Trọng sinh Thành Yêu Cơ Họa Quốc - Chương 50

Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:31:06
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cửa ải cuối năm mới qua , ánh dương cũng mang theo chút ý vị của mùa xuân. Mấy ngày nay trời quang mây tạnh, khắp kinh thành đều náo nhiệt vô cùng, nẻo đều tràn ngập khí sắc tươi vui.

các thư sinh trong Quốc Tử Giám chẳng tâm trí nào mà cảm thụ khí xuân. Tất cả đều đang dốc lòng chuẩn cho kỳ khoa thi mười mấy ngày . Trong phòng, các thư sinh đang thảo luận sôi nổi; ngoài sân, vị Chủ Bạc đang đàm luận cùng Tế Tửu đại nhân.

“Khoa thi , hạ quan nhận thấy các học trò đều hề kém cỏi.” Tống Chủ Bạc liếc bên trong.

Trần Tế Tửu gần ngưỡng tứ tuần, tóc mai điểm bạc, dung mạo tựa tiên phong đạo cốt, vuốt chòm râu bạc, cất lời: “Ngươi thử xem.”

“Chính là Mạc Thông, Vương Lăng Bình cùng Liễu Mẫn.” Tống Chủ Bạc trầm ngâm . “Ba vị học trò , về Tứ thư Ngũ kinh, luật lệ sách lược, đều thành tích vượt trội.”

Trần Tế Tửu vội đáp lời, yên lặng giây lát. Tống Chủ Bạc thận trọng y, ngập ngừng hỏi: “Đại nhân liệu điều gì bất ? Xin cứ thẳng thắn chỉ giáo.”

Trần Tế Tửu lúc mới khẽ lắc đầu, : “Liễu Mẫn quả thực tệ, song về mặt sách lược thì phần cố chấp, hiểu rõ thế cục trong triều, tính tình phần cực đoan quá mức.”

“Thế thì…” Tống Chủ Bạc cũng nhíu mày. “Học trò Liễu Mẫn gia cảnh bần hàn, việc tường tận thế cục trong triều cũng là điều hiển nhiên mà thôi.”

“Ta thấy Tưởng Siêu hề kém cỏi.” Trần Tế Tửu ngắt lời y. “Ta xem bài văn , chu nhẽ, cũng thể xem là một nhân tài.”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Tống Chủ Bạc lắc đầu: “Quá mức khéo léo nịnh nọt, chỉ những đạo lý sáo rỗng, hẳn là điều .”

Trần Tế Tửu khẽ chớp mắt, đoạn : “Hai chúng thêm cũng chẳng ích gì, chung quy việc vẫn do Thánh thượng định đoạt mà thôi.”

Tống Chủ Bạc cũng mỉm gật đầu tán đồng.

Sau khi kết thúc buổi học sáng, các thư sinh liền tụ năm tụ ba rời khỏi cửa Quốc Tử Giám. Người đầu tiên ai khác, chính là Tưởng Siêu. Lúc mặt mày rạng rỡ tươi , đang đàm luận cùng hai vị đồng học bên cạnh.

“Vương càng ngày càng tinh thông, khiến tiểu đây tự thấy hổ thẹn khôn cùng.” Trên mặt Tưởng Siêu hiện lên vẻ ngượng ngùng nhàn nhạt.

Vương Tử Lăng chắp tay đáp lễ: “Tưởng chớ nên tự ti như thế, về mặt sách lược, vẫn luôn tài nào sánh bằng .”

Thiếu niên vận áo xanh kề bên cất tiếng , : “Hai vị đài mà còn tự khiêm nhường đến thế, e rằng chỉ còn cách gieo xuống dòng nước mà thôi!” Người chính là Mạc Thông. Lúc , tâm tình cực kỳ phấn chấn, liền phất tay áo: “Mấy ngày nay đèn sách khiến đầu óóc đau nhức, chi bằng chúng tìm nơi vui vẻ một phen. Hôm nay sẽ chiêu đãi, chúng hãy đến Đông Phong Lầu tụ họp, các thấy thế nào?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-yeu-co-hoa-quoc/chuong-50.html.]

Đang chuyện, đám học sinh xung quanh cũng ồ lên, xúm : “Mạc mở hầu bao, mời chúng ? Đâu thể keo kiệt đến thế !”

Mạc Thông ha hả lớn: “Lại còn dám hẹp hòi! Được , hôm nay quyết hào phóng một phen, mời chư vị một bữa trò, như mới phụ lòng mong đợi của các vị đồng học!”

Đoàn , cùng bước ngoài, đều là những thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết. Thế nhưng, lưng bọn họ, cánh cửa lớn của Quốc Tử Giám, vẫn còn một lặng lẽ đó. Người dáng vóc cao lớn, mặc một bộ trường bào giặt đến bạc màu, gương mặt thanh tú trắng trẻo, nhưng mang vẻ uất hận cô độc. Hắn dõi mắt đám từ xa, khuôn mặt thoáng qua một nét khinh bỉ.

Đây chính là Liễu Mẫn mà Tống Chủ Bộ và Trần Tế Tửu vẫn thường nhắc tới. Khác với phần lớn học sinh ở Quốc Tử Giám, con nhà quý tộc. Gia cảnh Liễu Mẫn nghèo khó, ở nhà chỉ một mẫu là quả phụ. Mẫu từng một bằng hữu cũ là phu nhân ở kinh thành, vì thế mới tìm cách giúp Liễu Mẫn Quốc Tử Giám. Mẫu của Liễu Mẫn vốn là cực kỳ trọng sĩ diện, nhưng vì con học hành mà đành hạ cầu bằng hữu cũ giúp đỡ. Sau khi nhập học, Liễu Mẫn thề thành công, báo đáp công ơn dưỡng d.ụ.c của mẫu .

Phần lớn học sinh trong Quốc Tử Giám đều là công tử con nhà thế gia, chỉ thích ăn chơi lêu lổng, hữu danh vô thực, khiến Liễu Mẫn xem thường. Người duy nhất thấy khá khẩm hơn là Mạc Thông, dù cũng xuất thế gia, nhưng kết giao với những kẻ bần hàn như . Liễu Mẫn dần trở thành một kẻ dị hợm trong Quốc Tử Giám, từ đến nay vẫn luôn đơn độc một .

Liễu Mẫn trở về học xá của Quốc Tử Giám, trong căn phòng chỉ duy nhất . Dù Quốc Tử Giám xây dựng học xá, nhưng đối với các công tử con nhà quyền quý, nơi thua xa phủ của , nên bọn họ chẳng . Điều đó vô tình tạo tiện nghi cho Liễu Mẫn, một chiếm trọn cả một căn phòng lớn rộng rãi.

Hắn đặt bài thi lên thư án, nghiêng đầu thì khẽ giật . Trên thư án, chẳng rõ từ lúc nào thêm một phong thư. Học xá vốn chỉ tiểu đồng quét dọn ở Quốc Tử Giám mới , là ai để thư ở đây. Liễu Mẫn chần chừ cầm lấy, mở phong bì , một tờ giấy trắng như tuyết liền nhẹ nhàng rơi xuống.

Đó chỉ là một tờ giấy thông thường, chẳng thể sánh với loại giấy lê hoa mà đám công tử thế gia vẫn dùng. Liễu Mẫn khom nhặt lên, mở , đập mắt chính là những nét chữ sắc bén, mạnh mẽ. "Xưa , đức Quân vương lấy lễ trị quốc, quốc gia hưng thịnh; khi Quân vương băng hà, quốc gia suy yếu. Âu cũng là vì cho rằng lấy lễ trị quốc là đúng đắn. Đột nhiên, : Lễ tuy , nhưng thể ràng buộc bách tính, chỉ pháp độ của đất nước, khiến thiên hạ mà tuân theo, mới thể đạt thái bình thịnh vượng. Ta chỉ là một kẻ ngu , vạn mối tơ vò, chỉ thể dựa sự minh triết của Quân vương mà suy xét."

Đây cũng là thỉnh giáo, bình thường chư vị học tử ở Quốc Tử Giám cũng thường xuyên như . Phàm là nghi vấn cần biện luận, liền thư bày tỏ, coi như đây là một thủ pháp của văn nhân, cũng là một tao nhã thú. Song, Liễu Mẫn từ đến nay phận đặc thù, hiếm khi ai chủ động bàn luận học vấn cùng . Thư ký tên, chẳng rõ do vị nào chắp bút. Liễu Mẫn trầm tư chốc lát, vẫn tìm đầu mối, ngắm nét chữ tiêu sái mà rõ ràng . Người đời thường , nét chữ như tính cách. Thư pháp qua tưởng chừng sắc bén, song kỹ ẩn chứa vẻ tròn trịa, nhu hòa, quả khó lòng đoán định. Trong khoảnh khắc, lòng hiếu thắng của chợt trỗi dậy. Liễu Mẫn bèn trải một tờ giấy lớn thư án, chậm rãi mài mực, đặt bút xuống.

Đợi đến khi thành, nâng giấy lên thổi khô, đoạn chợt thấy bối rối. Chẳng ai là gửi thư, xong , gửi hồi âm về ? Trầm tư hồi lâu, Liễu Mẫn khẽ lắc đầu, bật tự nhủ thật ngông cuồng. Hắn đặt giấy phong thư, suy nghĩ để lên thư án, coi như đây chỉ là một cuộc tiêu khiển bất chợt.

Kẻ chắp bút chẳng riêng Liễu Mẫn, nơi Tưởng phủ, Tưởng Nguyễn cũng đặt bút xuống. Bạch Chỉ cầm thư lên thổi khô, Liên Kiều liền hỏi: “Lại sai tiểu đồng đưa thư nữa ư?”

Tưởng Nguyễn khẽ gật đầu, đáp: “Không cần vội, cứ đợi qua ngày hôm nay .”

“Tiểu thư, việc quả thực thỏa.” Lộ Châu chút ngần ngại thốt lời. “Vạn nhất khác phát giác thì bao? Đó là một nam nhân xa lạ, thư như thế …”

“Sợ hãi điều gì, nào ký tên.” Tưởng Nguyễn chẳng hề bận tâm. “Vả , nào ai ngờ rằng liên hệ, dù thì hai cũng từng giáp mặt.”

Liên Kiều tò mò hỏi: “Nhắc đến cũng thật kỳ lạ, tiểu thư từng giáp mặt, cớ gửi thư cho ?”

Tưởng Nguyễn chỉ khẽ mỉm , đáp lời, thầm nghĩ lẽ lúc Liễu Mẫn đang phong thư đầu tiên của nàng. Trong ký ức kiếp , Tưởng Nguyễn nhớ rõ ba vị trí đầu bảng khoa cử năm , theo thứ tự là Vương Tử Lăng, Mạc Thông cùng Tưởng Siêu. Liễu Mẫn khi đó chỉ thứ mười tám. Song, ba năm , triều đình bất ngờ tiết lộ tin tức quan chủ khảo của kỳ thi năm nhận hối lộ. Hoàng thượng nổi trận lôi đình, lập tức xử lý vị quan . Sau khi tra xét các thí sinh năm đó, ngài trúng Liễu Mẫn. Chính nhờ , Liễu Mẫn thăng quan lên Tam phẩm, từ từ thăng tiến, rốt cuộc trở thành Thái phó đương triều.

 

Loading...