Trọng sinh Thành Yêu Cơ Họa Quốc - Chương 40
Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:30:56
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tưởng Lệ mỉm : "Sao đại tỷ chọn màu sắc đối lập với nhị tỷ ? Nếu hai cạnh ắt sẽ vô cùng nổi bật, quả là kỳ diệu."
Tưởng Tố Tố sững sờ trong chốc lát, cũng phụ họa theo: "Đại tỷ mặc màu đỏ trông còn hơn cả Tố nương, hợp với tỷ ." Dù nàng Tưởng Nguyễn chọn màu đỏ thẫm, nhưng ngờ Như Ý Lâu bộ y phục phức tạp, hoa lệ đến . Bất quá, điều cũng khiến nàng cảm thấy yên lòng hơn. Một tiểu cô nương tất nhiên sẽ thể lấn át vẻ tục diễm của xiêm y đỏ rực. Dù Tưởng Nguyễn dung mạo xinh đến mấy, khi mặc bộ y phục lên, nàng sẽ màu sắc của nó lấn át, nếu căn cơ vững, ắt sẽ trở nên thô tục vô cùng.
Tưởng Lệ cũng đồng suy nghĩ , ánh mắt nàng khi Tưởng Nguyễn ẩn chứa ý giễu cợt nỗi đau khổ của khác, ngoài miệng vẫn khách sáo : "Liễu chưởng quỹ quả nhiên thiên vị, cho đại tỷ một bộ y phục hoa lệ đến nhường , của bọn kém hơn nhiều. Kiểu y phục , chỉ tỷ tỷ mới dám mặc."
"Ta là đích trưởng nữ Tưởng phủ, mặc chút gì xinh cũng là lẽ thường tình." Tưởng Nguyễn khẽ mỉm . "Y phục của các cũng , cô nương Tưởng phủ ai cũng đều là tuyệt sắc giai nhân cả."
Tưởng Đan Tưởng Nguyễn, khẽ : "Y phục của đại tỷ thật , từng thấy trong phủ ai mặc như ."
Tưởng lão phu nhân khẽ nheo mắt , ánh đầy thâm thúy dõi theo Tưởng Nguyễn, đoạn lên tiếng: "Y phục tệ, nhưng vẫn còn thiếu một thứ. Hình như đại nha đầu áo choàng. Đỗ Quyên, ngươi mau lấy chiếc áo choàng đỏ trong rương của , mang đến Nguyễn Cư cho con bé."
Chiếc hồng bào đó là của hồi môn quý giá của Tưởng lão phu nhân. Từ đến nay, Tưởng Tố Tố chỉ ưa sắc trắng thuần khiết nên từng hỏi xin, song điều đó nghĩa là nàng hề ưa thích. Hôm nay, thấy Tưởng lão phu nhân đem một trong những vật phẩm quý giá ban tặng cho Tưởng Nguyễn, trong lòng thầm kinh hãi, Tưởng Lệ sớm ngập tràn đố kỵ đến mờ mắt, hậm hực cất lời: “Tổ mẫu quả thật hết mực yêu chiều đại tỷ, về ban tặng vật phẩm trân quý đến thế.”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Tưởng lão phu nhân liếc nàng một cái, thản nhiên : “Các ngươi nuôi dưỡng trong Tưởng phủ, ăn mặc lẽ nào còn thiếu thốn ? Hôm nay đại nha đầu hồi kinh, mấy năm ở thôn trang chịu đủ gian truân khốn khó, lấy một món trang sức nào.”
Tưởng Tố Tố trầm ngâm giây lát, : “Tổ mẫu chí . Đại tỷ, chỗ còn một ít trang sức dùng tới, bằng tỷ tới viện của mà chọn lấy vài món. Song trang sức của khá đơn giản, tỷ ưng ý chăng.”
Tưởng Lệ nào thể phóng khoáng như Tưởng Tố Tố, dù gắng gượng cũng chẳng dáng, dứt khoát nghiêng đầu sang một bên, giả vờ như hề . Tưởng Đan chỉ cúi đầu xuống, siết chặt góc áo . Trang sức của nàng thể sánh bằng hai vị tỷ tỷ, đa đều là vật phẩm phu nhân ban thưởng, bình thường tích góp , chờ việc gấp thì dùng đến.
“Sao dám nhận đồ của ?” Tưởng Nguyễn đáp, giọng bình thản. “Không cả, mẫu sẽ chuẩn cho .”
Mắt Tưởng lão phu nhân lóe lên, phất tay. “Cũng . Ngươi y phục , ngày mai tới phủ Thẩm thị lang, cũng nên trau chuốt y phục, chỉnh tề hơn một chút. Cô nương Tưởng phủ đều là danh môn khuê tú. Nhị nha đầu, tỷ tỷ ngươi hồi kinh, còn nhiều chuyện tường tận, ngày mai ngươi tận tâm chiếu cố nàng thật . Bước chân khỏi cửa phủ, các ngươi chính là đại diện cho Tưởng phủ, nâng đỡ lẫn .”
Tưởng Tố Tố cúi đầu gật: “Tổ mẫu dạy chí , Tố nương rõ.”
Tưởng Nguyễn cũng khẽ gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-yeu-co-hoa-quoc/chuong-40.html.]
Một lúc , Tưởng lão phu nhân tĩnh tọa, liền cầm y phục về viện. Tưởng Nguyễn hề tới viện của Tưởng Tố Tố để chọn trang sức, Tưởng Lệ tới chọn, lấy một cây trâm cùng một sợi dây chuyền. Tưởng Tố Tố cũng hẹp hòi với Tưởng Lệ, lẽ là bởi từ đến nay Tưởng Quyền từng bạc đãi nàng .
Đến buổi tối, nha Thải Tước của Tưởng lão phu nhân mang hồng bào tới, còn cầm theo một hộp trang sức, là Tưởng lão phu nhân ban thưởng, dặn dò Tưởng Nguyễn ngày mai y phục lộng lẫy. Tưởng Nguyễn từ chối, mỉm đồng ý, đó lấy một cây ngân trâm tinh xảo tặng cho Thải Tước, coi như thù lao cho chuyến . Lúc đầu Thải Tước chịu nhận, đó khó lòng cự tuyệt, đành nhận lấy.
Sau khi Thải Tước rời , Liên Kiều cất lời: “Lão phu nhân đối đãi với tiểu thư ân cần như , cuộc sống của tiểu thư thể qua những ngày tháng cơ cực.”
“Chiếc hồng bào vô cùng quý giá, cứ thế mà ban tặng tiểu thư, thể thấy lão phu nhân vẫn hết mực thương tiểu thư.” Bạch Chỉ cũng vui mừng, cẩn thận gấp hồng bào , đặt lên giá y phục đệm lông mềm mại.
Lộ Châu khẽ lắc đầu: “Ta thấy . Nay tiểu thư của chúng mới về phủ, lão phu nhân để tiểu thư tới phủ Thẩm thị lang. Ngày mai tại đó sẽ tụ hội tất cả các tiểu thư quý tộc trong thành. Tiểu thư của chúng xa kinh thành năm năm, lộ mặt, tất nhiên là để rằng đại tiểu thư Tưởng phủ là một mỹ nhân danh môn chân chính. Ta nghĩ ý của lão phu nhân chính là như .”
Tưởng Nguyễn khẽ gảy tim đèn. “Lời Lộ Châu quả sai, đó chỉ là cái danh hiệu hão huyền của đại tiểu thư Tưởng phủ mà thôi. Nhận chiếc hộp xong, e rằng ngày mai chẳng còn dễ chịu như .”
Tại Quế Lan viện, Trương ma ma bưng tới cho lão phu nhân một chén táo đỏ hạt sen. Tưởng lão phu nhân đón lấy chén nhưng vội uống, chỉ trầm tư dõi theo những quả táo đỏ nổi bồng bềnh trong chén. “Trương ma ma, ngươi thấy đại nha đầu đó ?”
Trương ma ma đáp: “Đại tiểu thư dung mạo tuyệt mỹ, cử chỉ trầm tĩnh phóng khoáng, song phận phần bạc bẽo, mẫu mất sớm.”
“Con bé quả là một đứa thông tuệ.” Tưởng lão phu nhân nhíu mày. “Lần đầu hồi phủ tới gặp , khí chất của nha đầu tựa quý nhân chốn cung cấm. Trước nó vốn là kẻ nhút nhát, ôn hòa, trầm lặng, nay khí chất đổi đến lạ, chút nào giống mẫu ruột của nó. Mấy năm nay nó sống nơi thôn trang, những việc Hạ Nghiên , há chẳng ngươi đều rõ ? Làm nó thể an vui vẻ sống qua ngày? Không dưỡng thành thói hư tật là phúc lớn, cớ giờ khí chất như ?”
“E rằng là giống ngài đó ạ.” Thải Tước cạnh , liền mỉm tiếp lời. “Dù cũng là tôn nữ của ngài, năm lão phu nhân cũng là danh môn khuê tú bậc nhất kinh thành, ai danh cũng đều ca tụng ngài lễ độ và tài mạo đều xuất chúng. Đại tiểu thư trông cũng là thông tuệ, lẽ vốn bẩm sinh , dẫu ở thôn trang mà vẫn toát lên khí chất thanh quý như chốn cung đình.”
“Ngươi thật lắm lời mật ngọt.” Tưởng lão phu nhân trách. “Chẳng nha đầu cho ngươi ân huệ gì, mà sức biện hộ cho nó ?”
“Nô tỳ nào dám nịnh nọt đại tiểu thư, nô tỳ là đang lấy lòng lão phu nhân đó ạ.” Thải Tước đáp lời.
Trương ma ma cũng khẽ . “Lão phu nhân chớ nên bận tâm quá nhiều. Đại tiểu thư hiểu giữ quy củ là điều đáng mừng, nô tỳ thiển nghĩ, đại tiểu thư tài sắc vẹn hiếm ở kinh thành. Tưởng phủ sinh một như , ắt thể rạng danh môn vọng.”
Tưởng lão phu nhân khẽ gật đầu. “Chỉ hy vọng ngày mai con bé sẽ cho thỏa.”