Trọng sinh Thành Yêu Cơ Họa Quốc - Chương 37
Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:30:53
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong phòng tĩnh mịch lạ thường, Tưởng Nguyễn thản nhiên đó, mặt là nụ thanh đạm, nhưng đáy mắt ẩn chứa nét ưu thương khôn tả. So với Tưởng Tố Tố khiến lòng thương cảm, thì nàng an tĩnh đến lạ, khiến bất giác tìm hiểu.
Nụ mặt Hạ Nghiên đông cứng, đôi tay trong ống tay áo siết chặt thành nắm đấm. Những lời Tưởng Nguyễn tựa hồ vô tình, song ẩn ý đang ám chỉ Tưởng Tố Tố vô lễ. Ai thể khó một tiểu cô nương đang khao khát tình , trở về năm năm xa cách chứ? Quả nhiên, ánh mắt Tưởng lão phu nhân Tưởng Nguyễn cũng dịu hơn một chút. Tưởng Tố Tố còn kịp phản ứng, Tưởng lão phu nhân vui : “Tố nương, đại tỷ của ngươi trở về, đến thăm tổ mẫu là lẽ tất nhiên, chớ hồ đồ.”
Tưởng Tố Tố kinh ngạc. là nàng cố tình chèn ép Tưởng Nguyễn, nhưng cũng đinh ninh rằng Tưởng lão phu nhân sẽ trách . Mấy năm nay nàng khôn khéo hiểu chuyện đến thế, Tưởng lão phu nhân yêu thương nàng bao, đây là đầu tiên lão phu nhân giáng xuống nàng lời khiển trách. Xét cho cùng, tuổi nàng vẫn còn non dại, Tưởng Tố Tố vội che giấu nét gượng gạo, miễn cưỡng nở nụ , : “Xin đại tỷ, Tố Tố cố tình, mong đại tỷ chớ nên giận hờn.”
“Ta và là tỷ , thể giận hờn .” Tưởng Nguyễn khẽ đáp lời, giọng dịu dàng.
Tưởng lão phu nhân càng hài lòng hơn, : “Tỷ các ngươi giúp đỡ lẫn , hôm nay đại nha đầu phép.”
Hạ Nghiên mỉm tiến gần. “Nguyễn nương tất nhiên là một khuê nữ hiền lương, nhưng Nguyễn nương, hôm nay Lâm Lang chọc giận con, hình như là vì một tên nô bộc, còn lão phu nhân mặt định đoạt. Rốt cuộc chuyện gì ?”
Tưởng Tố Tố vẫn nép bên cạnh Tưởng lão phu nhân, nhưng thái độ chẳng còn tự nhiên như lúc . Tưởng lão phu nhân Tưởng Nguyễn, hiển nhiên đang chờ một lời giải đáp hợp tình hợp lý từ nàng.
Tưởng Nguyễn lập tức thuật tường tận chuyện xảy tại Nghiên Hoa Uyển. Ngữ khí nàng vững vàng, ngay cả những lời đối đáp cũng thuật sai một chữ, chẳng hề thêm bớt, khiến càng thêm tin tưởng. Nói xong, nàng Tưởng lão phu nhân. “Tổ mẫu, khi mẫu con mất, con bệnh nặng liệt giường, chỉ tin Chu ma ma rời phủ. Nào ngờ hôm nay gặp , cứ ngỡ lời nha là sai lệch. Song con vẫn , Chu ma ma là nhũ mẫu của con, vì lẽ gì rơi cảnh khốn cùng như ?”
Hạ Nghiên khẽ thở dài. “Nguyễn nương, con còn nhỏ dại, một việc cho con . Thật lúc , khi tỷ tỷ mất, Chu ma ma, rời phủ, mà là trộm cắp trang sức, toan bỏ trốn. Tưởng phủ chẳng thể dung thứ kẻ nô tài tay chân sạch sẽ, nhưng Chu ma ma là nhũ mẫu của con, sợ con đau lòng thất vọng thì bệnh tình càng trở nặng. Ta bèn thương nghị cùng lão gia, tiên xử phạt Chu ma ma, từng để con . Hôm nay để con chuyện, là mẫu sơ sẩy, song quả thật nên phạt nàng. Dù con hiểu lầm , cũng chẳng hối hận vì quyết định của .”
Thải Tước cùng Đỗ Quyên đều cúi đầu, lặng lẽ . Nơi đây chỗ cho các nàng lên tiếng, song vẫn thầm nghĩ trong lòng, lời phu nhân quả lấy một kẽ hở, e rằng đại tiểu thư chẳng thể thốt nên lời .
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Tưởng Nguyễn lắc đầu. “Dù cho mẫu xử lý hạ nhân ở Mi Thanh Uyển mà hề với con một tiếng nào, song cũng là vì mẫu lo nghĩ cho con, con thể trách mẫu đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-yeu-co-hoa-quoc/chuong-37.html.]
Sắc mặt Hạ Nghiên trở nên khó coi, thấy thái độ của Tưởng Nguyễn vô cùng chân thành, tựa như chẳng hề phát hiện hàm ý trào phúng trong câu của , trong lòng bực bội khôn nguôi. Tưởng Nguyễn cất lời. “ con vẫn một chuyện tỏ tường, chính là hạ nhân trộm cắp trang sức của chủ nhân, hình như chẳng đến nỗi chịu hình phạt móc mắt, ăn phân tàn khốc đến . Tưởng gia cũng xem như thư hương môn , cớ thể chuyện tàn nhẫn, m.á.u me đến nhường ?”
“Móc mắt, ăn phân ư?” Tưởng lão phu nhân cau mày. “Chuyện rốt cuộc là thế nào?” Tuy bà là niệm Phật, song vẫn tự chủ trương của riêng . Từ đến nay, đối với thủ đoạn của Hạ Nghiên, bà vẫn mắt nhắm mắt mở, rõ Hạ Nghiên chẳng kẻ dễ bắt nạt. Song thể tay độc ác đến thế với một nhũ mẫu tay tấc sắt, việc chạm đến ranh giới cuối cùng của bà.
Giọng Hạ Nghiên vẫn dịu dàng như thuở ban đầu. “Không như , cũng bởi nhớ đến Chu ma ma là nhũ mẫu của Nguyễn nương, cũng chẳng nỡ trách phạt quá nặng, đành đày nàng tới phòng giặt giũ. Nào ngờ Chu ma ma vẫn chứng nào tật nấy, trộm cắp đồ của ở phòng giặt giũ, nảy sinh tranh chấp, khác móc mất hai mắt. Phòng giặt giũ dung nàng ở , bởi chỉ đành công việc đổ phân.”
“Thì là .” Tưởng Nguyễn như điều suy tư. “Vậy móc hai mắt của Chu ma ma hiện giờ đang ở ?”
“Đã trừng phạt trục xuất khỏi phủ.” Hạ Nghiên đáp. “Còn việc ăn phân, đó là do Lâm Lang tự ý hành sự, cũng xử phạt nàng .”
Hành động tựa như bà là hiền lương thục đức, chú ý cục, chỗ nào sai sót, tất cả đều là do Tưởng Nguyễn tính toán chi li mà thôi. Tưởng Nguyễn khẽ cong môi nhẹ. “Mẫu thật lương thiện, nếu là con, sẽ chẳng như thế. nếu Chu ma ma phạm tội lớn gì, hôm nay con trở , bà vẫn là của Mi Thanh Uyển như cũ… Không, là của Nguyễn Cư, mẫu thể chủ, đồng ý một thỉnh cầu của Nguyễn nương chăng?”
Chẳng đợi Hạ Nghiên đáp lời, Tưởng Tố Tố cất tiếng. “Đại tỷ, tỷ Chu ma ma trở về viện nữa, chẳng lẽ tỷ sợ bà trộm cắp đồ đạc ?”
“Nguyễn nương, con tâm địa hiền lành, song phẩm đức của Chu ma ma thích hợp hầu hạ con, là một mù lòa, ở Nguyễn Cư chẳng sẽ chỉ ăn ? Chẳng lẽ con nuôi một hạ nhân vô dụng? Như thế chẳng Tưởng phủ sẽ biến thành trò cho thiên hạ ư? Lão phu nhân nghĩ ?”
“Chẳng sai !” Tưởng lão phu nhân khẽ gật đầu.
Tưởng Nguyễn trầm tĩnh đáp lời: “Con điều , nào vì lẽ gì khác ngoài Tưởng phủ chúng ? Tưởng phủ nay vốn phân minh thiện ác, hành sự cũng quy củ. Song, Chu ma ma, một lành lặn, khác móc mắt ngay tầm mắt của kẻ khác. Lần tới, liệu là kẻ khác sẽ chịu họa tương tự chăng? E rằng chỉ dừng ở đôi mắt. Nếu việc đồn ngoài, bá tánh sẽ Tưởng phủ chúng ? Họ sẽ Tưởng phủ mục nát quá đỗi, sẽ chê trách mẫu quản gia bất tài! Nếu Chu ma ma quả thật gian tâm, con sẽ là đầu tiên tống bà đến nha môn! Còn nếu bà cải quá tự tân, cũng coi như chút duyên phận chủ tớ. Huống hồ, mù nào là kẻ vô dụng? Phàm là sống đời, thiếu kẻ bẩm sinh mất thị lực, song vẫn sống một cuộc đời như thường đó ?”
Thấy thần sắc Tưởng lão phu nhân dần giãn , Tưởng Nguyễn gián tiếp mẫu quản gia bất tài, Hạ Nghiên khẽ nhíu đôi mày thanh tú. “ lẽ thật khó chấp nhận.”
“Mẫu !” Tưởng Nguyễn ngắt lời Hạ Nghiên, lạnh lùng cất lời. “Phàm là , gieo nhân nào ắt gặt quả nấy. Coi như tích chút thiện quả cho kiếp , kiếp cũng nên tạo thêm ác nghiệp.”