Trọng sinh Thành Yêu Cơ Họa Quốc - Chương 34
Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:30:50
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày đầu tiên trở về Tưởng phủ, Tưởng Nguyễn bình yên trải qua những ngầm sóng dữ dội. Ngày thứ hai tiết trời quang đãng, sáng sớm Liên Kiều cùng Bạch Chỉ dò la tin tức về Tưởng Tín Chi. Bởi lẽ Lộ Châu tường tận sự vụ trong Tưởng phủ, theo cũng chẳng giúp ích gì, liền dứt khoát ở hầu hạ Tưởng Nguyễn, thu xếp việc tại Nguyễn cư.
Ánh dương rọi xuyên cửa sổ, chiếu sáng khắp căn phòng. Lộ Châu thêu bên ngưỡng cửa, khẽ : “Tiết trời trong kinh thành thật , ánh dương cũng rực rỡ, phơi nắng thật thư thái.”
Tưởng Nguyễn trầm mặc lời nào. Sân Nguyễn cư vốn hẻo lánh, chẳng mấy nơi đón ánh dương rạng rỡ, so với Mi Thanh uyển thì quả là chẳng đáng một góc. Ánh nắng nơi Mi Thanh uyển khi xưa thật , lúc mẫu còn sinh thời, nàng từng gối đầu đùi ngắm Tưởng Tín Chi luyện kiếm, những cánh hoa hòe khẽ rơi xuống, hình ảnh đó mới là cuộc sống vui vẻ đích thực. Giờ đây cảnh cũ xưa còn, Triệu Mi mẫu qua đời, Tưởng Tín Chi rõ sống chết, m.á.u mủ cõi đời , chỉ còn một nàng mà thôi.
Tưởng Nguyễn khẽ vén tóc mai vành tai, ánh mắt khẽ lướt qua quyển sách tay. đúng lúc , Bạch Chỉ vội vàng bước , thấp giọng : “Tiểu thư, chẳng lành , Liên Kiều đang cãi vã với của Nghiên Hoa uyển.”
“Xảy chuyện gì?” Tưởng Nguyễn khẽ nhíu mày. “Tính tình Liên Kiều tuy nóng nảy, song vốn mà hành sự, mới về phủ cãi vã?”
Lộ Châu cũng ngừng thêu, Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ thoáng ngừng lời, chần chừ Tưởng Nguyễn, khó khăn thuật : “Lúc nô tỳ cùng Liên Kiều trở về phủ, thấy Nghiên Hoa uyển đang răn dạy hạ nhân. Thoạt đầu bọn nô tỳ chẳng để tâm, mãi đến khi Liên Kiều nhận diện mạo của nọ… Đó, đó chính là Chu ma ma.”
“Nhũ mẫu?” Tưởng Nguyễn kinh ngạc thốt lên. Chu ma ma chính là nhũ mẫu của Tưởng Tín Chi và Tưởng Nguyễn, là hầu cận theo Triệu Mi phu nhân từ khi xuất giá. Thời điểm Triệu Mi phu nhân qua đời, trong phủ đồn đãi Chu ma ma vì thương tiếc chủ tử khuất, nên khẩn cầu rời phủ về quê dưỡng lão, từ đó bặt vô âm tín. Kiếp , Tưởng Nguyễn từng gặp Chu ma ma, mà hôm nay Bạch Chỉ , Chu ma ma vẫn còn ở Tưởng phủ ?
Lộ Châu là một thông minh, nhanh nhạy nhận tầm quan trọng của vị Chu ma ma , liền : “Liên Kiều tỷ tại cãi vã với bọn họ, chẳng lẽ Chu ma ma ức h.i.ế.p đến t.h.ả.m hại lắm ?”
Dưới ánh mắt sắc bén của Tưởng Nguyễn, Bạch Chỉ khó khăn : “Chu ma ma bà … Bị mù, lúc nô tỳ cùng Liên Kiều bắt gặp bà , bà đang ngã vật đất. Người Nghiên Hoa uyển rằng bắt gặp bà hắt ô uế bộ y phục phu nhân định mặc khi diện kiến vương phi, nên trừng phạt, ép Chu ma ma nuốt vật dơ trong bô xí.”
Tưởng Nguyễn híp mắt, cả nàng bỗng chốc bùng lên cơn phẫn nộ. Lộ Châu vốn từng gặp Chu ma ma, liền kinh hãi che miệng, phẫn nộ : “ là ức h.i.ế.p quá đáng mà!”
Tưởng Nguyễn cau chặt mày, trong mắt là lửa giận hừng hực. Thật khéo cho Nghiên Hoa uyển, thật khéo cho Hạ Nghiên! Chắc hẳn kiếp giờ phút , Chu ma ma cũng chịu đựng sự hành hạ tột cùng như ngay mắt nàng, thế mà nàng gì. Nay Chu ma ma xuất hiện Bạch Chỉ và Liên Kiều, e rằng cũng là do Hạ Nghiên cố ý an bài. Mục đích là để nàng chứng kiến Chu ma ma sống bằng c.h.ế.t trong Tưởng phủ, mượn Chu ma ma mà giáng đòn đả kích nàng. Đây là sỉ nhục chăng, là một phép thử?
“Tiểu thư, Liên Kiều vốn là nóng nảy, trông thấy cảnh liền lời qua tiếng với đám Nghiên Hoa uyển. Mà bọn họ cũng chẳng tay , ỷ thế đông , nô tỳ thấy cứ tiếp tục dây dưa, e rằng Liên Kiều sẽ chịu phần thiệt. Bởi , nô tỳ mới vội vàng chạy về tìm tiểu thư. Tiểu thư liệu kế sách gì chăng? Chắc chắn bọn Nghiên Hoa uyển sẽ chịu bỏ qua.”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
“Lộ Châu, mau lấy y phục cho .” Tưởng Nguyễn đặt sách xuống bàn, đoạn dậy.
“Tiểu thư cứu Liên Kiều tỷ tỷ ư?” Lộ Châu thoăn thoắt lấy áo choàng ngoài cho Tưởng Nguyễn, . “Có cần bẩm báo với lão gia ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-yeu-co-hoa-quoc/chuong-34.html.]
“Không cần.” Tưởng Nguyễn lãnh đạm đáp. “Nếu lão gia mà đến, và Liên Kiều chỉ sợ khó lòng chịu đựng nổi.”
Bạch Chỉ cả kinh. “Tiểu thư đối đầu với của Nghiên Hoa uyển ?”
“Người chà đạp đến tận cửa, chẳng lẽ kẻ rụt rè rúc đầu mãi ư?” Tưởng Nguyễn liếc mắt nàng một cái, nhàn nhạt . “Nếu bà dám khiêu khích, há chẳng lẽ đáp trả thì ?” Hạ Nghiên , giao chiến đầu tiên với ngươi , còn mong đợi hơn ngươi nhiều lắm đấy.
Ba nhanh chóng sửa soạn xong xuôi, liền theo Bạch Chỉ đến hoa viên Nghiên Hoa uyển. Từ xa thấy một đám nha đang vây chặt hai , một kẻ ngã quỵ đất, kẻ thì che chắn cho đang , khí nồng nặc mùi hôi thối. Hai chiếc bô đặt cách đó xa, một trong đó đổ nghiêng nền đất.
Trông thấy ba Tưởng Nguyễn, đám nha hề xê dịch, cho đến khi Liên Kiều cất tiếng gọi. “Tiểu thư!” Nha cầm đầu mới chậm rãi đầu , giả vờ lơ đễnh . “Sao Đại tiểu thư tới đây? Nơi hạ đẳng sẽ vấy bẩn mắt , Đại tiểu thư nên sớm rời thì hơn.”
Tưởng Nguyễn nha chính là đại nha Lâm Lang bên cạnh Hạ Nghiên. Kiếp , Tưởng Nguyễn hiểu nổi, Hạ Nghiên dịu dàng thấu hiểu lễ nghi như , tại bên cạnh một nha cay nghiệt, chanh chua đến thế. Giờ đây nàng thấu tỏ, thật Lâm Lang chính là bản chất thật sự của Hạ Nghiên. Những lời lẽ Hạ Nghiên tiện thốt , đều nàng mượn miệng nha mà . Điển hình như những câu chế giễu Tưởng Nguyễn .
Tưởng Nguyễn mỉm . “Ngươi lý, thì ngươi mau cút , đừng ở bẩn mắt .”
Lâm Lang sửng sốt, đoạn trông thấy Tưởng Nguyễn cất lời hỏi đầy nghi hoặc. “Chẳng lẽ ngươi hạ đẳng ?”
Thái độ của nàng hết sức ôn hòa, nhưng lời sắc bén. Môi tuy mỉm , song ánh mắt quyến rũ toát vẻ băng lãnh, khiến Lâm Lang vô thức lùi một bước chân.
Tưởng Nguyễn vẻ tiếc nuối mà rằng. “Thì ngươi cho rằng, nha là thượng đẳng, bởi mới ngang nhiên hành hạ đ.á.n.h đập khác như .”
“Nô tỳ !” Lâm Lang sợ hãi, lời của Tưởng Nguyễn chẳng khác nào quy cho nàng tội ‘nô đại khi chủ’ (nô tài khi dễ chủ nhân). Dù trong Tưởng phủ nàng Hạ Nghiên trọng dụng, nhưng bốn chữ ‘nô đại khi chủ’ nàng tuyệt đối gánh nổi. “Đại tiểu thư, nô tỳ thật sự dám.”
Tưởng Nguyễn khẽ, thèm đoái hoài đến nàng , đoạn Liên Kiều.
Liên Kiều mấy nha vây chặt ở giữa, xiêm y xốc xếch tả tơi, hiển nhiên tranh cãi gay gắt. Ánh mắt Tưởng Nguyễn khẽ lướt qua, thấy rõ mặt nàng hằn vết bàn tay. Sắc mặt Tưởng Nguyễn lập tức trầm xuống. Rồi nàng trông thấy má một nha khác cũng in hằn một vết tát rõ như in. Liên Kiều nào kẻ cam chịu thua thiệt.
Người Liên Kiều che chở, từ lúc Tưởng Nguyễn đến, vẫn thốt nửa lời, chỉ cúi gằm đầu bất động, hệt như một pho tượng gỗ. Mái tóc lốm đốm bạc rối bời, y phục mỏng manh như tờ giấy, phảng phất chỉ chực tan theo gió.
Tưởng Nguyễn vươn tay, khẽ đặt lên vai đang đất. Trong khoảnh khắc chạm , nàng lập tức cảm giác đối phương run lên dữ dội.
Liên Kiều há miệng, rốt cuộc vẫn chẳng thốt nên lời. Tưởng Nguyễn phụ nhân đang cúi thấp đầu, dịu dàng cất lời: “Nhũ mẫu, đừng sợ, là A Nguyễn, trở về đây.”