Trọng sinh Thành Yêu Cơ Họa Quốc - Chương 47
Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:31:03
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời gian vẫn lặng lẽ trôi như dòng nước chảy. Tưởng Lệ vẫn giữ nguyên bản tính ngông nghênh như , thường xuyên gây sự, song Tưởng Nguyễn chẳng mấy bận tâm. Trái , thái độ của Hạ Nghiên và Tưởng Tố Tố đối với nàng đầy ẩn ý khó lường. Chẳng rõ nàng lầm chăng, là do bọn họ cạn kiên nhẫn, mà trong mỗi lời đều ẩn chứa địch ý. Tưởng lão phu nhân đối với Tưởng Nguyễn vẫn giữ thái độ dửng dưng, mặn nhạt, cũng chẳng cố tình chèn ép nàng. Thoáng chốc, đến ngày Tưởng Quyền và Tưởng Siêu hồi phủ.
Thời điểm cuối năm, chốn quan trường tấp nập những buổi yến tiệc xã giao. Dẫu mấy ngày Tưởng Quyền nhắn về phủ, song vì triều việc bận, nên mãi đến hôm nay mới thể hồi phủ. Hạ Nghiên dĩ nhiên mừng rỡ khôn xiết, từ sáng sớm căn dặn hạ nhân chuẩn tươm tất, rằng một bữa cơm đoàn viên thật náo nhiệt, để chiêu đãi Tưởng Quyền một năm trời vất vả vì Tưởng phủ.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Tưởng Lệ và Tưởng Tố Tố cũng giấu nổi vẻ vui mừng. Tưởng Tố Tố tuy ngoài mặt tỏ nhẹ nhàng thanh thoát như mây khói, song khóe môi vẫn chẳng thể kìm nụ . Dẫu Tưởng Quyền chẳng hề nhân từ với đích nữ là , nhưng đối với Tưởng Tố Tố, thật lòng yêu thương. Kiếp , thà đắc tội với bậc đế vương ngự ngai vàng, cũng kiên quyết bảo vệ Tưởng Tố Tố đến cùng. Tưởng Tố Tố chính là nữ nhi khiến Tưởng Quyền tự hào nhất. Hắn tiếc ban cho Tưởng Tố Tố tất thảy tình yêu thương, thậm chí còn lấy đá lót đường. Hôm nay hồi tưởng , chẳng nên bi thương nên phẫn nộ nữa.
Chỉ thể , e rằng Tưởng Quyền thật lòng yêu Hạ Nghiên, bởi mới hết mực yêu thương con cái của họ, ngay cả Tưởng Siêu cũng ngoại lệ. Còn và Tưởng Tín Chi, Tưởng Quyền xưa nay từng để mắt đến, đ.á.n.h mắng, cũng chẳng hề thiết, cứ như thể một dưng đáng bận tâm . Ngay cả Tưởng Lệ nhờ thế lực nhà đẻ của nhị di nương mà cũng Tưởng Quyền yêu thương, duy chỉ là bỏ mặc.
Nghĩ cũng . Triệu thị sớm đoạn tuyệt quan hệ với Triệu tướng quân, chẳng thể mang đến bất kỳ trợ lực nào cho đường quan lộ. Ban đầu do Triệu thị tự nguyện gả, từ đến nay từng mang đến chút lợi lộc nào, thì cớ gì Tưởng Quyền thể chút thương tiếc đối với bà ? Việc lấy và Tưởng Tín Chi đá lót đường cho Tưởng Tố Tố, nếu bất kỳ chướng ngại nào con đường công danh của Tưởng Tố Tố, liền chút lưu tình mà trừ bỏ.
Mải mê nghĩ chuyện xưa, đến xuất thần, quên bẵng chén đang cầm, vô ý sánh vài giọt nước. Bạch Chỉ thấy , vội vàng nhắc nhở: “Tiểu thư cẩn thận.”
Tưởng Nguyễn giật bừng tỉnh, nắm chặt tách , hỏi: “Phụ hồi phủ ư?”
Liên Kiều từ bên ngoài bước , đúng lúc thấy lời Tưởng Nguyễn . “Vừa mới về, đang hàn huyên cùng lão phu nhân.” Liên Kiều liếc một cái, đoạn khẽ : “Song sắc mặt dường như chẳng mấy vui vẻ, hẳn là gặp chuyện gì lòng chăng.”
Bạch Chỉ ngạc nhiên : “E rằng công vụ thuận lợi.”
lúc Lộ Châu vội vã xông , gương mặt ánh lên ý xảo hoạt, Liên Kiều bèn : “Vô phép tắc! Chẳng sợ quấy nhiễu tiểu thư ?”
Tưởng Nguyễn đáp: “Có việc gì cứ việc trình bày.”
“Tiểu thư quả là thần cơ diệu toán!” Lộ Châu chớp chớp mắt . “Nô tỳ nguyên nhân khiến lão gia phiền lòng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-yeu-co-hoa-quoc/chuong-47.html.]
Lộ Châu tuổi còn nhỏ, nhưng miệng lưỡi lanh lợi, thường ngày giao tiếp với các nha trong phủ cũng thấu hiểu lẽ đưa đẩy, nên dễ dàng hòa hợp với các nha , ma ma khác. Tưởng Nguyễn thường xuyên sai nàng ngoài thăm dò tin tức, nhờ ở Tưởng phủ sẽ mù tịt về việc. Lộ Châu thông minh, nào cũng thăm dò chút tin tức hữu ích.
Lúc Liên Kiều chẳng còn để tâm trách cứ nữa, chăm chú lắng nàng tường thuật.
“Nghe hiểu vì lẽ gì lão gia cãi vã với Thẩm thị lang, Thẩm thị lang vô cùng giận dữ, lão gia cũng cãi đến đỏ mặt tía tai. Điều kỳ lạ là trận cãi vã như mà Thẩm tiểu thư còn thiệp gửi riêng cho tam tiểu thư, mời tam tiểu thư đến phủ thăm chơi. lão gia tức giận, những cho phép tam tiểu thư xuất phủ, mà còn cấm túc tam tiểu thư.”
“Đây là ý gì?” Liên Kiều ngạc nhiên hỏi. “Hôm đó nô tỳ thấy tình giao hảo giữa tam tiểu thư và Thẩm tiểu thư nào đến mức thiết như , chẳng mời nhị tiểu thư mà chỉ mời riêng tam tiểu thư?”
Lộ Châu mỉm thần bí: “Bọn hạ nhân đều đang đồn, Thẩm phủ mất trộm đồ vật, ai nấy đều do tam tiểu thư gây .” Các nha ở Nguyễn cư vẫn luôn những lời phê bình kín đáo về Tưởng Lệ. Ngày thường Tưởng Lệ kiêu căng ngạo mạn, thái độ hung hăng, khó lòng bì với Tưởng Tố Tố. Các nha , ma ma trong phủ đều chán ghét nàng ba phần. Một khi nàng xảy chuyện, kẻ nỗi đau của nàng thì nhiều vô kể.
Bạch Chỉ cất lời: “Nghi ngờ một vị tiểu thư phủ Tưởng, chẳng trách lão gia nổi giận lôi đình. Nếu tam tiểu thư , chẳng là tự thừa nhận hành vi trộm cắp ? Thẩm phủ bảo Thẩm tiểu thư gửi thiệp mời cho tam tiểu thư chứ, lẽ nào còn thể hỏi manh mối gì ? Nô tỳ thấy mặc dù bình thường tam tiểu thư ngang ngược, nhưng chẳng kẻ thừa cơ đục nước béo cò, sự việc quá nhiều điểm bất thường. Vả , mối giao hảo giữa lão gia và Thẩm đại nhân vốn cực kỳ thâm sâu, khó lòng vì chút chuyện nhỏ nhặt mà trở mặt đoạn tuyệt, rốt cuộc Thẩm phủ mất thứ gì?”
Mất thứ gì? Tưởng Nguyễn mỉm , thong dong nâng tách lên nhấp một ngụm: “Chắc hẳn là vật phẩm trọng yếu.”
Thẩm phủ ồn ào náo loạn, sự việc phơi bày, Thẩm thị lang phát hiện sổ sách mất. Lúc nàng là một ngoài đầu tiên tới Thẩm phủ tất nhiên chuyện nội bộ của Thẩm phủ. Giữa tâm điểm là Tưởng Lệ, bảo nghi ngờ nàng cũng khó. vô cớ vì Tưởng Lệ trộm sổ sách? Thế nên, chỉ thể là ý của Tưởng Quyền. Thẩm thị lang nghĩ như cũng dễ hiểu, vốn dĩ mối quan hệ giữa Thẩm phủ và Tưởng Quyền ẩn chứa nhiều khuất tất, dính dáng đến vô vàn lợi ích. Nếu Tưởng Quyền nắm thóp của Thẩm thị lang, Thẩm thị lang từ đây sẽ cúi đầu phục tùng Tưởng Quyền. chẳng thể quang minh chính đại xử lý, khó trách Thẩm thị lang trở mặt đoạn tuyệt.
Tưởng Quyền quả thực hàm oan, chuyện quả thật liên quan đến ông . Tưởng Nguyễn mỉm , mối quan hệ giữa với vốn dĩ mỏng manh yếu ớt, Tưởng Quyền với Thẩm phủ từ nay về vì chuyện sổ sách mà miễn cưỡng giữ mối giao hảo bên ngoài. Chuyện hôm nay vĩnh viễn là một cây gai nhức nhối trong lòng Thẩm thị lang, dần dà nảy mầm, ăn sâu. Mối giao hảo giữa Tưởng Quyền với Thẩm phủ, giờ khắc , bắt đầu rạn nứt.
Tưởng Lệ toan hãm hại nàng, nào ngờ nàng bắt hồn thế mạng, xem như một hình phạt đích đáng. Từ đây, Thẩm phủ xem Tưởng Lệ như gai trong mắt, trong lòng Tưởng Quyền cũng chẳng vui vẻ gì, tất thảy đều do Tưởng Lệ gieo gió gặt bão.
Kiếp , cuối cùng Tưởng Quyền vẫn đoạt sổ sách của Thẩm phủ, nắm giữ sở đoản của đối phương. khi Tưởng phủ lớn mạnh, Thẩm phủ chỉ đành cúi đầu xưng thần. Kiếp thời gian còn sớm, nhiều việc của Tưởng phủ đều cần Thẩm phủ tương trợ, quan hệ đồng minh tan vỡ quá sớm, đối với Tưởng Quyền mà , là họa chứ chẳng phúc.
Tưởng Nguyễn phủi vạt áo, dậy. “Phụ cùng nhị ca trở về, chúng há thể gặp? Kẻo đời dị nghị chúng vô lễ bất hiếu. Đi thôi, năm năm gặp phụ và nhị ca, chẳng dung mạo cùng khí chất của họ đổi khác thế nào.”