Trọng sinh Thành Yêu Cơ Họa Quốc - Chương 44
Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:31:00
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lần đầu đặt chân tới Thẩm phủ, Tưởng Nguyễn chỉ cùng Lâm Tự Hương trò chuyện đôi lời, chư vị tiểu thư xung quanh chỉ đưa mắt quan sát nàng. Tưởng Tố Tố lòng hơn, bằng hữu thiết cũng ít.
Lâm Tự Hương liếc Tưởng Tố Tố đang chuyện với đích nữ nhà Lâm giáo úy, khẽ hừ lạnh một tiếng: “Thật vẻ!”
“Sao ?” Tưởng Nguyễn nhấp một ngụm , khẽ hỏi.
“Bề ngoài thanh cao, nội tâm nhơ bẩn, nhân gian kẻ nào khác ngoài lũ dối trá hành xử như ? Nói chi đến cái danh xưng Quỳnh Lâu ngọc tiên, chẳng qua chỉ là trò mèo bịp bợm thiên hạ mà thôi.” Lâm Tự Hương chút kiêng nể cất lời, Lộ Châu hầu phía cũng nhịn mà bật khe khẽ.
Lâm Trưởng Sử chuyên coi sóc văn sử tinh lịch chốn cung đình, văn sử vốn coi trọng sự công bằng. Lâm Thái sử cùng Vương Ngự sử đều là bậc cương trực công chính. Lâm Tự Hương thừa hưởng bộ sự ngay thẳng của Lâm Thái sử. Người thẳng tính như Lâm Tự Hương ắt hẳn chư vị tiểu thư ưa thích, song Tưởng Nguyễn thấy hài lòng. Thế gian hiếm kẻ nào thẳng thắn bộc trực, như so với những kẻ khẩu phật tâm xà còn đáng quý hơn vạn . Chỉ e với tính tình cương trực của Lâm Tự Hương, nếu nàng gả cho Tam hoàng tử hoang dâm vô độ, e rằng sẽ chôn vùi cả một đời thanh xuân, quả thực đáng để thương xót.
Lâm Tự Hương nhận ánh mắt của Tưởng Nguyễn, khẽ cau mày, cất lời: “Sao ngươi bằng ánh mắt lạ lùng như , cứ như là kẻ đáng thương lắm ?”
“Vậy ?” Tưởng Nguyễn khẽ, đổi sang chuyện khác. “Lâm tiểu thư thích nhị như , nhưng chịu chung với , khiến vô cùng cảm kích.”
“Chuyện đó nào liên quan gì đến ngươi.” Lâm Tự Hương vẫn giữ thái độ khách khí với Tưởng Nguyễn. “Chỉ là thấy bọn họ ức h.i.ế.p một tiểu cô nương mà thôi. Ngươi cùng nhị ngươi chẳng đều giống , đều ưa bộ tịch ? ngươi cố giả vờ thanh thuần nhiễm bụi trần như ả, điều đó khiến khác cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.”
Tưởng Nguyễn càng thêm tán thưởng Lâm Tự Hương, : “Ta vốn tiên tử, mỗi ngày đều vướng bận việc trần tục, những điều tục lụy, ăn ngũ cốc hoa màu, chính là một tục nhân.”
Nghe nàng , Lâm Tự Hương Tưởng Nguyễn. “Thì ngươi cũng tự nhận thấy như ư.”
Liên Kiều định cất lời phản bác, song cuối cùng vẫn kiềm nén . Tưởng Nguyễn quá chấp nhặt, Lâm tiểu thư mang ác ý, chẳng qua chỉ là khẩu khí cay nghiệt đôi chút mà thôi. Người như nàng, tuy tài hoa mà đôi khi tỏ ngây ngô, tính tình thẳng thắn quá đỗi, song kỳ thực trong tâm chút hiểm ác.
Thời gian dùng chuyện trò cứ thế qua hơn phân nửa, Tưởng Lệ khẽ dậy, tiến đến bên cạnh Tưởng Nguyễn, nhỏ giọng : “Đại tỷ, tiện, tỷ thể cùng một chuyến chăng?”
Tưởng Nguyễn mỉm : “ đường.”
Tưởng Lệ liếc Thẩm Minh Trân một cái: “Không , nha của Thẩm tiểu thư dẫn đường , chỉ là một thì chút e ngại. Ta thỉnh bẩm mẫu , cũng ưng thuận. Ta và đại tỷ vốn là chị em một nhà, hôm nay phiền đại tỷ chiếu cố Lệ Nương .”
Giọng điệu nàng cao thấp, đủ để chư vị tiểu thư phu nhân xung quanh đều thể rõ, khiến Tưởng Nguyễn khó lòng từ chối. Dẫu giải quyết việc riêng cùng thứ cũng chẳng chuyện gì to tát. Tưởng Lệ hạ như , nàng mới hồi kinh, chẳng thể để đồn đãi bất lợi lan truyền.
Tưởng Nguyễn gật đầu: “Muội cần như , cùng là .” Dứt lời, nàng liền dậy, Lộ Châu cùng Liên Kiều theo, song Tưởng Lệ đưa tay ngăn : “Chỉ một lát sẽ trở về ngay, nha cùng, hai cứ ở đây , thị nữ của Thẩm dẫn đường .”
Lộ Châu và Liên Kiều lộ vẻ đôi chút lo lắng, Tưởng Nguyễn mỉm trấn an hai : “Chẳng , một lát sẽ trở về ngay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-yeu-co-hoa-quoc/chuong-44.html.]
Tưởng Lệ vui mừng nắm lấy tay Tưởng Nguyễn mà bước . Đợi hai khuất bóng, Thẩm phu nhân tựa như mới phát hiện vắng thiếu hai , bèn sang Hạ Nghiên đối diện mà hỏi: “Đại tiểu thư và Tam tiểu thư phủ ngươi thấy cả?”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Hạ Nghiên mỉm qua, ung dung đáp lời: “Chắc là tới tịnh phòng. Người đông đúc như , chẳng hề gì .”
Thẩm Minh Trân đắc ý, kéo tay Tưởng Tố Tố : “Tố Tố tỷ tỷ, tỷ đợi chút nữa vở kịch để xem .”
Tưởng Tố Tố chút bất an, do dự Thẩm Minh Trân: “Đừng chuyện gì tệ hại, đại tỷ của mới…”
“Tỷ quá lương thiện.” Thẩm Minh Trân chẳng nhịn nổi. “Chỉ là dạy dỗ nàng đôi chút, xem xem nàng dám lớn tiếng càn rỡ như thế nữa chăng.”
Tưởng Nguyễn cùng Tưởng Lệ dọc theo con đường trong hoa viên của Thẩm phủ, nha tín Tiểu Thúy của Thẩm Minh Trân phía . Tưởng Lệ thỉnh thoảng đưa mắt trộm Tưởng Nguyễn, chỉ thấy Tưởng Nguyễn vẫn mỉm , dáng vẻ dường như chẳng hề điều gì sắp sửa xảy đến, Tưởng Lệ lập tức thấy an lòng.
Lúc tới một hành lang tịch mịch, Tưởng Lệ đưa tay ôm lấy bụng , Tưởng Nguyễn: “Đại tỷ, chẳng thể nhịn nữa, là để nha dẫn tới tịnh phòng , đợi chút nữa sẽ trở tìm tỷ.”
“Một ?” Tưởng Nguyễn lo lắng cất lời.
“Được mà, sẽ nhanh thôi.” Tưởng Lệ cau mày, dường như vô cùng khó chịu. Tiểu Thúy cũng : “Tưởng đại tiểu thư, nô tỳ đưa tam tiểu thư tới tịnh phòng, tiểu thư cứ khách phòng nghỉ chân đôi lát. Đây là phòng để tiếp đãi khách quý, bên trong ngon và điểm tâm.”
Tưởng Nguyễn cửa phòng, ngẫm nghĩ đôi chút, gật đầu : “Được, Lệ nương, nhanh lên nha.”
“Được, đại tỷ nhanh .” Tưởng Lệ vội thúc giục.
Tưởng Nguyễn đẩy cửa bước . Tưởng Lệ cùng Tiểu Thúy ngoài thấy , liền vội vã rời bước. Đợi đến khi tiếng bước chân khuất hẳn, cửa phòng nữa hé mở, Tưởng Nguyễn bước . Nàng níu chặt áo choàng đỏ thẫm, mặt là nụ băng giá.
Nàng chút nữa sẽ ai tới căn phòng , nhưng mà chuyện nàng ở riêng trong phòng cùng với kẻ khác, nhất định sẽ Tưởng Lệ trong lúc giả bộ lo lắng tìm kiếm đại tỷ lạc mà thấy, loan tin cho . Lời đồn đại bay xa, thanh danh của nàng sẽ hủy hoại.
Đây lẽ là ý đồ của Thẩm Minh Trân. Hôm nay chỉ là đầu Thẩm Minh Trân gặp nàng mà bày mưu kế hiểm độc như , lẽ Tưởng Tố Tố cũng ít đổ thêm dầu lửa. Điều Tưởng Tố Tố tài tình nhất, chính là mượn đao sát nhân.
mượn đao sát nhân chỉ riêng Tưởng Tố Tố.
Tưởng Nguyễn bước hành lang vắng lặng, nàng thong dong tự tại, nếu Tưởng Lệ ở đây, ắt hẳn sẽ kinh ngạc muôn phần. Bởi vì thái độ ung dung , rõ ràng chẳng hề giống kẻ đầu đặt chân đến Thẩm phủ.
Nàng thật sự là đầu tiên Thẩm phủ. kiếp ở trong cung, Tưởng Quyền và Bát hoàng tử cho nàng một ít chuyện cơ mật. Lúc nàng cho là họ điều gì che giấu , khiến nàng tự cho là tài cán, tin tưởng, kỳ vọng ngày thể phò tá.
Không ngờ hôm nay giúp ích cho chính . Những chuyện cơ mật , cũng bao gồm một bí mật nơi Thẩm phủ. lầm chí mạng của Tưởng Lệ, chính là nàng cho rằng đường lối , sẽ cam tâm ngoan ngoãn yên trong căn phòng chờ đợi kẻ đến nhục. Đáng tiếc, bất luận là kiếp kiếp , bố cục của Thẩm phủ , vẫn ghi nhớ rõ ràng từng ly từng tí.