Trọng sinh Thành Yêu Cơ Họa Quốc - Chương 48

Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:31:04
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong đại sảnh, Hạ Nghiên vận bộ y phục hồng cánh sen hai lớp, khoác thêm váy Thanh La, càng tôn lên vòng eo thon gọn. Dẫu sinh hạ hai hài tử, dung nhan nàng vẫn xuân sắc tựa thiếu nữ. Làn da mềm mại nõn nà như ngọc, trang điểm thanh nhã, điểm xuyết trang sức tinh xảo, giữa một đám di nương thất quả là kiều diễm thanh thuần vô ngần, pha lẫn chút khí chất tri thức nhàn nhạt, đích thị là một giai nhân hiếm .

Tưởng Quyền dịu dàng ngắm nàng, chỉ nàng vất vả , trong ánh mắt tràn đầy trìu mến. Nhị di nương khỏi nóng ruột, đôi mày liễu nhướng lên, cố gắng nén giận, cất lời dịu dàng nhất thể: “Lão gia, rốt cuộc cũng trở về.”

Kỳ thực, nhị di nương cũng xem là một mỹ nhân, chẳng qua vẻ phần sắc sảo đến mức chua ngoa, gương mặt gầy, phảng phất nét cay nghiệt, hề dịu dàng đa tình như Hạ Nghiên. Cố tình dáng vẻ như , nàng thành vẻ gượng gạo, khó coi. Tưởng Quyền mất kiên nhẫn, lạnh nhạt đáp một tiếng. Nhị di nương thấy , hai tay chặt chẽ vặn chặt vạt áo.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Đại di nương vận bộ y phục xanh nhạt sờn cũ, bạc màu vì giặt giũ nhiều , môi nở nụ khiêm nhường, lặng lẽ lui sang một bên. So với hai a như hoa như ngọc bên cạnh Hạ Nghiên, nàng càng giống một a cấp thấp hơn. Tưởng Quyền ngay cả một cái liếc mắt cũng ban cho nàng. Tưởng Tố Tố bước lên, tươi : “Phụ trở về.”

Bình thường ở bên ngoài Tưởng Quyền hiếm khi nở nụ , nhưng mặt con Tưởng Tố Tố chẳng hề tỏ vẻ nghiêm nghị, trái còn rạng rỡ, xoa đầu Tưởng Tố Tố âu yếm: “Phụ đem về cho con vài món đồ, lát nữa sẽ sai mang tới.”

Trong mắt nhị di nương hiện lên vẻ căm ghét. Tưởng phủ bốn vị tiểu thư, song hưởng vinh sủng chỉ một Tưởng Tố Tố.

Tưởng Siêu đang chuyện với Tưởng lão phu nhân chợt nhớ một chuyện, bèn cất lời hỏi: “Không Nguyễn về mà, vẫn thấy bóng dáng ?”

Nụ của Tưởng Tố Tố đông cứng . Tưởng Quyền cũng như sực nhớ , nụ liền tắt ngúm, đôi mày cũng nhíu chặt. Hạ Nghiên thấy mỉm , đang cất lời, bỗng thấy một giọng nữ nhẹ nhàng, trong trẻo vang lên từ ngoài cửa đại sảnh: “Tưởng Nguyễn bái kiến phụ .”

Tưởng Quyền và Tưởng Siêu đều cùng lúc hướng mắt về một phía, bỗng thấy một thiếu nữ yêu kiều trong bộ hồng y đang khoan thai bước tới, n.g.ự.c thêu họa tiết hoa văn tinh xảo, mái tóc dài thướt tha buộc gọn bằng một dải lụa. Vẻ ngoài tuy giản dị song vô cùng thoát tục, nhưng điều tuyệt diệu hơn cả chính là dung mạo khuynh thành của nàng. Làn da trắng như tuyết, môi đỏ tựa đào, đôi mắt phượng quyến rũ, nơi khóe mắt ẩn chứa nét lạnh lùng mờ ảo. Vẻ trầm , như lửa cháy bỏng, như băng giá thấu xương. Nếu Tưởng Tố Tố chỉ thực sự xinh khi cất lời , thì thiếu nữ mặt mang một vẻ phi phàm, tựa tiên giáng trần, mỗi cử chỉ, mỗi động thái đều khiến khác thể rời mắt.

Nàng vững vàng tiến lên phía , bước thanh thoát như gió lướt, dừng mặt Tưởng Quyền, cất tiếng dịu dàng gọi: “Phụ .”

Lúc , Tưởng Quyền và Tưởng Siêu mới hồn, hai đều dám tin cái dành cho vị đại tiểu thư Tưởng gia hồi phủ từ thôn trang. Năm năm qua, Tưởng Nguyễn như lột xác thành một con khác hẳn, từ trong ngoài đều chẳng còn lưu chút hình bóng nào của quá khứ. Đặc biệt là ánh mắt nàng mang đến, lờ mờ khó đoán, tựa hồ chẳng thuộc về cõi trần , khiến lòng kẻ đối diện khẽ rợn lạnh. Thế nhưng, gương mặt nàng nở một nụ đoan trang, khéo léo, như thể ánh mắt họ thấy chỉ là ảo ảnh.

Tưởng Quyền dò xét Tưởng Nguyễn, chậm chạp đáp lời. Tưởng Nguyễn im lặng một chốc, từ từ ngẩng đầu lên, thẳng mắt Tưởng Quyền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-yeu-co-hoa-quoc/chuong-48.html.]

 

Trong khoảnh khắc đối diện với , Tưởng Nguyễn chợt rúng động, lòng nảy sinh cảm xúc khó phân biệt hỉ nộ bi ai. Lúc Tưởng Quyền vẫn đương tráng niên, là một văn nhân thanh liêm trong sạch. Trước mắt Tưởng Nguyễn hiện lên cảnh tượng cuối nàng gặp ở kiếp , khi đó phụ nàng chẳng chút lưu tình mà lôi nàng từ tẩm cung đến chính điện, ngay văn võ bá quan cả triều, gán cho nàng tội danh họa quốc yêu nữ. Nàng rạp mặt đất, trợn trừng đôi mắt ngập đầy vẻ thể tin , đổi chỉ là ánh mắt tuyệt tình lạnh lẽo của . Ánh mắt khinh thường tựa như đang thứ ô uế bẩn thỉu nhất, khiến lòng nàng lạnh tựa hầm băng.

Rồi đó nàng giam lao ngục thâm sâu, Tưởng Tố Tố hành hạ giày vò, liên lụy cả Triệu gia. Ở trong thiên lao, nàng phụ từng bước thăng quan tiến chức, đến chức quan nhất phẩm, cuối cùng trở thành quốc cữu. Khi chức quan của tăng lên, từng nghĩ tới quan ấn vương vãi m.á.u của nàng ?

Tưởng Quyền chính là kẻ bạc bẽo như . Vì Tưởng Tố Tố, vì Tưởng Siêu, vì Hạ Nghiên, và vì chính lợi ích của , chẳng chút chần chừ mà đẩy nàng, Triệu Mi cùng bộ Triệu gia xuống đá lót đường. Kiếp và kiếp , từng coi họ là nhà chăng?

Kiếp , lúc nhốt ngục tối, nàng vẫn chỉ chìm đắm trong tuyệt vọng và u mê. Hôm nay gặp cố nhân, cũng chỉ còn mối hận sâu sắc.

Hận, thể hận! Bị Tưởng Tố Tố biến thành lợn thể cử động, tận mắt con của quyền thần dâm ô, giày vò, nỗi đau thấu xương thấu tủy , ai thể thấu hiểu? Chính tai thấy c.h.é.m đầu cả nhà nhưng thể giúp đỡ, bi phẫn ngập tràn , thể tả xiết? Nếu địa ngục thu nàng, để nàng trở nhân gian, chẳng để những kẻ đoạn tình nếm trải tư vị địa ngục trần gian thì nàng cam lòng nhắm mắt? Từ thời khắc sống , nàng vứt bỏ hết thảy tình với Tưởng Quyền, một lòng một báo thù.

Nàng mở to đôi mắt, trong như sương khói bỗng chốc trở nên thanh khiết. Nhìn sâu , chỉ thấy đôi mắt sáng rỡ, giống như suối nguồn thanh lương, chẳng hề vẩn đục chút bụi trần nào. Đứng mặt hai , giọng dịu dàng như gió thoảng, cất tiếng gọi: “Phụ ?”

Tưởng Quyền hồn, nụ tươi tắn rạng rỡ của đứa con gái cả, chẳng rõ vì lẽ gì mà khiến lòng dâng lên sự bất an khó tả. Hắn Tưởng Nguyễn. “Đã về là .” Sau đó thêm lời nào.

Lạnh nhạt đến nhường , Liên Kiều và Bạch Chỉ khó lòng cam chịu. Tưởng Nguyễn tựa hồ hề nhận sự lạnh nhạt đó, sang Tưởng Siêu, gọi một tiếng: “Nhị ca.”

Tưởng Siêu vẫn như trong ký ức, dung mạo sáng sủa, chút bất an gãi đầu bẽn lẽn, hì hì đáp lời: “Nguyễn .” Trong ánh mắt thoáng qua một tia ý vị khó lường.

Hạ Nghiên hai con, cả hai đều giỏi che giấu bản tính. Khi Tưởng Tín Chi khuất núi, nhị ca đối đãi với nàng vô cùng . Bề ngoài, Tưởng Siêu luôn tỏ hòa nhã, lạc, đôi khi còn cố ý tỏ vẻ ngờ nghệch, cam chịu chút thiệt thòi. Một tính cách như khiến ai nấy đều kết giao. Đặc biệt là Tưởng Nguyễn, khi mất đại ca Tín Chi, càng mong tìm thấy sự ấm áp nơi vị nhị ca .

Thế nhưng thực tế, kẻ ngu rốt cuộc cưới ái nữ của Hữu thừa tướng đương triều, từ đó về , nghiễm nhiên cùng phe với Bát hoàng tử. Giờ đây nghĩ , tất thảy chuyện kiếp hóa đều là ảo ảnh. Nàng đối với Tưởng Siêu, ấn tượng sâu sắc nhất là việc lợi dụng nhan sắc của nàng quân cờ quan trường. Nàng tiến cung, vị ca ca " bụng" cũng góp phần nhỏ. Nàng vẫn nhớ như in lời thề son sắt từng đoan chắc: “Tiểu xinh tuyệt trần như , khi nhập cung ắt sẽ Hoàng thượng sủng ái. Vinh hoa phú quý bực , quả thật phúc lớn.”

 

Loading...