Trọng sinh Thành Yêu Cơ Họa Quốc - Chương 36
Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:30:52
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đỗ Quyên đang hầu bên Tưởng lão phu nhân, khỏi kinh ngạc Tưởng Nguyễn. Thải Tước nhẹ nhàng lên tiếng: “Khải bẩm lão phu nhân, đại tiểu thư đến.”
Tưởng lão phu nhân vẫn bất động, đôi mắt vẫn khép hờ. Lộ Châu trong lòng khẽ dấy lên bất an, nhưng Tưởng Nguyễn vẫn giữ yên lặng, hề mở lời. Hai Thải Tước và Đỗ Quyên lặng lẽ chầu một bên, mở lời đón tiếp, tựa như phớt lờ sự hiện diện của Tưởng Nguyễn.
Ánh mắt Tưởng Nguyễn vẫn bình thản, thong dong quan sát lão phu nhân. Tưởng lão phu nhân giờ đây đôi chút khác biệt so với ký ức của nàng. Hồi ức khắc họa tổ mẫu một hà khắc cứng nhắc, mà là một vị lão phu nhân cao quý, thần thái an nhiên, song gương mặt ẩn chứa nét sắc bén trời sinh. Rõ ràng, trong tâm khảm của vốn luôn niệm Phật , toan tính vẫn hề buông bỏ như lời Phật gia răn dạy. Nơi sâu thẳm , lẽ chỉ chính bà mới tường tận.
Thời gian chầm chậm trôi . Trong căn phòng tĩnh mịch, dường như thể rõ tiếng kim rơi. Mãi đến khi qua bao lâu, vị lão phu nhân giường mới từ từ mở đôi mắt, ánh lập tức đổ dồn về phía Tưởng Nguyễn.
Tưởng Nguyễn vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên đáp , cử chỉ nghiêm cẩn, cung kính. Tưởng lão phu nhân nheo mắt, giọng điệu mặn nhạt cất lời: “Ngươi đến lên tiếng? Cứ trân trân như pho tượng gỗ, là ý gì?”
“Khi tiến , thấy tổ mẫu đang đả tọa. Người tu thiền cần tâm ý, nếu sẽ chẳng còn thành tâm. Tưởng Nguyễn nào dám quấy rầy tổ mẫu?” Nàng khẽ , tiếp lời: “Chỉ là, cuối cùng vẫn quấy nhiễu .”
Tưởng lão phu nhân khẽ nghiêng , Đỗ Quyên vội vàng dâng chén nóng hổi. Tưởng lão phu nhân nhận , nhấp một ngụm, mới sang Tưởng Nguyễn, cất tiếng: “Ngươi quả là trầm tĩnh.”
“Vẫn còn kém xa tổ mẫu nhiều lắm.” Tưởng Nguyễn khiêm nhường đáp: “Hôm qua khi hồi phủ, chút bận rộn, kịp đến thỉnh an tổ mẫu. Ấy là của .”
Tưởng lão phu nhân vẫn nhàn nhạt cất lời: “Việc ngươi hồi phủ gây xôn xao khắp kinh thành. Hôm qua hẳn là ứng phó mệt mỏi, đến chỗ cũng là điều dễ hiểu.”
Lời lẽ ngữ điệu rõ ràng, khiến khó lòng đoán định thái độ thực sự của lão phu nhân. Tưởng Nguyễn khẽ suy ngẫm: “Bất luận , tổ mẫu vẫn mãi là tổ mẫu, là vị lão phu nhân tôn quý của Tưởng phủ, là cận của .”
Không ngờ Tưởng Nguyễn những lời như , Tưởng lão phu nhân thoáng kinh ngạc, cúi đầu nhấp thêm một ngụm , mới cất lời: “Ta gặp ngươi mấy năm . Tiến đây, để rõ mặt ngươi một chút.”
Tưởng Nguyễn lời, chậm rãi tiến lên. Thải Tước và Đỗ Quyên hầu một bên, ánh mắt rời khỏi Tưởng Nguyễn. Hai thị tỳ cận của lão phu nhân vốn tường tận tính khí của chủ tử, mường tượng vô cảnh tượng thể xảy ngày hôm nay, nhưng ngờ diễn biến đến độ . Không oán hận, cũng chẳng hề tầm thường. Nàng mang vẻ bình tĩnh đến lạ lùng, thái độ tự nhiên thoải mái, chút e dè sợ hãi.
Ngắm thiếu nữ đang từng bước tiến , thể tuy mảnh mai, nhưng sống lưng thẳng tắp hiên ngang. Ánh nắng vàng nhạt hắt lên khuôn mặt, càng tôn lên làn da trắng ngần như ngọc. Đôi mày lá liễu phong tình, cặp mắt trong veo quyến rũ, cùng nụ bình thản hé nở, toát lên vẻ dịu dàng mà kém phần cương nghị. Điều đáng chú ý hơn cả là, khi giữa gian phòng, nàng hề chút e sợ, lo lắng nào của một hài tử, mà chỉ toát vẻ chững chạc lạ thường. Nàng tựa như một bức họa tuyệt mỹ, tự khắc họa nên khí chất cao quý, phong hoa của riêng .
Thải Tước và Đỗ Quyên đưa mắt , đồng thời nhận vẻ kinh ngạc tột cùng trong đáy mắt đối phương. Đại tiểu thư của họ, mấy năm dài sống nơi thôn dã, cớ biến đổi đến nhường , khí chất tựa như một cung phi trau dồi tỉ mỉ chốn hoàng cung?
Ếch Ngồi Đáy Nồi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-yeu-co-hoa-quoc/chuong-36.html.]
Chẳng riêng gì Đỗ Quyên và Thải Tước, ngay cả ánh mắt Tưởng lão phu nhân cũng chợt ngưng đọng, sắc như d.a.o cau bức thẳng về phía Tưởng Nguyễn. Nàng vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, nụ nhẹ đổi, ung dung đáp ánh của bà. Tưởng lão phu nhân khẽ dời tầm mắt, nhàn nhạt cất lời: “Thêm mấy tuổi, trưởng thành hơn nhiều .” Sắc mặt bà lạnh nhạt, cố kìm nén cảm giác kinh ngạc dâng trào trong lòng. Bà sống qua phần lớn đời , nhãn lực quan sát đời vốn vô cùng tinh tường. Tưởng Nguyễn của ngày hôm nay so với quá khứ quả như hai khác biệt một trời một vực, chỉ riêng sự điềm tĩnh khiến Tưởng Tố Tố thua kém một đoạn dài. Chẳng những năm tháng ở thôn trang, Tưởng Nguyễn gặp kỳ ngộ gì mà tuổi còn nhỏ dường sở hữu khí thế bức đến ?
“Hôm nay con đến đây, e rằng chỉ đơn thuần là thăm viếng lão đây, chăng còn việc gì khác?” Tưởng lão phu nhân cất lời. Trước khi Tưởng Nguyễn đặt chân đến, nha bẩm báo về sự việc ở Nghiên Hoa uyển. Tưởng Nguyễn tìm bà giải quyết chuyện , ban đầu bà kinh ngạc, đó chợt hiểu . Nếu như đại nha đầu Tưởng Quyền yêu thương, thêm kế mẫu hạng lương thiện, thì đường lui duy nhất cho nàng chỉ còn tổ mẫu . nếu lấy lòng bà để bà giúp đỡ Chu ma ma, e rằng bà sẽ chẳng đồng ý .
Tưởng Nguyễn còn kịp mở lời, nha bên ngoài vội vã chạy bẩm báo: “Phu nhân tới!” Ngay đó, một giọng thanh thúy vang lên, ngọt ngào gọi: “Tổ mẫu!”
Tưởng Nguyễn kịp đầu, thấy một bóng trắng lao vụt qua bên cạnh , thoăn thoắt leo lên giường của Tưởng lão phu nhân, y như một chú mèo con, cuộn tròn lòng bà, vui vẻ cất lời: “Tổ mẫu, xem , con mang bánh hạnh nhân thích ăn nhất đến dâng cho đây.” Đoạn, nàng đặt giỏ tre lên bàn, động tác trịnh trọng tựa như đang dâng lên một món báu vật vô giá.
“Tố nương, con xem thể thống gì , phiền tổ mẫu thì tính đây?” Giọng Hạ Nghiên vang lên từ phía cánh cửa.
Tưởng Tố Tố bĩu môi đáp: “Đâu ạ, tổ mẫu sẽ trách con mà.”
“Cái con khỉ con .” Tưởng lão phu nhân trách mắng, song gương mặt hiện lên nụ hiền hậu. “Cứ phép tắc như , thành sẽ khiến chê đến rụng cả răng đó.”
“Tổ mẫu gì lạ chứ.” Tưởng Tố Tố đỏ bừng mặt, khẽ nghiêng đầu, tựa như mới phát hiện sự hiện diện của Tưởng Nguyễn, nàng kinh ngạc thốt lên: “Đại tỷ cũng ở đây ?”
Tưởng Nguyễn mỉm gật đầu.
Tưởng Tố Tố Tưởng lão phu nhân, đưa mắt sang Tưởng Nguyễn, đoạn đột nhiên lên tiếng: “Tổ mẫu, và đại tỷ trò chuyện riêng mà cho Tố Tố đúng ? Tố Tố cũng , đại tỷ, hai gì ạ?” Nàng mở to đôi mắt trong veo, nốt ruồi đỏ như nụ hoa càng tăng thêm vẻ diễm lệ, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên, tựa như tiên nữ giáng trần, khiến bất cứ ai trông thấy cũng khỏi động lòng thương xót.
Tưởng lão phu nhân lên tiếng, chỉ đưa mắt về phía Tưởng Nguyễn.
Thải Tước khẽ đưa ánh mắt lo âu Tưởng Nguyễn. Trong căn phòng vốn dĩ náo nhiệt , dường như chỉ còn một đại tiểu thư cô đơn đơn độc, vẻ lạnh lẽo bao trùm, ngay cả một lên tiếng bênh vực cũng hề .
Hạ Nghiên khẽ mỉm : “Tố nương đừng bậy, đại tỷ của con…”
Hạ Nghiên còn dứt lời, Tưởng Nguyễn khẽ thở dài, cất lời thong thả, giọng nhẹ nhàng thanh thoát. “Tố nương nhầm , hôm nay, tới đây chỉ để thỉnh an tổ mẫu. Tố nương cũng , lưu lạc nơi thôn trang suốt năm năm ròng, năm năm diện kiến tổ mẫu. Phật kinh dạy, vạn sự cần vẹn , cảm thấy chuyện đời, gì viên mãn hơn cảnh gia đình sum vầy. Ta như Tố nương , lúc nào cũng hưởng thụ sự ấm áp . Với mà , hôm nay gặp mặt, chính là khoảnh khắc viên mãn nhất của năm năm xa cách. Ta với tổ mẫu cũng chẳng cầu chuyện riêng tư gì, … chỉ mong đoàn viên cùng huyết mạch mà thôi.”