Trọng sinh Thành Yêu Cơ Họa Quốc - Chương 45

Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:31:01
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiếp ở chốn cung cấm, thứ nàng dư thừa nhất chính là thời gian. Nàng cuộc sống quá đỗi buồn tẻ, bởi , những chuyện Tưởng Quyền và Bát hoàng tử từng thổ lộ, những đêm khuya ngủ , nàng đều đem nghiền ngẫm, suy tính cặn kẽ. Bố cục Thẩm phủ vẫn y hệt trong ký ức của nàng, bởi , nàng bước chút trở ngại.

Tưởng Nguyễn rời khỏi hành lang dài, vòng qua con đường nhỏ dẫn tới hoa viên, dừng bước một căn phòng khép hờ, khẽ đẩy cửa mà tiến .

Gian phòng bày trí vô cùng đơn sơ, đúng là một thư phòng lâu dùng đến. Trên thư án đặt mấy quyển du ký, Tưởng Nguyễn tiến đến bàn sách. Trên tường đối diện thư án treo một bức họa rừng trúc lay động trong gió. Nàng chỉ lướt mắt một chốc, vươn tay vén bức tranh lên, để lộ vách tường phẳng lì phía .

Tưởng Nguyễn áp hai bàn tay lên vách tường trắng muốt, chậm rãi dò xét. Chẳng bao lâu , nàng chạm cơ quan nào, chỉ một tiếng động trầm đục vang lên, giữa vách tường liền lõm xuống, hiện một hốc tường tối tăm nhỏ.

Nàng khẽ dừng , đưa tay hốc tối, rút một túi vải. Túi khá nặng, sờ chắc hẳn là sách vở. Tưởng Nguyễn mỉm , đây chính là sổ sách cơ mật của Thẩm thị lang Thẩm phủ. Phàm là quan , kẻ nào chẳng nhúng chàm hối lộ từ cấp ? Mà hối lộ, ắt sổ sách ghi chép. Thẩm thị lang giao phó việc cho phu nhân quản lý. Thẩm phu nhân cảm thấy những sổ sách cất giấu nơi nào cũng an , bởi dứt khoát đem nó đặt thư phòng bỏ hoang, ẩn bức họa, hỏi ai thể tìm ?

Kiếp , Bát hoàng tử từng nhắc đến chuyện với nàng. Thẩm thị lang vốn cùng phe với Tưởng Quyền, nhưng đó rõ vì đổi lập trường. Tuy nhiên, Tưởng Quyền chẳng hề bận tâm, bởi điểm yếu của Thẩm thị lang gọn trong tay . Cuốn sổ sách , rõ vì cớ gì lọt tay Tưởng Quyền. Một khi nó lộ , liên lụy tới ít nhân vật cấp , ắt sẽ là một phen sóng gió kinh thiên.

Bất luận thế nào, nàng đoạt sổ sách, chuyến xem chẳng uổng phí.

Tưởng Nguyễn cất túi vải trong n.g.ự.c áo, bỗng nhiên sửng sốt, đầu .

Một đang bình phong, ánh mắt dõi theo nàng, trong đôi ngươi hề rõ cảm xúc.

Nhìn kỹ, nọ vận hắc y, dung mạo thanh lãnh, một cảm giác quen thuộc đến lạ kỳ, khó lòng diễn tả. Đó chính là hắc y nhân nàng từng gặp ở ngôi miếu hoang. Không ngờ rằng thể gặp nữa, thực chẳng là phúc là họa.

Tưởng Nguyễn cảnh giác , nhưng đối phương chỉ thẳng n.g.ự.c áo nàng. Tưởng Nguyễn cảm thấy bất an, bỗng nhiên đối phương cất lời, chỉ thốt hai tiếng: “Sổ sách.”

Thì đang cuốn sổ sách trong n.g.ự.c áo nàng. Tưởng Nguyễn sững sờ, khẽ nhíu mày đáp: “Ngươi những sổ sách ?”

Không lai lịch của nam nhân , khao khát sổ sách , lẽ nào hiềm khích với Thẩm phủ? Tưởng Nguyễn trong lòng thầm suy tính, liền rút túi sổ sách từ trong n.g.ự.c áo, ném sang. Hắc y nhân bắt lấy, nàng với ánh mắt dò xét. Đôi mắt vẫn lạnh như băng, chút cảm xúc nào.

Tưởng Nguyễn chẳng hề cố chấp. Vốn dĩ nàng đoạt lấy cuốn sổ sách là để nắm điểm yếu của Thẩm phủ, nhân tiện tạo thêm rắc rối cho Tưởng Lệ. Thật tình, vật giữ giống như ôm một cục than nóng bỏng tay. Mà nàng thế lực cường đại, nhiều chuyện thể tự giải quyết, giữ cũng khó mà xử lý thỏa đáng. Nếu hiềm khích với Thẩm phủ, bán cho một món ân tình cũng chẳng . Chỉ cần thấy Thẩm phủ sống yên , trong lòng nàng thấy thỏa mãn .

Ếch Ngồi Đáy Nồi

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-yeu-co-hoa-quoc/chuong-45.html.]

Nam nhân hắc y hình tựa ngọc, khi trong căn phòng , dường như khiến nơi đây bỗng bừng sáng rực rỡ, khuôn mặt toát lên vẻ quý khí khó lòng diễn tả. Tưởng Nguyễn cúi đầu trầm ngâm, phận của vị công tử mịt mờ khó đoán, song khí chất tao nhã toát từ cốt cách, quả thực thần bí dị thường. Cũng may hôm nay y mang theo sát khí, xem ý định đoạt mạng nàng, cũng là điều may mắn trong rủi ro.

Hai gặp gỡ đều trong cảnh như thế , cũng xem như chút giao tình. Chẳng qua mỗi gặp đều là lúc nàng đang việc mấy quang minh, chẳng đây là thứ duyên phận chi.

Tưởng Nguyễn thấy cuốn sổ lọt tay đối phương, ở thêm cũng bằng thừa, bèn định gót rời . Y vẫn chôn chân tại chỗ, chẳng hề động thái nào. Trước lúc mở cửa, Tưởng Nguyễn đột nhiên cất lời: “Sau xà ngang phòng bếp Thẩm phủ, gốc hòe trong hậu viện Thẩm Minh Trân, núi giả nơi ao cá ở vườn hoa, đều cất giấu vật quý. Dưới ván gỗ trong thư phòng của Thẩm thị lang ẩn giấu một mật đạo, bên trong cất giữ vô bảo vật, đủ chủng loại. Mong thể giúp ích cho các hạ đôi chút.”

Sắc mặt nam nhân hắc y chợt cứng đờ. Tưởng Nguyễn mở cửa bước ngoài. Đợi khi nàng khuất, một bóng nhẹ nhàng từ xà nhà đáp xuống, cúi đầu mặt nam nhân áo đen, khải bẩm: “Chủ tử, lời của nha đầu đó đáng tin.”

“Đích trưởng nữ Tưởng phủ.” Hàng mi dài che khuất cảm xúc nơi đáy mắt nam nhân hắc y, y lạnh lùng : “Đi điều tra.”

Sau khi rời khỏi đó, Tưởng Nguyễn mới thở phào nhẹ nhõm. Thân phận của quá nguy hiểm, mặc dù nàng vẫn rốt cuộc đó là ai. Trong cung cấm nhiều năm, nàng thấu hiểu rằng phận thể che giấu, nhưng khí chất thì tuyệt thể nào. Giống như khi nàng sống , bên cạnh luôn khen nàng toát lên vẻ quý nhân xuất từ cung cấm, nhưng đó chỉ là do thói quen của kiếp mà thôi. Người chắc chắn là kẻ lớn lên trong nhung lụa, khí chất tao nhã từ cốt cách. Nếu nàng đoán sai, đây hẳn là trong hoàng tộc.

Dây dưa với hạng như thế, e rằng bất lợi. Chỉ là Tưởng Nguyễn thế, thậm chí cố ý tiết lộ cơ mật của Thẩm phủ, chính vì nàng cam lòng. Cho dù ngày nào cũng thầm tự nhủ bình tĩnh nhẫn nhịn, mới thể báo thù hận của kiếp . Kẻ địch của kẻ địch là bằng hữu, nọ bất hòa với Thẩm phủ, nên cũng sẽ bất hòa với Tưởng Quyền, bất luận thế nào, đây cũng là chuyện khiến nàng vui vẻ.

Tưởng Nguyễn khẽ lắc đầu, xua tan suy nghĩ trong tâm trí. Tóm cứ tạm gác , sắp tới còn muôn vàn phiền phức.

Suốt đường thuận lợi, lúc trở chỗ , Thẩm Minh Trân thấy Tưởng Nguyễn thì giật hoảng hốt, thất thanh gọi: “Tại ngươi trở ?”

Tưởng Tố Tố lập tức che sự kinh ngạc, hỏi: “Sao đại tỷ trở về một , tam ?”

Tưởng Nguyễn khẽ mỉm : “Lệ nương gấp gáp tiện, chờ nàng. Ta đợi lâu, đúng lúc gặp một tiểu nha , bèn nhờ nàng dẫn trở về đây.”

“Nha ?” Thẩm Minh Trân vội vàng , giọng cao vút, hấp dẫn sự chú ý của các phu nhân tiểu thư. Thế mà lúc , nàng chẳng chút mảy may để tâm, chỉ gặng hỏi: “Nha tên gì? Chẳng lẽ ngươi lừa ?”

Tưởng Nguyễn kinh ngạc : “Minh Trân đang những gì , đó là nha trong phủ . Lần đầu đặt chân tới Thẩm phủ, nào dám tự trở về, đường .”

Ánh mắt Tưởng Tố Tố chợt lóe lên: “ là như .”

Tưởng Nguyễn : “ quên hỏi tên của tiểu nha đó, chỉ nhớ dung mạo nàng lanh lợi đáng yêu, dẫn tới đây liền rời mất .”

 

Loading...