Trọng sinh Thành Yêu Cơ Họa Quốc - Chương 33
Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:30:49
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mi Thanh viện vốn là nơi cố phu nhân Triệu Mi từng ngụ, mỗi gốc cây ngọn cỏ nơi đây đều do tay nàng vun trồng, dồn cả tâm huyết. Phong thủy trong viện vô cùng hưng vượng, từng thầy địa lý đến thẩm định, quả thật là một nơi phúc khí dồi dào. Sau khi Triệu Mi khuất núi, nơi đổi tên thành Nghiên Hoa uyển, mẫu tử Tưởng Tố Tố dọn ở.
Vương ma ma, vốn là kẻ cận của Hạ Nghiên, dẫn đường cho Tưởng Nguyễn cùng tùy tùng. Đôi mắt tam giác của lão ngừng dò xét Tưởng Nguyễn, cất lời: “Đại tiểu thư nào , hiện nay trong phủ thêm ít nhân sự. Nhị tiểu thư nay trưởng thành, cũng phân cho viện riêng. Cả phủ đều đang tất bật sắp xếp, tiểu viện của đại tiểu thư đây chính là do phu nhân đặc biệt chọn lựa, rõ ý chăng?”
Dọc đường, Lộ Châu khỏi tò mò ngó. Bởi lẽ nàng là nha mới đưa phủ, trong khi các thị nữ khác đều thâm niên. Chỉ riêng nàng là một nha đầu thôn dã từng trải sự đời, nên thấy trong Tưởng phủ lắm điều lạ lùng.
Khi đến tiểu viện, Vương ma ma nở nụ khà, chỉ tay : “Chính là nơi .”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Tưởng Nguyễn đưa mắt thăm dò khắp bốn phía. Viện quá rộng lớn, nhưng nàng nhiều thị nữ cận , nên vẫn coi là dư dả. Bên trong quét dọn tươm tất, đẩy cửa bước , gian phòng bày biện sạch sẽ ngăn nắp, vật dụng đều đầy đủ, quả thực hơn xa chốn thôn dã bội phần.
Liên Kiều và Bạch Chỉ thấy , mới thở phào nhẹ nhõm, liền sắp xếp hành lý. Vương ma ma thấy Tưởng Nguyễn trong phòng như đang trầm tư, bèn tiến lên, cất tiếng khà: “Mặc dù tiểu viện ở vị trí mấy đắc địa, nhưng vô cùng thanh tịnh. Tiểu viện của Tứ tiểu thư cách đây chẳng xa là bao, lúc nhàn rỗi, đại tiểu thư thể sang đó tìm Tứ tiểu thư chuyện trò, ắt sẽ cảm thấy buồn tẻ.”
Tưởng Đan ư? Tưởng Nguyễn khẽ cong môi . “Viện thấy cũng tệ, phiền ma ma tạ ơn mẫu . Song, nếu ngụ tại đây, đổi tên viện. Xin ma ma chuyển lời giúp đến mẫu một tiếng.”
Vương ma ma ứng tiếng. Tưởng Nguyễn bước khỏi phòng, tới cổng tiểu viện. Bên ngoài treo một tấm biển gỗ, đó đề ba chữ lớn: “Phù Bình viện.”
Hay cho một Phù Bình viện! Quả nhiên Hạ Nghiên khéo hiểu lòng , ba chữ tầm thường , nếu là kiếp , ắt sẽ khiến nàng uất ức hồi lâu. giờ đây, Phù Bình viện , nên khoác lên một cái tên khác .
Tối đó, Vương ma ma đến một lượt. Một là để truyền đạt lời của Hạ Nghiên, rằng viện phân cho nàng thì tên viện thể tùy ý đổi. Hai là Tưởng Quyền và Tưởng Siêu tối nay sẽ về muộn, thể dùng bữa chung, nên bảo nàng cứ dùng cơm .
Đích nữ hồi phủ, song ngay cả phụ cũng chịu lộ diện. Có thể thấy, mối quan hệ bạc bẽo lạnh nhạt đến nhường nào. Nghe Vương ma ma tường thuật xong, Bạch Chỉ và Liên Kiều đều cảm thấy lòng se . Hiện giờ, duy nhất của Tưởng Nguyễn trong phủ chính là Tưởng Quyền, nhưng thái độ của ông hững hờ đến , e rằng cuộc sống của Tưởng Nguyễn sẽ còn trắc trở hơn so với những gì họ thể mường tượng.
Bạch Chỉ và Liên Kiều đều mang nặng tâm sự riêng, duy chỉ Lộ Châu vẫn cạnh Tưởng Nguyễn, hân hoan cất lời: “Chữ của tiểu thư thật tuyệt!”
Trên nền giấy Tuyên thành trắng như tuyết, hai chữ hiện tựa rồng bay phượng múa: Nguyễn Cư. Khí thế ngút trời, tuyệt mỹ vô cùng. Người xưa câu “thấy chữ như thấy ”, nét chữ tròn trịa nhưng ẩn sâu bên trong phảng phất vẻ sắc bén khôn lường. Như thể bao nhiêu oán hận đều giấu kín vẻ ngoài bình tĩnh, trông tựa dòng nước chảy dịu dàng, kỳ thực ẩn chứa sát cơ khắp chốn.
“Ngươi chữ ư?” Tưởng Nguyễn hỏi Lộ Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-yeu-co-hoa-quoc/chuong-33.html.]
Lộ Châu lắc đầu: “Nô tỳ , song nô tỳ chắc, chữ của tiểu thư thật lắm.”
Tưởng Nguyễn khẽ bật . Hạ Nghiên, kẻ từng xưng là nhất tài nữ Đại Cẩm triều, buông lời cho phép nàng tùy ý đổi tên tiểu viện. Bề ngoài vẻ độ lượng, kỳ thực chỉ xem nàng trò mà thôi. Nàng đổi tên viện, nhưng mới trở về phủ , một xu dính túi, đành tự tay . Vốn dĩ từ năm tuổi nàng đưa về thôn trang hẻo lánh, nơi đó nào ai dạy nàng bút nghiên. Ấy mà, ai nấy đều cho rằng nàng là kẻ ngu dốt, chữ mới là chuyện lạ lùng.
Lộ Châu ngờ vực cất lời: “Thuở ở thôn trang, tiểu thư từng học chữ, cớ giờ thông thạo như ?”
Cớ ư? Ánh mắt Tưởng Nguyễn lướt tờ giấy Tuyên thành. Kiếp , chính Hạ Nghiên biến nàng thành một mỹ nhân ngu dốt đến mức , chỉ đ.á.n.h đàn múa hát. Bách tính Đại Cẩm khi nhắc đến nàng, đều khinh miệt mà rằng: “Mỹ nhân ngu dốt đó, chỉ đàn ca như phường ca kỹ, kém xa tuyệt diễm của ả.” Sau khi đẩy cung cấm, tài nữ tú lệ hơn nàng nhiều kể xiết. Nếu tranh đoạt ân sủng, nàng buộc dốc sức học tập khổ luyện, mà nét chữ , chính là do Bát hoàng tử đích chỉ dạy.
Khi , trong cơn mưa xối xả, cầm bút dạy nàng, nét chữ nồng nàn triền miên tờ Tuyên thành trắng như tuyết, ý tứ triền miên: “Linh lung si tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri.” Ai ngờ , tất cả chỉ là một vở kịch lớn? Ta ôm trong lòng mối tình si, tình yêu khắc tận xương tủy, ?
Nhìn hôm nay, nàng hẳn đa tạ Bát hoàng tử. Nét chữ của Bát hoàng tử ở Đại Cẩm triều vốn dứt khoát, phong lưu phóng khoáng. Hắn từng bảo, nét chữ của nàng mềm yếu, thiếu cứng rắn, bởi cuối cùng mới mất mạng. Giờ đây, nét chữ nàng vẫn uyển chuyển dịu dàng, nhưng rõ thấu sát khí ẩn chứa bên trong chăng.
Tưởng Nguyễn khẽ , cầm tờ giấy thổi nhẹ vài cái, đoạn trao cho Lộ Châu, dặn dò: “Treo lên cửa viện .”
Bạch Chỉ cùng Liên Kiều bật . “Nguyễn Cư, quả là một cái tên mỹ miều! Nét chữ của tiểu thư thật , nếu đại thiếu gia thể chiêm ngưỡng thì mấy.”
Vừa dứt lời, hai nha mới nhận lỡ miệng, bất an liếc Tưởng Nguyễn.
Tưởng Nguyễn thoáng ngẩn . Khi , khi Triệu Mi khuất núi, nàng đưa về thôn trang. Tưởng Tín Chi quỳ gối ở từ đường suốt một ngày một đêm, song cuối cùng vẫn chẳng thể khiến Tưởng Quyền đổi ý. Trong cơn phẫn nộ, Tưởng Tín Chi dấn quân doanh, khi dặn dò nàng, nhất định sẽ áo gấm vinh quy, khiến kẻ đều dám khinh thị nàng nữa.
Vào thuở đau khổ , Tưởng Tín Chi là trụ cột tinh thần duy nhất của nàng, cho đến một ngày, Tưởng phủ truyền tin dữ, báo Tưởng Tín Chi tử trận sa trường, thi cốt còn.
Nàng bỗng sực nhớ, kiếp , tin dữ đại ca tử trận sa trường hình như là hai năm mới tới. Hiện giờ, nàng đang ở hai năm đó, liệu phận thể đổi chăng? Nghĩ đến đây, Tưởng Nguyễn khỏi kích động. Nếu Tưởng Tín Chi còn sống, nàng sẽ còn cô độc lẻ loi một nữa. mà… mới còn sống ? Làm mới thể xoay chuyển vận mệnh của đây?
Liên Kiều thấy Tưởng Nguyễn nhíu chặt đôi mày, vẻ mặt đầy âu sầu, lo lắng khẽ gọi: “Tiểu thư?”
“Liên Kiều, thuở mẫu qua đời, lâm bệnh thể rời giường, chẳng sự tình bên ngoài. Chỉ nhớ đại ca quỳ gối ở từ đường suốt một ngày một đêm, đó, từ giã . Ngươi cùng Bạch Chỉ cũng là chứng kiến, hỏi các ngươi, danh tính vị tướng quân mà đại ca đầu quân ?”
Liên Kiều sửng sốt, cùng Bạch Chỉ trố mắt , đoạn lắc đầu : “Chuyện , đại thiếu gia , nô tỳ cũng rõ, nhưng nô tỳ vẫn nhớ, thuở Hồ loạn biên cương, Trần gia quân cùng Quan tướng quân đều sức chiêu mộ binh lính, song đại thiếu gia đầu quân cho phe nào.”