những thiếu nữ độ cập kê. Sau khi bước , Tưởng Nguyễn hề liếc bọn họ, mà thản nhiên tiến tới bên giường, cầm một cuốn sách lên .
Liên Kiều và Bạch Chỉ vẫn giữ im lặng, an phận lưng Tưởng Nguyễn, thỉnh thoảng dâng lên chén nóng hổi cho nàng, coi những nha mới như vô hình.
Qua nửa canh giờ, rốt cuộc một nén nữa, một nha bước lên phía , khẽ cất giọng : “Chúng nô tỳ bái kiến đại tiểu thư.”
Lúc , Tưởng Nguyễn mới chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt dường như vô cùng mệt mỏi, ánh mắt lướt qua bốn nha . Đôi mắt phượng quyến rũ ánh lên vẻ sắc bén, cuối cùng dừng nơi nha cất lời.
“Ngươi tên là gì?” Tưởng Nguyễn khẽ mỉm hỏi.
“Nô tỳ tên là Thư Hương.” Nha nhu thuận đáp lời.
Thư Hương! Tưởng Nguyễn nhấp một chén , đây chính là nha kiếp từng cùng nàng tiến cung. Bề ngoài thị nhu thuận, hiền lành dễ gần. Ban đầu, vì coi trọng sự hiểu chữ nghĩa của thị, mới lưu nàng ở bên . Ấn tượng cuối cùng của về nàng , chính là khi giam cầm trong hình hài " lợn", nàng theo Tưởng Tố Tố, bước đại lao. Khi , thị là nha cận của Tưởng Tố Tố.
Giờ đây, thị một nữa xuất hiện bên .