Trọng sinh Thành Yêu Cơ Họa Quốc - Chương 38

Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:30:54
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tưởng lão phu nhân vốn sùng Phật, Tưởng Nguyễn , liền phụ họa: “Lời của Đại nha đầu sai. Tưởng phủ nơi vô tình vô nghĩa. Kẻ hạ nhân móc mắt ngay tầm mắt của ngươi, xét cho cùng, vẫn là do ngươi quản gia nghiêm. Nếu chỉ là một hạ nhân thấp kém, giao cho Đại nha đầu xử trí cũng chẳng . Dù thì đó cũng là nô bộc của nó, cứ để nó tùy ý an bài.”

Tưởng Nguyễn mỉm . “Đa tạ tổ mẫu.”

Hạ Nghiên thoáng sững sờ, nhanh chóng nở nụ , cất tiếng: “Nếu mẫu như , con cũng dám nhiều nữa. Song Nguyễn nương đón bà viện, định để bà gì đây, lẽ nào vẫn là công việc đổ phân dơ bẩn đó ?”

Tưởng Nguyễn khẽ bật . “Mẫu cần lo lắng. Chu ma ma giờ là của Nguyễn cư, vẫn cứ như thuở ban đầu, một ma ma hầu hạ là đủ.”

Trong mắt Hạ Nghiên chợt lóe lên một tia sáng. “Nguyễn nương, con là một khuê nữ xuất giá, ma ma hầu hạ bên cạnh mù, e rằng ngoài sẽ cho lắm.”

“Có gì ?” Tưởng Nguyễn đáp lời. “Đâu sự đời đều thể chỉ vẻ bề ngoài mà định đoạt.”

“Được !” Tưởng lão phu nhân mất kiên nhẫn, liền cất lời. “Giờ Đại nha đầu còn nhỏ tuổi, cần quá để tâm đến mặt mũi, hạ nhân cứ tiện tay dùng là . Bây giờ mà lo lắng những chuyện thì còn quá sớm.” Lão phu nhân Tưởng Nguyễn, khẽ nhíu mày. “Mấy ngày nữa là mừng thọ của phu nhân Thẩm thị lang, mời tất cả các tiểu thư của Tưởng phủ cùng đến. Ngươi là đích mẫu, chớ nên cả ngày chỉ lo chuyện trong viện của . Mau chóng may thêm cho Đại nha đầu vài bộ y phục mới tề chỉnh. Nhìn xem hôm nay Đại nha đầu ăn vận ? Nếu để ngoài trông thấy, e rằng sẽ rêu rao Tưởng phủ khắc nghiệt, bạc đãi đích nữ.”

Ngay khi hồi phủ, Tưởng Nguyễn đổi y phục, vẫn là bộ xiêm y màu xanh đậm hai lớp đơn giản. Dung mạo nàng vốn tú lệ, cho dù khoác lên xiêm y cũ kỹ, vẫn toát lên vẻ diễm lệ kinh . Song đặt cạnh Tưởng Tố Tố, lập tức hiện lên sự đối lập rõ ràng. Tưởng Tố Tố vốn chuộng y phục màu trắng, trang sức cũng vô cùng đơn giản, thoạt qua quả thật thanh nhã thoát tục. Thế nhưng, chỉ cần kỹ, chất vải nào thứ tầm thường, đều là gấm vóc lụa là đắt tiền, đường thêu y phục là châm pháp thượng hạng. Dù trang sức nhiều, chỉ vỏn vẹn vài món đơn giản, nhưng giá trị hề nhỏ. Thoạt đây là một khuê tú cưng chiều, sở hữu khí chất phi phàm.

“Nguyễn nha đầu xem kém hơn Tố nha đầu một bậc. Ngươi với phận đích mẫu, nên sức chăm lo hơn.” Tưởng lão phu nhân nghiêm giọng răn dạy.

 

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Hạ Nghiên ngượng ngùng cúi đầu: “Đều là con dâu sai , mấy ngày nay Nguyễn nương sắp hồi phủ, con dâu bận lo liệu việc phủ mà lãng quên mất việc . Chút nữa con dâu sẽ sai tới Như Ý Lâu mời thợ may, để may cho Nguyễn nương mấy bộ y phục mới. Đích nữ Tưởng phủ , há thể để thất lễ mà rạng rỡ?”

Mấy lời phân bua khéo léo biện minh rằng nàng vất vả lo toan vì Tưởng phủ, lập tức sẽ mời thợ may tới, thấu lẽ mà sai sửa như , sắc mặt Tưởng lão phu nhân hòa nhã ít. Người chỉ dạy thêm mấy câu cảm thấy mỏi mệt, Tưởng Nguyễn cùng liền cáo lui.

Bước khỏi cửa, Tưởng Tố Tố gọi Tưởng Nguyễn : “Đại tỷ ghé qua viện dùng ?”

Tưởng Nguyễn đáp: “Để dịp khác , còn vài việc sắp xếp thỏa.”

“Có đại tỷ thích ?” Tưởng Tố Tố ngập ngừng hỏi: “Tố Tố sai điều gì ?”

“Sao thể?” Vẻ mặt Tưởng Nguyễn khẽ thoáng kinh ngạc, giọng càng thêm nhu hòa: “Ta là đích trưởng tỷ của , của , há thể thích? Đừng hồ đồ nghĩ ngợi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-yeu-co-hoa-quoc/chuong-38.html.]

 

Sắc mặt Tưởng Tố Tố thoáng chùng xuống, nàng ngẩng mặt lên đáp: “Đại tỷ thì cũng an tâm phần nào. Mấy ngày nữa tới phủ Thẩm tiểu thư, sẽ chiếu cố tỷ thật .”

Sau khi Tưởng Tố Tố rời , Lộ Châu bóng lưng nàng, hỏi: “Tiểu thư, nô tỳ thấy nhị tiểu thư vẻ lạ?”

“Lạ chỗ nào?” Tưởng Nguyễn hỏi.

Lộ Châu suy nghĩ một chút: “Nô tỳ cũng rõ, chỉ cảm thấy nhị tiểu thư và phu nhân tính nết quá mức hiền lương. Tiểu thư như , nếu là khác e bất mãn trong lòng, nhưng nhị tiểu thư và phu nhân vẫn tươi rạng rỡ, vô cùng ôn hòa. Trên đời thể như , ngay cả tượng đất cũng ba phần thổ khí mà.”

Tưởng Nguyễn khẽ cong môi . Hạ Nghiên tri thức hiểu lễ nghĩa, Tưởng Tố Tố xinh thoát tục, thanh danh chính là gánh nặng của bọn họ. Đã định sẵn các nàng sẽ vì cái danh cao quý của mà khó lòng đường đường chính chính điều xa, ở mặt khác luôn là hình tượng rộng lượng thấu đáo. Vừa nàng nhấn mạnh phận đích trưởng nữ, Tưởng Tố Tố kiềm nén thống khổ thế nào? tất cả chỉ là mới bắt đầu thôi.

Động tác của Hạ Nghiên cũng nhanh chóng. Lúc chiều tà, thợ may Như Ý Lâu đến Nguyễn cư. Thợ may là một thiếu nữ tên Liễu Như Ý. Ở kinh thành, Như Ý Lâu cũng coi như là tiệm may nổi tiếng nhất nhì, chuyên may y phục cho các tiểu thư khuê các trong thành. Thời gian , chuyện đích trưởng nữ Tưởng phủ hồi phủ là đề tài bàn tán xôn xao khắp kinh thành, trong lòng Liễu Như Ý cũng tò mò về vị Tưởng tiểu thư . Đến lúc bước chân tới cửa Nguyễn cư, ngước tấm biển đề hai chữ lớn “Nguyễn Cư”, như rồng bay phượng múa. Thật sự là khí chất phi phàm, nét chữ phóng khoáng tiêu sái, tựa như thanh bảo kiếm khỏi vỏ, ẩn chứa nét sắc bén đến rợn . Bình thường Liễu Như Ý cũng qua với các thế gia vọng tộc, cũng am tường thư họa, bây giờ thấy chữ thì nhịn mà thầm thốt lên một tiếng khen ngợi chữ . Trước giờ khắp kinh thành đều khen ngợi nét chữ Bát hoàng tử phong lưu phóng khoáng, nhưng nàng cảm thấy chữ tấm biển chẳng hề kém cạnh.

Liên Kiều dẫn đường thấy Liễu Như Ý vẫn chằm chằm tấm biển cửa viện, : “Đây là do tiểu thư nhà đấy.”

Liễu Như Ý mỉm : “Chữ phi phàm.” Ai nấy đều thấy chữ như thấy , Liễu Như Ý từng gặp vị đại tiểu thư nhưng ấn tượng .

Đợi khi bước phòng, Liên Kiều : “Tiểu thư, Liễu cô nương của Như Ý Lâu tới.”

Tưởng Nguyễn khẽ đặt quyển sách tay xuống, ngước mắt . Liễu Như Ý giật kinh ngạc. Dù bao năm may y phục cho ít quý nhân, gặp gỡ muôn vàn giai nhân diễm lệ, nhưng dung mạo Tưởng Nguyễn, bà vẫn khỏi sửng sốt.

Có lẽ dứt khỏi trang sách, Tưởng Nguyễn cảm thấy đôi chút mỏi mệt. Nàng khẽ tựa ghế quý phi, cả buông lỏng tựa như nhung lụa, toát lên vẻ lười biếng khó tả. Trong đôi mắt phượng quyến rũ , nét lạnh lùng còn kịp giấu , khiến nàng tựa hồ đóa Nguyệt Quý kiêu sa, tuy lạnh lùng song đầy mê hoặc.

Nàng khẽ nở nụ với Liễu Như Ý, nét lạnh lùng dung nhan tan biến, nhường chỗ cho vẻ ôn hòa rực rỡ tựa suối nguồn mùa xuân. “Liễu cô cô.”

Liễu Như Ý mau chóng thu vẻ kinh ngạc, mỉm đáp lời. “Lão đến đây để may y phục cho Tưởng tiểu thư. Nơi đây vài khúc gấm vóc, xin mời tiểu thư tùy ý chọn lựa.”

Trên bàn bày biện mấy khúc gấm, thảy đều là gấm thượng hạng, màu sắc tươi tắn lạ thường: nào là màu thu rực rỡ, màu mật đào ngọt ngào, sắc đỏ thắm, sắc vàng nhạt thanh tao, đều là những gam màu thiếu nữ ưa chuộng. Hạ Nghiên đặc biệt chọn lựa những khúc gấm rực rỡ nhất cho nàng, quả thật hề sai sót. Song, nếu nàng cứ mãi diện những bộ y phục chói mắt như , tất yếu sẽ trở thành vật tô điểm cho Tưởng Tố Tố. Bởi lẽ, càng rực rỡ, càng nổi bật Tưởng Tố Tố trong bạch y tinh khôi, thoát tục như tiên nữ giáng trần.

Tưởng Nguyễn khẽ chỉ một khúc gấm đỏ thẫm giữa đống vải, nhẹ nhàng cất lời. “Lấy khúc .”

 

Loading...